Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Sói

Tiểu thuyết gốc · 2598 chữ

“Vâng!” Thanh niên thật sâu gật đầu, trong đầu chậm rãi hồi tưởng: “Người ấy ước chừng xấp xỉ bốn mươi tuổi, mặc quần áo màu đen, sắc mặt lại trắng bệch đến đáng sợ, trắng hơn giấy, đặc biệt là một đôi mắt giống như Thần Chết nhìn người khác chằm chằm, toàn thân em cảm thấy khó chịu ..."

Nghe vậy, Thế Minh xua tay, chín mươi phần trăm khẳng định người thanh niên miêu tả chính là Sói Biếc. Cậu tiếp tục mỉm cười và hỏi: "Làm thế nào mà em gặp được người này? Nó còn ở đây không?"

"Còn, còn anh ạ, nó vẫn còn ở đây!"

Chàng trai vội vàng nói: "Gia đình em là người làng này. Hai ngày trước, một người bạn kể với em rằng anh ấy thấy ngôi nhà cũ bỏ hoang mới đây có người ở ngoại tỉnh đến thuê. Mặc dù trông anh ta xấu xí nhưng chịu bỏ rất nhiều tiền thuê, tận mấy chục triệu. Mà chúng ta có thể thuê một căn nhà giá cao như vậy cho một nơi tồi tàn là chuyện hiếm. Em tò mò nên đi tới xem, liếc nhìn người đó và thấy anh ta thực sự đáng sợ. Khi anh ta trợn mắt nhìn em, em cảm thấy như thể em đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm…”

Thế Minh cắt đứt lời nói không liên quan: "Vậy mày đánh tiếng cho anh tin tức, mày không sợ à?"

“Không sợ!” Chàng trai dũng cảm nói: “Bởi vì em muốn hơn người!”

"Haha!" Thế Minh ngẩng đầu cười nói: "Muốn giỏi hơn người không đơn giản như vậy, dũng khí thôi chưa đủ." Vừa nói, cậu vừa rút ra một con dao rựa trong tay Trung Vương, ném về phía chàng thanh niên, nói với vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên: "Dùng cái này để chặt đầu hắn."

Chàng trai nắm chặt cán dao và ngơ ngác nhìn lưỡi dao sáng bóng. Thế Minh quay đầu lại hỏi: "Có sáng kiến ​​gì hay không?"

"Anh Minh, lúc đầu em vốn định lợi dụng đánh lén khi trời tối, nhưng sau nghĩ lại lại cảm thấy không thích hợp, bóng tối không có lợi cho chúng ta, hơn nữa còn giúp hắn ta trốn thoát. Lần này chúng ta tìm thấy hắn ta là may mắn, nếu như mình thất thủ, sau này hắn sẽ cẩn thận hơn, khó có thể tìm được." Long nhẹ nhàng nói.

“Ừ!” Thế Minh gật đầu: “Anh Long thấy thế nào?”

Long cười nói: “Nghe nói hắn hai ngày nay mỗi buổi tối đều sẽ đi chợ làng gần đó mua đồ ăn.”

Thế Minh hiểu ý gật đầu, mỉm cười nói: "Được, đợi thêm một ngày nữa cũng không sao."

Chợ làng - cái nơi hiếm khi được nghe thấy ở thành phố. Ở chốn thành thị đã được thay thế bằng các siêu thị và khu mua sắm. Nhưng đây là vùng nông thôn ngoại thành, phong tục chợ phiên vẫn được bảo tồn. Chợ nằm trong một khuôn viên rộng khoảng vài trăm mét vuông, được bao quanh bởi hàng rào cao hơn nửa mét, mọi thứ đều có giá cả phải chăng nhất, từ món ngon núi rừng, biển cả đến, rau dưa mắm muối, thực phẩm gia dụng đều có sẵn.

Có lẽ bởi vì hôm nay là thứ bảy nên người vào chợ rất đông. Không khí náo nhiệt và ồn ã, đến mười giờ đêm phiên chợ mới đạt đến đỉnh điểm, tiếng mặc cả, rao hàng vang lên không ngừng, thậm chí có rất nhiều cư dân thành phố sống gần đó đã tham gia. Ở một góc chợ ít được chú ý nhất, Thế Minh và Long ngồi xổm trước một quầy hàng nhỏ, quần áo của họ đã mất đi vẻ bóng loáng trước đây, thay vào đó là bộ quần áo nông dân tồi tàn và ố vàng.

Long rít một hơi thuốc thật sâu, ngửa đầu nhìn trời: “Chúng ta đã tốn nhiều công sức như vậy, chỉ là không biết Sói Biếc có tới hay không.”

Thế Minh đang nghịch rau trên quầy hàng trước mặt, cười nói: “Sói là người, làm người thì sẽ đói, đói thì phải ăn.”

Long đứng dậy, vươn vai, đập đôi chân tê dại: “Nếu người ta biết đại ca Thế Minh Hội và chủ đảng Long đang ngồi bán rau ở đây, chắc chắn sẽ cười thối mũi…”

“Rau này giá bao nhiêu một cân?” Long còn chưa nói xong, một người phụ nữ béo tầm tuổi trung niên bước tới gần hai người, chỉ vào rau trên quầy hàng hỏi.

"Ba nghìn!" Long lơ đãng nói.

"Tận ba nghìn? Đắt quá. Nhìn, cả mớ rau héo mà màu không đẹp..."

"Mẹ nhà bà, muốn mua hay không mua? Không mua thì cút!" Long ngồi xổm trong chợ cả buổi chiều, tính thần đã hao mòn, thật sự là dễ cáu bẳn.

Người phụ nữ trung niên nghe thấy giọng điệu của Long, lập tức tức giận, cau mày, chuẩn bị cãi nhau lớn với Long, Thế Minh âm thầm lắc đầu, đứng dậy mỉm cười giải quyết ổn thỏa mọi việc: “Chị, em thực sự xin lỗi. Anh trai em không biết cách ăn nói, thôi chị bỏ qua. Mấy mớ rau này chị tuỳ ý chọn, em sẽ để giá rẻ hơn."

Nụ cười của Thế Minh có chút trẻ con và ngây thơ, thanh mát đến mức có thể làm tan cái nóng ngùn ngụt của ngọn lửa tức giận, khiến người ta nhất thời hết giận. Người phụ nữ trung niên vốn xắn tay áo, nạnh tay vào nách, há to miệng, khi cậu nói lời này, cơn tức giận của đã dịu đi rất nhiều. Dù vậy vẫn chỉ vào mũi Long chửi:

“Mày bằng tuổi con bà mà mày thái độ hỗn láo gì? Mày thằng đầu đường xó chợ bán mớ rau mà nhổ nháo với bà à? Lại cứ nghĩ mình giỏi lắm, bán vài mớ rau rách héo tàn lại nghĩ mình như cao nhân vĩ đại...!" Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Thế Minh, người phụ nữ cầm lấy một nắm rau rồi rời đi.

Long sắc mặt đỏ bừng trắng bệch, trên trán gân xanh đã nổi lên, nếu không phải đối phó Sói Biếc, anh đã nhặt dao băm ba ta thành từng khúc, nhưng vì tình thế đại cục, chỉ có thể chịu đựng. Long giậm chân đánh phịch, tiếp tục ngồi xổm dưới đất hút thuốc, một phút sau, Long đang sắp nổi điên đã hút xong điếu thuốc. Lúc này, điện thoại của Thế Minh cũng vang lên, nhấc máy thì là của Trung Vương, không nói nhiều mà chỉ với một câu: "Sói tới!"

Thế Minh nâng cổ áo lên, ngồi xổm xuống, kéo theo một Long, trịnh trọng nói: “Đến rồi!"

Đúng là Sói Biếc đã đến. Hắn ta không thích những nơi có nhiều người, đặc biệt là những âm thanh ồn ào. Vì ồn ào khiến con người ta không thể bình tĩnh được. Đứng trước cổng chợ, hắn không đi vào ngay mà nhìn lướt vào trong trước, thấy nhiều người như vậy, khẽ nhíu mày cân nhắc có nên vào hay không.

Sói Biếc động tác rất nhanh, nhưng tính cách lại có vẻ rất chậm chạp, hắn đứng đó năm phút, đúng lúc đám người Trung Vương thầm nghi ngờ hắn sắp rời đi, hắn mới chậm rãi bước vào chợ, quan sát rồi bắt đầu mua sắm. Sói Biếc rất kén chọn và mọi thứ đều phải tươi, đây là lý do chính khiến hắn không muốn ăn ở nhà hàng hay quán xá mà tự nấu ăn. Mỗi lần mua đồ, hắn đều cầm lên đưa sát tận mũi ngửi cẩn thận, mười lần chín đến ngửi đi ngửi lại rồi mới đặt về chỗ cũ khiến người bán hàng phải la hét chửi bới. Hắn không quan tâm và đi về phía quầy khác mà không ngoái lại.

Nửa giờ trôi qua, hắn mới mua được nửa cân thịt cừu thì có một giọng nói thu hút sự chú ý.

"Mọi người ơi đến đây, đây là loại gạo và bột ngon nhất của tỉnh J!"

Bản thân DL không sản xuất lúa. Phần lớn nông dân trồng cây ăn quả và rau, nhiều người chọn đánh bắt cá hơn. Gạo lương thực chủ yếu của đời sống người dân, được nhập và vận chuyển từ nơi khác về. Trong số đó, tỉnh J, là một tỉnh lương thực nổi tiếng nhất.

Sói Biếc nghe thấy tiếng động liền đi tới, nhìn người rồi mới nhìn đồ vật, hắn nhìn thấy người bán hàng là một thanh niên dáng vẻ giản dị, lương thiện, cảm thấy quen quen, ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra người này lẽ ra là hàng xóm của ngôi nhà mà anh ta thuê.

Lập tức hắn nhẹ nhõm, cúi đầu, cầm một nắm cơm đặt dưới mũi. Chàng trai mỉm cười hỏi: “Anh ơi, đây là gạo vừa được vận chuyển từ tỉnh J về. Khi nấu lên có mùi rất thơm”.

Sói Biếc ngửi một hồi, lắc đầu, ném cơm trở lại vào túi, nói: “Gạo mùa cũ.”

Mặt chàng trai đỏ lên, lẩm bẩm: "Không mua thì đừng nói là gạo cũ! Ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tôi!" Anh ta chỉ vào một bao gạo trắng lớn khác bên cạnh và nói: “Đó là gạo thơm. Vị rất ngon và ngọt.”

Sói Biếc trợn mắt nhìn hai giây, sau đó đi tới, nắm một nắm nhỏ, nhìn trước, sau đó dùng hai tay ép chặt, gạo thơm bỗng nhiên biến thành hạt bột, hếch mũi lên. Lại ngửi một cái, sau đó gật đầu: "Cái loại này, tôi lấy một cân."

Người thanh niên nghe vậy, nản lòng nói: “Đứng nhòm cả buổi chọn mãi mới lấy một cân. Thật là… Nhân tiện, anh ơi, ở đây cũng có bột mì tinh luyện, anh có thể mua một ít.”

Sói Biếc cũng làm theo chỉ dẫn, nhìn qua màu sắc của bột mì. Thực sự rất ngon, trắng. Đang nghĩ tới việc lấy thứ gì đó, người thanh niên nhìn thấy liền vội vàng ngăn lại: “Anh ơi, cái này anh không lấy được, nó không giống gạo, gạo bẩn có thể vo mới nấu, bột mì trắng này làm sao bán được khi anh cứ cầm có đống lên được?!"

Sói Biếc không nói được gì, cúi đầu, mặt sát vào bột mì. Đúng là thói quen có thể giết chết con người. Thói quen của Sói Biếc trong mắt người khác có vẻ không giống sao, nhưng sau khi Thế Minh phát hiện ra thì hóa ra lại là một khuyết điểm chí mạng. Khi nhìn thấy anh ta cúi xuống, biết cơ hội đã đến, anh đập mạnh vào túi bột.

Cú đánh này khá mạnh, bột nhẹ ngay lập tức bay khắp nơi. Sói Biếc cảm thấy tầm mắt của mình trở nên trắng xóa, sau đó trở nên mơ hồ, dù hắn phản ứng nhanh thế nào, vẫn có một ít bột bay vào mắt.

"A!" Sói Biếc hét lên, nhắm mắt lại, đá túi bột trước mặt về phía chàng trai trẻ, đồng thời nhanh chóng lùi lại.

Làm sao mà thoát khỏi cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ của Thế Minh. Phía sau và xung quanh, không dưới hai mươi thành viên của Thế Minh Hội cải trang thành người thường rút kiếm ra chào Sói Biếc. Trước khi ra tay, Long đã trao giải giết Sói Biếc, cứ đánh một dao được hai chục triệu, chặt một chân tay của anh ta với giá hai trăm triệu, đầu của anh ta trị giá năm trăm triệu.

Trọng thưởng mới vang danh dũng sĩ, đây là chân lý muôn đời. Trong khoảnh khắc, thanh kiếm lóe lên sát khí. Những người xung quanh chưa từng nhìn thấy trận pháp này bao giờ, họ khóc lóc chạy ra ngoài. Đôi mắt của Sói Biếc chốc lát bị bột mì dính đầy, nhưng đôi tai và giác quan thứ sáu vẫn còn, hắn xoay người, thanh kiếm ẩn giấu rơi ra khỏi còng, với sức mạnh xoay tròn, hắn cùng nhau vung hai tay nghe thấy một tiếng leng keng giòn vang, xung quanh tràn ngập tiếng động, có một đóm lửa. Vào buổi tối khi bầu trời trở nên đen kịt mờ ảo thì ánh sáng ấy vô cùng quyến rũ và đẹp đẽ.

Chỉ là không ai có thời gian thưởng thức cảnh tượng này, mục tiêu của bọn họ lúc này chỉ có một, chính là Sói Biếc trước mặt.

Vừa rồi thanh niên bán gạo bị sói đá trúng phải, loạng choạng lùi lại mấy bước, toàn thân trắng bệch, đứng không vững, ngã xuống đất. Hồi lâu, khớp xương cảm giác như bị búa đập, đau nhức vô cùng. Anh nhớ lại những gì Thế Minh đã nói với anh: “Muốn xuất sắc hơn người, hãy chặt đầu sói.” Chàng trai nghiến răng nghiến lợi, với nghị lực mạnh mẽ, anh ta giơ tay lên và lấy ra con dao rựa mà Thế Minh đưa cho anh ta, rồi từ từ tiến về phía Sói Biếc.

Sói Biếc lúc này hoang mang, bị hơn 20 đại hán bao vây, mắt kẹp nhèm nên không thể bộc lộ được hết võ công. Thoát ra khỏi vòng vây đã không dễ dàng, hơn hai mươi người có thể hạ gục hắn lại càng khó hơn.

Hắn ta không ra tay nhiều, dành phần lớn thời gian để né tránh và phòng thủ, nhưng chỉ cần hắn rút kiếm thì máu bắn ra liên tục. Đối với những người kia mà nói, động tác của Sói Biếc quá nhanh, thậm chí cơ hội né tránh cũng không có.

Một người đàn ông to lớn gầm lên, giơ dao lên chém vào gáy Sói Biếc. Thân thể Sói Biếc nghiêng về một bên, đã chéo ra ngoài. Trước khi hắn kịp đứng vững, người đàn ông đứng gần anh nhất nghĩ rằng mình có cơ hội và dùng một con dao ghê rợn đâm vào chỗ thịt mềm dưới cánh tay hắn. Con dao nhanh nhẹn và hung ác, đúng lúc mọi người cho rằng Sói Biếc khó tránh được con dao thì hắn đã ra tay ngoài sức tưởng tượng của mọi người, eo hắn đột nhiên uốn cong như một con rắn, tạo thành hình chữ S, lưỡi dao cọ xát vào quần áo trong gang tấc. Người thanh niên cầm dao cũng sững sờ, hành động mà Sói Biếc làm đã vượt quá khả năng của con người. Đáng tiếc Sói Biếc không có cho đối phương cơ hội nghĩ, hắn xua tay lại, kiếm lóe ánh quang.

Đại hán vô thức lùi về phía sau, cổ họng lạnh buốt, có chút hụt hơi, khi giơ tay chạm vào thì thấy có máu nóng. Anh ta hét lên và ngã xuống đất. Con dao nhanh như chớp của Sói Biếc đã cắt cổ họng hắn thành hai mảnh. Mọi người ở bên trái và bên phải đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cách chiến đấu Sói Biếc trước mặt dường như vượt quá tầm hiểu biết của họ về giới hạn con người.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.