Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Thục Lâm

Tiểu thuyết gốc · 2609 chữ

Đỗ Đình Vệ ngăn anh ta lại và nói: "Anh lái xe đi đâu? Ông Lâm vẫn chưa lên xe!"

"Đã quá muộn!"

Khi trận chiến bắt đầu, đại đội trưởng như trở thành một người hoàn toàn khác, anh ta không còn giống một kẻ hèn nhát dập gối quỳ lạy hay khúm núm trước Đỗ Đình Vệ nữa, mà thay vào đó là thể hiện sự quyết đoán của một quân lính.

Anh ta không chút do dự rút súng lục ra, khiến Đỗ Đình Vệ giật mình và ngơ ngác hỏi: "Anh định làm gì?"

Đại đội trưởng không trả lời, anh ta thò khẩu súng lục ra ngoài cửa kính ô tô và bắn ba phát vào Trần Thục Lâm. Ngực Trần Thục Lâm nở ra, máu bắn tung tóe khắp nơi, ông ta ngã xuống đất, không kịp kêu thành tiếng. Đại đội trưởng hét lên với ba người lính: "Lên xe, nhanh!"

Ba người lính ném Trần Thục Lâm và cô gái vốn choáng váng ngã xuống đất. Họ hoảng sợ leo lên xe quân sự rồi bỏ chạy. Trong nháy mắt, chiến trường đột nhiên yên tĩnh lại, Đỗ Đình Vệ và những người khác chạy nhanh cấp tốc, để lại những xác chết nằm trên mặt đất.

"Có hy vọng gì không?" Khi đám người Thế Minh đến nơi, mặt đường đã nhuộm đỏ máu của Trần Thục Lâm, ông vẫn còn co giật nhẹ, Trung Vương cởi áo khoác đắp lên, đồng thời sai người bế ông vào trong nhà. Thế Minh nhìn thấy Trần Thục Lâm sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, vội vàng hỏi Trung Vương.

Trung Vương lắc đầu, vừa kiểm tra vết thương vừa nói: "Khó nói lắm. Nếu nội tạng bị thương, chỉ sợ..."

Thế Minh sắc mặt tái mét: "Đưa ông ấy đi bệnh viện, tiện chăm sóc cho Thu Ninh, Đỗ Đình Vệ rất có thể sẽ trở lại gây chuyện."

Nói xong, cậu bước ra khỏi xe. Lúc này, có người đã cởi trói cho cô gái, cậu ta chậm rãi bước tới, đỡ cô gái lên, nói xin lỗi: “Xin lỗi vì anh đã khiến em phải chịu đau.”

Cô gái khóc lóc, nhào vào vòng tay của Thế Minh nức nở và khóc: "Em không biết họ đã làm gì với anh trai!”

Thế Minh chỉ có thể an ủi: "Yên tâm, anh ấy sẽ không sao."

Đang nói chuyện, mấy anh em đang tìm kiếm trong sân đã bế người từ trong phòng ra, Thế Minh phải tốn rất nhiều công sức mới nhận ra là ai, khi nhìn thấy, đầu óc ong ong, không nói gì cả. Người đàn ông này không ai khác chính là anh trai của cô, Lí Trí Sinh, anh ta đã chết từ lâu, rất khó tìm thấy bộ phận nào còn nguyên vẹn trên cơ thể, khuôn mặt đầy vết bầm tím, vết thương chí mạng nằm ở ngực, bị dao đâm ở cự ly gần.

Lí Trúc Anh cũng nhận ra, rên rỉ, sà vào xác anh trai và khóc lóc thảm thiết. Thế Minh tâm tình không tốt, tuy rằng hắn cùng Lí Trí Sinh không phải bằng hữu, nhưng dù sao bọn họ cũng đã cứu hắn một mạng, lần này hắn cũng vì chính mình mà bị giết, hắn không thể thoát khỏi hắn liên lụy. Cùng với việc không chắc chắn về sự sống chết của Trần Thục Lâm, Thế Minh cảm thấy như có một tảng đá đè lên tim khiến cậu không thể thở được. Cậu loạng choạng lùi lại vài bước, giơ tay lên, Trung Vương khéo léo chạy tới hỏi: “Anh Minh, anh có ra lệnh gì không?”

Thế Minh xoa xoa mũi, nheo mắt nói: "Hãy để tất cả tai mắt của chúng ta đi tìm. Bất kể tốn bao nhiêu nhân lực hay thời gian, phải tìm bằng được Đỗ Đình Vệ ở thành phố J."

Trung Vương gật đầu nói: "Em hiểu." Không cần nói cũng biết cô gái đau đớn lao vào người Lí Trí Sinh chính là em gái anh ta.

Thế Minh ngồi xổm bên cạnh cô và buồn bã nói: "Tôi xin lỗi." Lí Trúc Anh dường như đã hoàn toàn bỏ qua lời xin lỗi của anh, nghe xong lại tiếp tục khóc, không biết đã qua bao lâu, cô mệt mỏi không còn nước mắt hay sức lực nữa, tầm mắt tối sầm, cô ngã đè lên thi thể anh trai mình. Sắc mặt cô có chút đờ đẫn, lẩm bẩm: “Tại sao bọn họ lại giết anh ta? Anh ấy đã làm gì sai sao?”

Vẻ mặt của Thế Minh rất phức tạp, người mang ơn lại phải mất mạng, cái lỗi của Lí Trí Sinh là anh ta không nên cứu Thế Minh. Nhìn Lí Trúc Anh đau buồn, cậu cảm thấy vô cùng bất lực, anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy và nói: "Từ giờ trở đi, anh sẽ là anh trai của em!" Lí Trúc Anh do dự nhìn, nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt cô mờ đi, cô bất tỉnh. Thế Minh biết cô không sao nhưng vì quá sợ hãi và buồn nên đã đưa cô lên xe ngủ cùng với Thu Ninh. Hai người phụ nữ, một người hôn mê, một người không rõ sống chết, một người anh trai chết thảm, điều này đủ để khiến Thế Minh đau đầu, đương nhiên, tất cả những điều này đều là do Đỗ Đình Vệ gây ra. Cậu cảm thấy đã rất lâu chưa ghét ai như vậy.

Sau khi thu dọn sạch sẽ chiến trường, Trung Vương hỏi ý kiến ​​của Thế Minh rồi tổ chức người đưa toàn bộ xác chết vào căn nhà đổ nát, sau đó đổ xăng lên người, châm lửa đốt xác, toà nhà thành đống tro. Sở dĩ đốt nhà Lý Trúc Anh vì cô là người phụ nữ duy nhất còn sót lại, hơn nữa ở đây không an toàn, Đỗ Đình Vệ có thể quay lại bất cứ lúc nào, thứ hai là cậu sợ cô nhớ người anh trai đã mất, sau khi nhìn thấy mọi thứ, chỉ làm tăng thêm nỗi buồn của cô ấy.

Thế Minh đau lòng nhìn túp lều rực lửa và thở dài trong lòng. Lúc này, dân làng đang hoảng sợ vì tiếng súng. Họ đều chạy về nhà, bấy giờ nhìn thấy ngọn lửa và mùi khét liền tò mò chạy ra xem, Thế Minh không muốn gây rắc rối nên xua tay, dẫn mọi người lên xe.

Thế Minh đưa Thu Ninh và Lí Trúc Anh đến biệt thự, sau đó lái xe đến bệnh viện. Vết thương Trần Thục Lâm rất nghiêm trọng, ba phát súng đều làm tổn thương bộ phận quan trọng và chí mạng, hơn nữa, vì tuổi cao, sức đề kháng không tốt nên khó mà vượt qua.

Bác sĩ phẫu thuật trong phòng mổ, y tá ra vào, không khí buồn bã và căng thẳng. Thế Minh đi đi lại lại trong hành lang, trước mặt anh có hai việc cần phải giải quyết, một là dù kết quả việc giải cứu Trần Thục Lâm tốt hay xấu, anh cũng phải tìm cách khiến Thu Ninh chấp nhận, chuyện còn lại là Đỗ Đình Vệ phải được giải cứu trước khi rời khỏi thành phố J.

Cậu còn đang suy nghĩ hơn thế, quay sang Phạm Cường và nói: "Có vẻ như sau này chúng ta phải học cách giữ thái độ khiêm tốn."

Phạm Cường chưa kịp trả lời, Đông Thắng đã nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Thế Minh cau mày: "Một giám đốc được chính quyền trung ương cử đến có thể gặp rắc rối ở thành phố J. Mày có nghĩ rằng chính quyền trung ương sẽ nhắm mắt làm ngơ? Nếu không có chuyện gì xảy ra, cuộc trấn áp này sẽ không dễ dàng như vậy."

Đông Thắng lắc đầu biện hộ: “Nhưng chúng ta không bắn ông ta, chính chúng ta cứu mà.”

"Nhưng ai biết được? Ai tin?" Thế Minh nheo mắt nói: "Nếu ông ta có tin mệnh hệ gì, ai có thể nói thay chúng ta? Khi đó, anh mày có mọc trăm cái mồm cũng khó tranh luận, không thể giải thích."

Phạm Cường gật đầu nói: “Anh Minh nói đúng, tốt nhất là cẩn thận một chút.” Trong lúc mấy người đang nói chuyện, một bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, Đông Thắng vội vàng bước tới hỏi: “Thấy thế nào rồi? Có cứu được không?”

Bác sĩ mệt mỏi lắc đầu, vai bỗng nhiên rũ xuống, lo lắng xoa xoa tay: “Thật sự rất tệ.” Phạm Cường im lặng kéo cổ áo hắn, ném Đông Thắng sang một bên, mặt không biểu cảm: “Là thật sự không còn hy vọng à?"

Bác sĩ thở dài nói: “Ba viên đạn đều hư hỏng các bộ phận quan trọng. Hai viên đã được lấy ra, nhưng viên thứ ba trúng cột sống và các mảnh đạn đè lên hệ thần kinh trung ương. Chúng tôi không dám sơ suất lấy ra. Dựa vào kĩ thuật của chúng tôi. Tỷ lệ thành công rất thấp.”

Đông Thắng nghe vậy, sồ lên phía trước, trừng mắt, lớn tiếng quát: “Cái gì cơ? Có bác sĩ như mấy người để mà làm gì?"

Thế Minh cau mày, trừng mắt nhìn Đông Thắng, gật đầu xin lỗi bác sĩ, nói: "Ý bác sĩ là vì kỹ thuật kém nên không thể cứu được ông ấy phải không?"

Mặt bác sĩ hơi đỏ lên và nói: “Không chỉ công nghệ của chỗ chúng tôi kém cỏi, mà ở khắp nước S mọi nơi đều giống nhau, trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?” Thế Minh hỏi.

"Trừ khi đưa đến Mỹ. Theo tôi biết, chỉ có một tiền lệ về ca phẫu thuật tương tự ở Mỹ và nó đã thành công. Nhưng nếu làm thủ tục để ra nước ngoài, cộng với việc đi lại, tôi sợ rằng sẽ không có tác dụng nếu không thể chữa trị kịp thời. Hơn nữa, ngay cả ở Mỹ, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này cũng không phải là 100%…”

Bác sĩ đã nói sự thật và không muốn cho Thế Minh bất kỳ hy vọng thành công nào. Thế Minh chăm chú lắng nghe, bác sĩ nói xong đã đưa ra quyết định, sau đó hỏi: "Có thể cho tôi mốc thời gian cụ thể là bao lâu không?"

Bác sĩ chững lại sửng sốt, không hiểu ý của cậu, thấy vẻ mặt ngờ nghệch, Đông Thắng nói thêm: “Có nghĩa là ông ta có thể sống được bao lâu?”

“À!" Bác sĩ nói: "Duy trì một thời gian cũng không thành vấn đề, nhưng nếu kéo dài quá năm ngày. Dù có thể cứu sống được, cũng có thể để lại di chứng."

Nhìn thấy Thế Minh nhíu mày, vội vàng giải thích: “Anh Minh, con người hệ thần kinh trung ương đặc biệt mỏng manh, nếu bị ức chế lâu ngày, không ai dám nói có thể phát sinh vấn đề gì.”

Thế Minh gật đầu nói: "Cám ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi."

Trung Vương từ trên lầu chạy xuống, nhỏ giọng nói vào tai Thế Minh: "Minh, lãnh đạo thành phố và tỉnh đang gấp rút đến bệnh viện."

Trần Thục Lâm, với tư cách là giám đốc được chính quyền trung ương cử đến, chức vụ không cao, nhưng có bệ đỡ, quan hệ lớn, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng phải khách khí khi gặp, lần này ông ta bị bắn ở thành phố J, có thể nói là một sự kiện động giời.

Thế Minh nhếch lên khóe miệng cười nói: "Tin tức nhanh đấy!"

Cậu cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy tốt nhất không nên gặp những người này, tránh gây ra chuyện phiền toái, nói: "Bọn họ đã đến đây, chúng ta cũng sẽ phải đi."

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cường, mày mang theo vài người ở lại và bí mật bảo vệ. Anh lo lắng về việc cảnh sát trong thành phố, đừng để Đỗ Đình Vệ lợi dụng việc này.”

Phạm Cường gật đầu đồng ý. Thế Minh mặc áo, dẫn mọi người ra khỏi bệnh viện.

Trên đường đi, Thế Minh không ngừng gọi điện. Long, đang ở trong nhà trông coi biệt thự, gọi điện và nói rằng Thu Ninh đã tỉnh. Thế Minh bị sốc, lúc này cậu thực sự hy vọng rằng Thu Ninh sẽ tỉnh. Một lúc sau, Long gọi lại và nói rằng Thu Ninh đang la hét để tìm chú của cô, và không ai có thể ngăn cản. Qua điện thoại, Thế Minh nghe thấy bên kia hỗn loạn, tiếng hét lớn và tiếng đồ đạc vỡ vụn.

Cậu chợt cảm thấy rất lo lắng và nói với Long: “Tôi sẽ quay lại sớm. Anh cần phải ổn định cô ấy trước đã”.

Long miễn cưỡng đồng ý rồi cúp máy. Không đến năm phút, điện thoại lại vang lên, Thế Minh bất đắc dĩ trợn mắt, nhấc máy, tức giận nói: "Lại xảy ra chuyện gì?"

Lần này người gọi không phải Long mà là Phạm Cường. Trong điện thoại, giọng anh có vẻ gấp gáp nói: “Anh Minh, em vừa nhận được tin tức của Đỗ Đình Vệ.”

Thế Minh giật mình, vội vàng hỏi: "Nó ở đâu?"

"Dạ..." Phạm Cường trầm ngâm một lát. Thế Minh mất kiên nhẫn, lại hỏi: "Nó ở đâu?"

Phạm Cường bất đắc dĩ nói: “Nó ở quân khu.”

“Cái gì?” Thế Minh cau mày, kinh ngạc.

Phạm Cường nói: “Mấy anh em bên dưới đã tận mắt nhìn thấy mấy chiếc xe giống hệt xe của Đỗ Đình Vệ và những người khác, đang lái về phía khu quân sự. Tin tức này là chính xác.”

Thế Minh nheo mắt, thật là thằng xảo quyệt! Đỗ Đình Vệ biết hắn chạy đến đâu, chỉ cần không rời khỏi ba tỉnh phía Đông, hắn sẽ không an toàn.

Chỉ có ở quân khu, có đại quân bảo vệ. Số lượng quân chính quy, không thể làm gì anh ta, thật mưu mô. Cậu ta nắm chặt tay, vỗ vai người lái xe và ra lệnh: “Chúng ta không đến biệt thự nữa, đến khu quân sự. "

“Hả?” Trên xe, Trung Vương và Phong đều sợ hãi, bình thường bọn họ được coi là người dũng cảm, nhưng khi nghe đến quân đội, tim đập mạnh, không khỏi hỏi: “Anh Minh, đừng anh muốn chiến đấu với quân đội à?"

Đông Thắng hoàn toàn không để tâm, càng không sợ làm to chuyện, vươn bàn tay mập mạp, kéo tay áo Thế Minh, hưng phấn nói: “Anh Minh, cho dù anh có đi thì cũng phải đợi em tìm thêm anh em và mang theo nhiều súng hơn. Chỉ với một vài người trong chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ không bắt được Đỗ Đình Vệ. Nếu nó bỏ chạy thì tiếc chết hay sao?!"

Thằng đầu lợn! Trung Vương và Nguyễn Hoàng An đồng thời ngấm ngầm chửi, lúc này bọn họ đi sợ Đỗ Đình Vệ bỏ chạy, có thể chạy thoát ra ngoài hay không là hai chuyện khác nhau. Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn Thế Minh. Thế Minh quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, sắc mặt âm trầm không nói gì.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.