Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Thục Lâm bị bắt cóc

Tiểu thuyết gốc · 2492 chữ

Trần Thục Lâm đã bị bắt cóc, Thế Minh biết được tin chậm hơn, người đầu tiên biết chuyện là Thu Ninh, cô rất nhanh đã biết kẻ bắt cóc là ai.

Buổi sáng, cô vừa tỉnh dậy, điện thoại reo, nhìn đầu dây điện thoại bên kia là chú Lâm, nhưng khi nhấc máy, người lên tiếng lại là Đỗ Đình Vệ, với giọng điệu quái dị và nham hiểm: “Thu Ninh, em thấy ổn không?”

Thu Ninh nghe được là giọng hắn ta, cô không muốn nói gì nữa, chuẩn bị cúp điện thoại.

Vừa định cúp máy, lời nói của Đỗ Đình Vệ khiến cô như cứng đờ toàn thân: "Nếu em không quan tâm đến sự sống hay cái chết của chú em thì cứ cúp máy!"

"Ý anh là gì?"

Đỗ Đình Vệ cười nham hiểm và nói: "Không có ý gì. Anh chỉ muốn nói chuyện với em lâu hơn."

Thu Ninh cau mày, lớn tiếng hỏi: “Tôi hỏi anh chú tôi xảy ra chuyện gì?”

"Không có gì!" Đỗ Đình Vệ cười đùa nói: "Tối qua Thế Minh cướp đi máy ghi hình của anh đưa cho chú em. Hiện tại chú em và Thế Minh liên thủ trừng phạt thân anh. Tự nhiên anh thấy khó chịu và muốn gặp mặt bàn bạc, nhưng cuộc trò chuyện dùng phương pháp nhẹ nhàng hay mãnh liệt, chủ yếu phụ thuộc vào thái độ của em!”

Thu Ninh hoảng sợ, cô bạt vía với những lời khiêu khích trắng trợn kia. Cô biết rõ thân phận của Đỗ Đình Vệ, hắn ta có một người cha rất quyền lực, nắm quyền trong chính quyền trung ương, thân phận của ông ta cao hơn Trần Thục Lâm rất nhiều, nói đúng ra, ông ta được coi là lãnh đạo cũ của Trần Thục Lâm. Chỉ là mối quan hệ giữa hai người là không khăng khít, tính cách khác nhau và hiếm khi tương tác với nhau.

Sau khi Đỗ Đình Vệ điều tra thân phận Thu Ninh, hắn phát hiện ra rằng chú của cô chính là giám đốc tỉnh Trần Thục Lâm, lại là cấp dưới cũ của bố anh. Vì là con trai của sếp, Trần Thục Lâm dù có thích hay không thì vẫn chăm sóc Đỗ Đình Vệ rất tốt, khi nghe tin bị Trung Vương đánh đập dã man và đề nghị trấn áp thế lực đen ở thành phố J, Trần Thục Lâm đã suy nghĩ kỹ và liên tiếp niêm phong các địa bàn của Thế Minh Hội.

Tuy nhiên, Đỗ Đình Vệ không biết cảm kích mà còn cho rằng đây là việc hiển nhiên, sau này, sau khi hắn và Thế Minh gặp nhau ở nhà Trần Thục Lâm. Bọn họ ra về không mấy vui vẻ, hắn mới biết rằng Thế Minh đã quay lại gặp mặt riêng, thậm chí Trần Thục Lâm còn đích thân đi ra chào hỏi đón tiếp.

Lần này, chính sự xuất hiện của Thế Minh đã phá vỡ kế hoạch của hắn, thấy sự việc bị bại lộ, hắn quyết định chủ động hành động liều. Đầu tiên bắt cóc Trần Thục Lâm rồi buộc Thu Ninh phải phục tùng, đồng thời có thể đổ lỗi cho Thế Minh. Một mũi tên trúng hai đích. Khi đó, chỉ cần để cho Trần Thục Lâm chết không rõ nguyên nhân, sẽ không có người biết hắn làm ra chuyện đó, Thế Minh cũng sẽ không có cơ hội lật mặt.

Thu Ninh lo lắng nói: “Anh Vệ, tôi cảnh cáo anh không được làm gì liều lĩnh!”

Đỗ Đình Vệ cười nói: "Yên tâm, anh không có hứng thú với một lão già, anh chỉ muốn vui vẻ với em thôi."

Nói xong, hắn ta nhìn đồng hồ, cười nói: "Anh sẽ đợi em ở sảnh khách sạn Mandarin Oriental. Anh cho em một giờ. Nếu đến lúc đó không nhìn thấy bóng của bạn, đừng trách anh. Nhân tiện, em gọi cảnh sát cũng vô ích với anh. Và đừng nói với Thế Minh, điều đó sẽ chỉ khiến chú của em chết nhanh hơn!” Sau đó, tắt máy, đặt điện thoại bàn xuống, cắt dây tín hiệu.

"Alo, alo?" Thu Ninh lo lắng gọi liên tục, nhưng loa lại phát ra âm thanh rè rè.

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Thu Ninh hoang mang, cô muốn gọi điện cho Thế Minh nhưng lại sợ hắn ta sẽ làm hại chú mình. Cô ôm đầu bất lực ngồi phịch xuống ghế sofa, phải mất một lúc tâm trí hỗn loạn mới dần dần bình tĩnh lại. Cô mở cửa tủ và vứt hết quần áo treo bên trong ra. Trong tủ lộ ra một ngăn kéo bí mật nhỏ cất một khẩu súng lục mới toanh màu bạc sáng bóng.

Thu Ninh trên người không có súng, những năm ấy cảnh sát quản lý súng nội bộ cực kỳ nghiêm ngặt, bắt buộc phải giao nộp trong thời gian ngoài giờ làm nhiệm vụ, và được quản lý nghiêm ngặt, cấm toàn bộ mang về nhà. Khẩu súng này là do Thủy tặng cô sau lần chăm sóc ấy. Cô nhét súng vào lưng dưới, mang theo súng, cũng bình tĩnh hơn, không còn sợ hãi nữa. Cô thu dọn đồ đạc, đi xuống lầu, bắt taxi rồi đi thẳng về khách sạn.

Khi Thu Ninh bước vào đại sảnh, không cần phải tìm Đỗ Đình Vệ, hắn đã chủ động chào đón cô. Một khuôn mặt đang cười như không cười, nét điển trai vốn có khiến Thu Ninh bỗng cảm thấy muốn nôn.

"Em đến sớm thế? Anh còn tưởng phải đợi em lâu hơn cơ." Vừa nói, tay anh đặt lên bờ vai Thu Ninh. Cô cau mày và tránh né. Đỗ Đình Vệ không tức giận, hắn cũng không vội, biết rằng hôm nay Thu Ninh sẽ không bao giờ trốn thoát được, sớm muộn gì cô cũng sẽ là của anh. Anh cười cười nói: "Em còn chưa ăn cơm đúng không, đi thôi, anh đã đặt chỗ rồi."

“Tôi không muốn ăn!” Sắc mặt Thu Ninh lạnh lùng, nhưng trong mắt lại lóe lên lửa giận, cô hỏi: “Anh đã làm chuyện gì với chú tôi?”

“Ha ha!” Đỗ Đình Vệ cười quái dị, nói: “Muốn biết thì đi ăn cùng anh bữa tối, anh sẽ nói.”

Thu Ninh phừng lửa, cô có ý muốn rút súng ra và giết người. Dù thế nào đi nữa, Đỗ Đình Vệ quả thực là một người có gu biết cách tận hưởng cuộc sống. Căn phòng của hắn rất rộng, ít nhất cả trăm mét vuông, xung quanh treo những bức tranh tường và trên trần nhà có một chiếc đèn chùm cực lớn sang trọng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trông lộng lẫy và sang trọng. Một chiếc bàn dài đặt giữa phòng, màu gỗ cổ kính, chạm khắc tinh xảo. Trên bàn ba ngọn nến ba màu vàng đỏ rực, chiếu sáng bộ đồ ăn bằng bạc trên bàn. Cả căn phòng toát lên bầu không khí châu u mạnh mẽ của thế kỷ XVII, XVIII. Thu Ninh không phải là người quê mùa, nhưng khi đến đây, cô vẫn không khỏi ngưỡng mộ.

Tiếc là hiện tại cô không có tâm trạng thưởng thức quang cảnh trong phòng, toàn bộ tâm trí cô đều tập trung vào sự an toàn của Trần Thục Lâm. Đỗ Đình Vệ bước đến bàn, lịch sự kéo ghế lên và đưa tay ra hiệu mời.

Nhìn thấy Thu Ninh không nhúc nhích, Đỗ Đình Vệ chuyển động cánh tay sâu hơn, cười nói: “Mời!”

Thu Ninh cố nén cảm giác buồn nôn, chậm rãi đi về phía trước ngồi xuống. Đỗ Đình Vệ mỉm cười vui vẻ, đứng sau lưng Thu Ninh, hai tay ôm lấy vai cô, chậm rãi xoa xoa vai cô, cười tự hào nói: “Thật tuyệt. Em ngồi xuống, tâm sự chuyện chậm rãi, vừa ăn vừa nói chuyện với người đẹp, thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời. "

Đây là niềm vui đối với hắn nhưng lại là sự tra tấn đối với Thu Ninh. Cô mất tự nhiên nghiêng người về phía trước, rũ bỏ đôi bàn tay đầy lông trên vai, lạnh lùng hỏi: "Chú tôi đâu?"

Đỗ Đình Vệ cố ý nhún vai, đi đến đầu bàn bên kia, khoanh chân ngồi lên ghế, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Ai biết được!” Hắn chỉ lên trên nói: “Có thể là ở trên trời, hoặc là có thể là ở trên mặt đất, ông ấy còn sống hay chết, đi đâu đều trông cậy vào em!”

Thu Ninh nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng quên thân phận của chú tôi. Nếu chú ấy có hệ gì, anh không thể thoát khỏi sự liên lụy."

“Haha!” Đỗ Đình Vệ ngửa mặt cười, cầm dao lên, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, nói: “Cho dù Trần Thục Lâm có chết, ai có thể nghi ngờ anh? Chưa kể bố anh ta đứng ở trung ương, cho dù lão già không có ở đó, người ta sẽ chỉ nghi ngờ Thế Minh chứ không phải anh. Nhân tiện, nếu anh nhớ không nhầm thì Trần Thục Lâm lần này đã truy quét chỗ ở của Thế Minh, bắt giữ rất nhiều anh em của nó, giải quyết mọi việc cũ và những mối hận thù mới, và giết chết chúng trong cơn thịnh nộ. Là một giám đốc, Thế Minh có thể làm được điều này, phải không?”

Thu Ninh nghe xong liền hít một hơi, những gì anh ta nói đều có lý, nếu chú của anh ta thực sự bị giết, anh ta có thể dễ dàng trốn thoát ngay cả khi không nhờ vào mối quan hệ của chú mình. Nghi phạm đầu tiên của mọi người chắc chắn là Thế Minh và Thế Minh Hội. Cô đè nén nỗi sợ hãi và hỏi với giọng run run: "Anh muốn gì?"

"Dễ dàng!" Đỗ Đình Vệ nghiêng người về phía trước, mặc dù giữa hai người cách nhau gần ba mét là một chiếc bàn dài, nhưng Thu Ninh vẫn cảm thấy khó chịu và ghê tởm. Anh cười nói: “Tối qua anh đã nói với em rồi, từ nay về sau anh và em sẽ ủng hộ em. Em phải nghe lời anh nói và vĩnh viễn quên Lê Thế Minh đi. Đương nhiên, mạng sống của nó có thể không còn bao lâu nữa.”

Trong lòng Thu Ninh run lên, tên này muốn hại Thế Minh?! Lời nói của hắn tuy khiến cô tức giận, nhưng muốn moi thêm thông tin, cô đành phải kìm nén cơn tức giận, cười lạnh nói: “Trước kia có rất nhiều người muốn giết Thế Minh. Nhưng cuối cùng, nhưng những người đó đều đã chết, e rằng anh cũng sẽ không ngoại lệ?”

Khi nhìn thấy Thu Ninh chỉ nhắc đến Thế Minh, ngay cả lông mi của cô cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ và ngâm phục, cơn giận của Đỗ Đình Vệ căng trào lên tận ngực, rồi từ lòng bàn chân lên đến trán, hắn đập bàn, mạnh đến nỗi bộ đồ ăn trên bàn rung lên, cao lên một tiếng "cạch", hắn gầm lên: "Lê Thế Minh? Lê Thế Minh là cái rắm gì vậy?! Để anh kể cho em nghe, lần trước nó rơi xuống sông, bị chết đuối là do nó may mắn, sau này anh ấy sẽ không bao giờ có chuyện may mắn thế nữa. Anh thề đấy!”

"Cái gì?" Thu Ninh cau mày, kinh ngạc nói: "Lần trước chính anh là người ám sát Thế Minh?"

Đỗ Đình Vệ sửng sốt, bình tĩnh lại, hắn vừa rồi nhận ra mình đã phạm sai lầm, nhưng khi nghĩ lại , Thu Ninh đã ở trong bẫy của hắn, biết cũng không có gì to tát, hắn kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, là anh đã ra lệnh cho người làm. Đáng tiếc, nó may mắn, nhưng...hehe!" Lời tiếp theo, biết Thu Ninh lo lắng cho Lê Thế Minh, chờ nàng chủ động hỏi thăm. Không ngờ Thu Ninh lại cúi đầu không nói gì, không biết cô đang nghĩ gì.

Đỗ Đình Vệ ấn cái nút nhỏ bên cạnh bàn, một lúc sau, cửa mở ra, hai người phục vụ mặc áo trắng quần đen bước vào. Một người trong số họ cúi xuống và lịch sự hỏi: "Anh Vệ, bọn em có thể lên đồ ăn được không?"

“ Đỗ Đình Vệ trợn mắt nhìn hắn, nói: “Năm phút nữa, tao muốn thấy chúng mày lên hết đồ.”

“Dạ?” Người phục vụ không kịp phản ứng. Đỗ Đình Vệ sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí nghiêm túc nói: "Năm phút!"

"Dạ, dạ, vâng!" Hai người phục vụ tại chỗ nhảy dựng lên, trong nháy mắt biến mất ở cửa, tốc độ nhanh thần tốc. Đỗ Đình Vệ cười lạnh, quay đầu về phía Thu Ninh nhẹ giọng nói: “Anh bảo bọn họ chuẩn bị đồ ăn Pháp, em có thích không?”

Thu Ninh không hiểu được thái độ của hắn, hỏi: "Tôi còn có sự lựa chọn sao?"

"Đương nhiên!" Đỗ Đình Vệ lập tức nói: "Nếu như em không thích, anh lập tức bảo chúng nó lên món khác."

"Thôi đi." Thu Ninh thực sự không muốn anh làm phiền người phục vụ nữa nên cô nói: "Tôi ăn với anh ăn gì cũng đều giống nhau."

Đỗ Đình Vệ lúc đầu mặt đỏ lên, sau lại tái xanh, gay gắt nói: “Anh có chỗ nào không bằng thằng chết tiệt kia?”

Thu Ninh bình tĩnh đáp: “Anh hèn.”

“Tôi hèn sao?” Đỗ Đình Vệ tức giận cười lớn, hét lên: “Việc Lê Thế Minh làm còn hèn hơn tôi gấp trăm lần!”

“Có thể.” Thu Ninh trợn mắt mắng: “Nhưng anh ấy sẽ không hèn hạ ra tay với con gái!” Một câu khiến Đỗ Đình Vệ không nói nên lời.

Những bữa ăn kiểu Pháp lần lượt được phục vụ, đầy màu sắc và ngon miệng, nhưng không còn có thể kích thích được cảm giác thèm ăn của hắn nữa. Hắn nhặt chiếc khăn ăn trên bàn lên, tùy ý lau tay, ném lên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt Thu Ninh, kéo cô đứng dậy, mặt tối sầm nói: “Tôi không ăn, không muốn ăn nữa.”

"Nào, đi thôi, anh dẫn em đi gặp chú em." Nói xong, mặc kệ Thu Ninh có đồng ý hay không, cũng kéo cô ra ngoài, ném một xấp tiền cho người phục vụ ở cửa rồi bỏ đi. Bên ngoài đã có người đợi xe, anh đẩy Thu Ninh lên xe trước, sau đó anh mới theo sau.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.