Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xấu nết

Tiểu thuyết gốc · 2849 chữ

“Được.” Người đàn ông gật đầu: “Hôm nay tao nhớ tới con dao này.” Nói xong, hắn bước ra khỏi khu dân cư mà không quay đầu lại.

Thế Minh nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, rồi nói: "Mày cứ như vậy rời đi à?"

"Mục tiêu của tao đã đạt được."

"Mục đích gì?"

"Gặp mày."

"Tại sao phải gặp tao?" Thế Minh cười hỏi, đồng thời tay cậu âm thầm động đậy, con dao găm vàng tuột xuống lòng bàn tay.

“Tao muốn biết kẻ thù tương lai của tao sẽ là người như thế nào.” Người đàn ông dừng lại, nhìn con dao gãy trong tay, lẩm bẩm một mình.

Thế Minh cũng đăm chiêu nhìn con dao gãy, ánh mắt dần dần lạnh lùng: "Mày cho rằng mày còn có thể đi được sao?"

Người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng lộ ra một màu đỏ bừng, nhếch lên khóe miệng: "Tao cá là mày có thể đâm xuyên đầu tao, nhưng con dao gãy trong tay tao cũng có thể đâm xuyên cổ họng mày."

Thế Minh không lường trước được những gì hắn ta nói có phải là sự thật hay không, nhưng Thế Minh thực sự không chắc chắn rằng mình có thể bắn trúng vào đầu hắn ta lần nữa hay không. Anh cười và hỏi: "Ai điều mày đến?"

Người đàn ông lắc đầu, xua tay nói: “Nói dễ hiểu, ấy không phải là bạn của mày!” Nói xong, thân hình biến mất trong bóng tối.

“Anh Minh, cứ để hắn như vậy đi?” Phạm Cường vội vàng hỏi, không muốn làm như vậy.

Thế Minh cười khổ nói: "Mày cho rằng tài thiện xạ của anh chính xác như vậy à?"

Phạm Cường ngây ra, nghi hoặc: "Vậy vừa rồi..."

Thế Minh khẳng định: "Bắn bừa."

"Haha, bắn bừa kiểu gì mà chuẩn thế?!" Một người khác đứng phía sau Thế Minh bước ra, không cao, nhưng thân hình rất cường tráng. Hắn ta cầm súng trên tay và mỉm cười nói. Thế Minh và Phạm Cường đều giật mình, quay lại và mỉm cười, hóa ra là Trung Vương.

Trung Vương đi tới, nhìn về hướng người đàn ông đã biến mất hình, nghiêm túc nói: "Người này rất mạnh."

Thế Minh cười nhẹ rồi giọng nói: "Vương đến đây từ lúc nào ?"

“Thằng kia xuất hiện em đã có mặt ở đây rồi.”

Thế Minh đi tới nhặt con dao gãy trên mặt đất lên, sau đó nhìn khẩu súng trong tay Trung Vương, tiếc nuối nói: “Cho nên, phát súng này không phải bắn bừa.”

Trung Vương mỉm cười và lịch sự nói: “Thiện xạ chưa bao giờ là điểm mạnh của anh Minh.”

Phạm Cường đột nhiên lên tiếng hỏi: "Trung Vương là người nắm được thông tin tốt nhất. Người vừa rồi là ai?"

Trung Vương cau mày lắc đầu: "Trước khi người này xuất hiện, em chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe nói đến người như thế, nếu không kiểu gì em cũng sẽ có ấn tượng." Đây là sự thật, dựa vào tướng mạo của đối phương, rất khó để quên ngay chỉ khi gặp một lần.

"Lai lịch thế nào?" Phạm Cường nghĩ đến vẫn có chút sợ hãi, vừa rồi quả thực là một khắc sinh tử.

Thế Minh trầm tư nói: "Khoảng chừng ba khả năng, một là Nam Đạo, hai là Đội Hồn, cuối cùng có thể có liên quan đến những người ở giang hồ."

“Ơ?” Phạm Cường hai mắt sáng lên: “Vậy chúng ta nên tóm nó lại.”

Thế Minh khẽ lắc đầu: “Sức mạnh và thực lực của người đàn ông đó là thứ anh

chưa từng thấy. Mặc dù vừa rồi mình có súng trong tay, con dao kia chỉ bằng một nửa kích thước ban đầu. Nhưng đôi mắt của nó nói với anh rằng nó có thể thực lực làm những gì nó nói."

Phạm Cường tranh lời, không tin nói: “Em không tin hắn có thể nhanh hơn súng.”

Trung Vương sắc mặt nghiêm túc, trong mắt hiện lên một con mắt kinh ngạc không thể tin được, nói: “Con dao vừa đâm nhanh như một viên đạn, trong tích tắc, con dao đã chạm tới cổ họng của Cường. Đây vượt quá khả năng nhận thức, một người bình thường không thể đạt được."

Thế Minh không có coi trọng: “Nhưng mày vẫn làm gãy dao của nó.”

Trung Vương cười khổ: “Đó chỉ là tiềm thức, bản năng hình thành từ việc chơi súng nhiều năm. Nếu lúc đó em và Cường đổi vị trí cho nhau, không phải với tư cách người ngoài cuộc mà trực tiếp đối mặt với hắn, có lẽ bây giờ em đã nằm dưới đất. "

Thế Minh cất súng, phẩy áo, nói: "Dù nó là ai, thực lực thế nào, tốt nhất cũng không nên đụng vào mình."

Nói xong, cậu xua tay nói: "Lên xe."

Ngồi trong xe, Thế Minh hỏi: "Vương đã tìm ra địa chỉ của Vô Danh chưa?"

Trung Vương gật đầu mỉm cười nói: "Vâng có năm người, bốn nam một nữ, sống ở tầng tám của khách sạn Singapore."

"Được!" Thế Minh gật đầu. Cậu nhìn đồng hồ, tính toán thời gian, đã hơn nửa tháng kể từ khi trở lại thành phố J, cuộc chiến giữa hai miền Nam Bắc cũng đã lên đến đỉnh điểm, cuối cùng đã đến lúc phải quay trở lại. Có một số việc, sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

Cậu nói: “Mấy ngày nữa, anh định quay lại thành phố HA.”

Trung Vương trên mặt không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nói tiếp: "Vâng, Anh Minh, ba ngày này ta phải chuẩn bị thật tốt."

Phạm Cường nhếch khóe miệng không nói gì, không cần hỏi, lần này anh nhất định sẽ đi cùng Thế Minh. Trung Vương thường kể về trận đại chiến Nam Bắc sau khi mỗi lần trở về. Lần nào kể cũng đều miêu tả bằng những ngôn từ sinh động, tư thế nhảy múa, bây giờ nghĩ đến mình có thể tham gia, anh bỗng nhiên hưng phấn.

Chỉ là cuộc chiến tranh Nam Bắc chưa xuất hiện ​​một trận đánh lớn như lần trước. Lúc này, Bắc Đạo Môn dưới sự chỉ huy của Đặng Tâm Lỗi tiến thẳng thần tốc, các cán bộ chủ chốt của Nam Môn tạm thời bị tiêu diệt, không ai dám đối đầu với Đặng Tâm Lỗi uy nghiêm, lần lượt rút lui. Cửa Bắc đẩy tiền tuyến hai bên tới tận cửa Nam Nội địa kinh tế - HA.

HA cũng không khác gì những thành phố khác, là một trong những thành phố đi đầu về phát triển quy hoạch và quản lý, thậm chí có thể sánh ngang với thủ đô, nếu muốn tái hiện cảnh giết hại hơn một nghìn người ở đây, rất có thể sẽ bị quân đội thâu tóm, Thế Minh đã táo bạo trong việc trực tiếp bao vây và trấn áp, nhưng Vũ Việt Hùng cũng không hề ngu ngốc. Tại đây, cả hai thực sự bắt đầu một cuộc chiến trí tuệ và sức mạnh.

Trở về nhiều ngày, Thế Minh gặp rất nhiều người, xử lý rất nhiều việc, tính toán qua thời gian, đã đến lúc phải trở lại Đạo Môn. Trước khi rời đi, cậu định đãi Thu Ninh một bữa rồi lái xe nhanh chóng qua thành phố. Khi đến gần nhà Thu Ninh, cậu yêu cầu Trung Vương dừng xe, anh quay lại nhìn với ánh mắt ta đầy thắc mắc.

Thế Minh cười ngượng nói: "Bận quá quên mất thời gian, bây giờ đã gần mười giờ rồi."

Trung Vương hiểu ý, nhìn chung quanh, chỉ về phía trước cười nói: “Anh Minh, chúng ta đi ăn khuya đi. Phía trước có một cửa hàng hoa, nếu đi gặp một cô gái thì tặng một bó hoa là một lựa chọn hợp lí."

Thế Minh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, cách đó không xa, có một tiệm hoa xinh xắn, trước cửa có hai hàng lẵng hoa lớn. Tặng hoa? Thế Minh cười lắc đầu, cậu hiểu được Trung Vương đang nghĩ gì, nhưng tặng hoa cũng không phải ý kiến ​​hay.

Tuy nhiên, Thế Minh vẫn xuống xe và chọn một chú gấu bông vải khá lớn ở cửa hàng gần đó, sau đó cậu mới hài lòng và quay trở lại xe. Khi họ đến khu phố nơi gia đình Thu Ninh sống, Thế Minh đã yêu cầu Trung Vương ở ngoài xe và đợi ở rìa đường phố. Trung Vương không phản đối, cậu không muốn trở thành một kì đà cản mũi giữa hai người họ.

Thế Minh cầm trong tay một con búp bê vải lớn, đứng ở tầng dưới nhà Thu Ninh một lúc, ngẩng đầu lên thì thấy cửa sổ tối om.

Bây giờ chắc là chưa phải là giờ đi ngủ nhỉ? Thế Minh thầm mong cô chưa ngủ, ngáp một hơi, lúc này cậu cảm thấy có chút mệt mỏi. Cậu chậm rãi đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa nhà Thu Ninh, chờ hồi lâu, bên trong không có tiếng động. Thế Minh đã cố gắng hơn nữa nhưng vẫn không có ai trả lời. Trong nhà không có ai sao? Thế Minh lại nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, lúc này Thu Ninh hẳn là đang ở nhà.

Cậu lại phấn chấn và hét thật lớn tên cô. Chẳng những không gọi được Thu Ninh mà thay vào đó lại khiến hàng xóm của cả hai bên giật mình và quát tháo: “Không muốn ngủ thì phải để người khác ngủ chứ?” Một giọng nói bất mãn vang lên từ nhà bên cạnh.

Thế Minh vặn người và suýt lên cơn giận lôi đình. Tâm trạng vui vẻ ban đầu của cậu đã hụt đi một nửa, cậu buồn bã bước vào trong xe, Trung Vương cảm thấy lạ, liền hỏi: "Anh Minh, sao vậy, sao về sớm thế?"

Thế Minh bình tĩnh nói: “Trong nhà không có người.”

"Sao có thể thế được! " Trung Vương cúi đầu nhìn đồng hồ nói: "Đã hơn mười giờ rồi, cô ấy không về nhà còn đợi cái gì…"

Đang nói chuyện, tiếng còi xe vang lên, một chiếc Mercedes-Benz sang trọng đi tới và dừng lại cách đó không xa, khi cửa mở, một cô gái mảnh khảnh xinh đẹp mặc đồng phục cảnh sát bước ra, người này chính là Thu Ninh. Tuy nhiên, một thanh niên khác khoảng ba mươi tuổi đã xuống xe ngay đằng sau. Người này rất cao, khuôn mặt góc cạnh như được tạc bằng dao, toàn thân toát lên vẻ nam tính nhưng đôi môi mỏng khiến có vẻ như anh ấy nói rất nhiều.

“Thằng bé kia là Đỗ Đình Vệ à?” Trung Vương không nhịn được nói trong xe.

Sau khi Thu Ninh xuống xe, người đàn ông đi theo cô bước ra, nở nụ cười nói: “Anh đưa em về nhà.”

Thu Ninh lắc đầu, lịch thiệp, ôn hoà nói: “Không cần, cảm ơn anh vì bữa tối hôm nay.”

Chàng trai trẻ rõ ràng chưa muốn rời đi ngay lập tức, nên nửa đùa nửa thật nói: “Tình hình an ninh gần đây có vẻ không tốt, anh lo lắng em lên nhà một mình.”

Thu Ninh nghe xong liền bật cười, khuôn mặt vốn hồng hào vì rượu của cô lại càng đỏ nựng hơn, giống như một đóa hồng xinh đẹp, thanh tú và ngất ngây.

Cô cười nhẹ nói: “Tôi là cảnh sát, dù có kẻ xấu, nhìn thấy tôi cũng phải bỏ chạy!”

“À?” Chàng trai trẻ nhìn khuôn mặt Thu Ninh không chớp mắt, say mê trước vẻ đẹp của cô, hắn muốn tiến tới hôn cô thật sâu, nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc.

Hắn cố ý mỉm cười hỏi: “Nếu là Thế Minh thì sao?”

Nhìn sắc mặt Thu Ninh có hơi thay đổi, hắn chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng sửa lời: “Xin lỗi em, anh nhỡ lời. Em xem, anh lại nhắc tới thằng này.”

Thu Ninh thở nhẹ một hơi dài, nhắc đến Thế Minh, nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt sáng như lưỡi liềm lại xuất hiện trong đầu cô, cô nói bằng một giọng chỉ mình cô nghe được: “Dù thế nào đi nữa, trong mắt tôi, anh ấy chưa bao giờ là một kẻ xấu."

Thu Ninh ngây ngốc đứng ở vị trí cũ, chàng trai trẻ nhanh tay nắm lấy cánh tay của cô, cười nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta đi thôi, anh đưa em về, vậy anh mới yên tâm hơn."

Thu Ninh cảm thấy có chút bối rối, gật đầu rồi đi sát cạnh. Hai người nắm tay nhau đi càng ngày càng xa trước mặt Thế Minh, Trung Vương ho khan, cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó, anh mở miệng lại kìm lại lời nói.

"Lái xe đi!" Thế Minh nói.

"Vâng..." Trung Vương nói: "Anh Minh, có lẽ sự thật không như anh tưởng tượng..."

"Tưởng tượng như thế nào?" Thế Minh nghi ngờ hỏi. Nhưng một lúc sau cậu mới tỉnh táo lại, cười nói: "Mày nghĩ quá xa rồi. Thu Ninh là bạn của anh, anh không có tơ tưởng nào khác về cô ấy. Mặc dù Đỗ Đình Vệ có một vài vấn đề với chúng ta nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Thu Ninh."

Nghe vậy, Trung Vương không nói gì, khởi động xe, rồi phóng nhanh đi.

Khi Thu Ninh đến trước cửa nhà, cô nhận ra chàng trai Đỗ Đình Vệ vẫn đứng ở bên cạnh cô và vẫn chưa có ý định rời đi. Cô lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa nói: “Đã muộn rồi, anh nên về đi.”

Đỗ Đình Vệ tỏ ra cô đơn và nói: "Em không thể cho anh vào đấy ngồi nghỉ ngơi tý được sao? Dù sao chúng ta cũng là anh em cả mà."

Hắn ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể trở thành bạn của Thu Ninh. Tính cách của cô có phần dè dặt và không dễ chấp nhận một người lạ. Hắn đã dùng nhiều cách và thủ đoạn khác nhau và phải mất một thời gian dài theo đuổi, nghe bao nhiêu lời từ chối mới dần tiếp cận được Thu Ninh.

Tuy nhiên, thật khó để tiến thêm một bước so với tình bạn bình thường. Hắn cho rằng trong lòng cô luôn có chỗ cho một người, giống như một bức tường cao không thể vượt qua, hắn nóng lòng chờ đợi bức tường cao đó dần biến mất trong lòng Thu Ninh, nên muốn tiếp cận Thu Ninh bằng biện pháp 'trực tiếp nhất'.

Bữa tối hôm đó quả thực rất thịnh soạn, hắn bao cả một nhà hàng và đặc biệt mời một ban nhạc đến để tạo không khí lãng mạn. Thu Ninh cô đơn lâu ngày cảm động trước sự chuẩn bị của anh nên uống rất nhiều rượu. Cô đơn giống như một con dã thú nhảy khỏi lồng, xé nát trái tim con người, khi một người muốn say thì nó sẽ biểu hiện rất nhanh.

Thu Ninh có hơi say, sức mạnh của rượu vang đỏ nằm việc sức uống rượu của cô không tốt, và nồng độ rượu mạnh, cô vẫy tay mời đối phương ngồi, hơi nóng trong phòng ập vào mặt, cô cảm thấy như thế giới quay cuồng, bụng quặn lên. Cô không nhịn được nữa lao vào phòng tắm nôn mửa. Hắn không biết từ lúc nào đã đến phía sau cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”

Thu Ninh lắc đầu, cười gượng nói: “Em vừa uống hơi nhiều rượu, nôn ra là sẽ khỏi.”

Hắn ta tự trách mình: "Là lỗi của anh để em uống nhiều như vậy. Em vào nhà nghỉ ngơi, anh pha cho em tách trà."

Vừa nói vừa đỡ Thu Ninh đi vào phòng ngủ. Thu Ninh không quen với sự tiếp xúc gần gũi giữa hai người, dùng hết sức đẩy anh ra, nhưng cánh tay yếu ớt của cô lại ấn vào ngực chàng trai như xoa bóp.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi với cô ấy như vậy, đầu mũi tràn ngập mùi thơm cơ thể quyến rũ của Thu Ninh, cánh tay ôm eo Thu Ninh vô thức siết chặt. Vào phòng ngủ, anh đặt Thu Ninh lên giường, từ từ cởi giày và tất của cô, để lộ đôi chân trắng nõn, nuột nà.

Hắn vuốt ve nó nhẹ nhàng, một tay chạm vào ống quần của Thu Ninh và từ từ di chuyển lên.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.