Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Thục Lâm

Tiểu thuyết gốc · 2358 chữ

Nguyễn Hoàng An có chút không hứng thú nói: "Cứ tưởng mình còn có thể cùng nó chơi tí nữa!"

Thế Minh chậm rãi châm một điếu thuốc: “Chúng ta đã có mấy địa điểm đóng cửa rồi.”

"Cái gì?" Trung Vương cứ cho rằng tai mình có vấn đề, chẳng có lẽ Thế Minh hội bị niêm phong ngay tại nhà?

"Đùa à? Cảnh sát muốn làm trò thì cũng phải đợi qua Tết Nguyên đán chứ nhỉ?"

"Ha ha!" Thế Minh cười lạnh nói: "Lưu Đức Hân không có lá gan to như thế, nhưng cũng phải đi hỏi qua ý kiến ông ta. Dù sao người ta cũng là cục trưởng văn phòng thành phố."

Khi Thế Minh và ba người khác đến nhà giám đốc thành phố Lưu Đức Hân thì đã đầy khách khứa và bạn bè. Thời điểm này gần Tết Nguyên Đán, là một giám đốc có thực quyền nên có vô số người đến nhà muốn kết giao. Họ tặng ông ta những món quà lớn nhỏ, tổng cộng sơ qua cũng lên tới hơn trăm triệu. Lưu Đức Hân bận rộn, mồ hôi đầm đìa, nhưng trên mặt lại không hề có chút mệt mỏi, trong tay ôm đầy phong bao lì xì màu đỏ.

Vừa tiễn khách, có ba người đàn ông mặc đồ đen tiến tới, nhìn kỹ hơn, ông ta bật cười rồi vội vàng bước tới chào hỏi: “Chú em, sao về bao nhiêu lâu rồi mới nghĩ đến việc đến tìm ông anh này?" Trước đây, ông ta vẫn coi bản thân là bậc tiền bối, hơn Thế Minh một bậc, nhưng bây giờ hai người được coi là bằng vai phải lứa.

“Thông tin của Giám đốc Hân thực sự rất linh thông!”

"Đủ rồi!" Lưu Đức Hân xua tay, mặt mày quan tâm nói: "Vừa trở về đã bị truy lùng, mất tích không rõ lí do, để tìm cậu tôi đã phải nhanh chóng phái toàn bộ cảnh sát trong thành phố đi tìm đấy."

Thế Minh chút xuề xoà nói: "Làm phiền anh Hân quá, xem ra em vừa trở về mà không đến thăm hỏi anh ​​là lỗi của thằng em cả.”

“ y da, anh em hai ta sao phải khách khí thế?" Lưu Đức Hân không để ý giọng điệu đối phương, vừa nói vừa mời Thế Minh và đám người vào trong phòng, đóng chặt cửa lại. Ông ta biết Thế Minh sẽ không bao giờ đến nhà không công, và đương nhiên chuyện gì xảy ra giữa họ sẽ không thể tiết lộ cho bất kì ai.

Thế Minh chầm chậm ngồi xuống: "Không khách khí sao được. Tôi vừa nhận được tin năm địa bàn của tôi đã bị cảnh sát phong tỏa. Anh Hân thậm chí còn chưa biết chuyện lớn như vậy phải không?!"

"Hả?" Lưu Đức Hân kinh ngạc, cười toe toét đến mức có thể dễ dàng nhét một quả trứng vào miệng. Hắn ta kinh ngạc nói: “Có cả chuyện này à, tôi thật sự không biết."

Thế Minh không để ý, nhún vai, khẽ mỉm cười: "Nhưng anh là cục trưởng thành phố!"

"Chú em, đừng lo lắng, để anh hỏi xem có chuyện gì." Lưu Đức Hân lập tức nhấc máy, nhanh chóng gọi điện đến văn phòng, lén lút nói nhỏ với người trả lời điện thoại, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cúp điện thoại, ông ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Lần này người trên tỉnh điều tra, trước đó không có bất kì tin tức gì.”

“Người của tỉnh?” Thế Minh cau mày hỏi: “Ai từ tỉnh?”

"Chắc chú cũng biết người này."

Lưu Đức Hân lắc đầu cười. Thế Minh không kiên nhẫn nghe hắn đánh một vòng, trầm giọng hỏi: “Là ai?”

Lưu Đức Hân nghiêm túc nói: “Ông Lâm, Trần Thục Lâm.”

"Là ông ta?!" Thế Minh nheo mắt lại, trầm mặc không nói. Trong phòng im lặng, sự im lặng đến ngột ngạt, ai cũng nghe danh người đàn ông Trần Thục Lâm là người theo đường lối cứng rắn công chính liêm minh, người ta thường nói sau lưng ông ta nhất định có quan hệ, quyết không thể động vào. Lưu Đức Hân xấu hổ cười cười, chuyển chủ đề: “Anh Minh đã tra ra được người muốn giết anh là ai chưa?”

Thế Minh nhướng mày: "Anh biết à?"

Lưu Đức Hân vội vàng lắc đầu: "Nếu cả chú em còn không tìm được, huống chi là tôi. Tôi chỉ là tò mò, ở thành J còn có ai có dũng khí như vậy!"

Trung Vương đứng bên cạnh tiếp tục nói: “Anh Hân, anh còn nhớ ở quận D có một băng đảng lớn tên là Hỏa bang không?”

Lưu Đức Hân gật đầu: “Tôi đương nhiên nhớ rõ, Hỏa Bang là một băng đảng lâu đời, đại ca Đức Lâm cũng từng ra tay chỉ huy một thời gian, sau đó lại nhờ có đại ca Minh đây nắm giữ. Mà chuyện này có liên quan gì không? Sao thế?"

"Được! Ông ta có một đứa con trai tên là Quan Bội, chúng tôi tự giải quyết xong rồi.”

"Hừm!" Lưu Đức Hân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặt ngoài giả vờ: "Xem ra tôi không giúp được sức rồi."

Thế Minh vốn im lặng bấy lâu nay đột nhiên cười nói: "Muốn giúp sức thì đơn giản thôi, nhất định sẽ có việc để anh giúp."

Trên xe, Trung Vương vừa khởi động xe vừa hỏi: “Anh Minh, chúng ta đi đâu?”

Thế Minh nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Về biệt thự đi.”

Nguyễn Hoàng An chỉ biết một chút tình hình ở thành phố J, nên Trung Vương sẽ là hướng dẫn viên kiêm trợ lí tình báo, nhẫn nại giới thiệu cho anh ta biết. Nói qua về Trần Thục Lâm là một ủy viên đặc viên ngầm được bổ nhiệm từ Chính quyền trung ương. Nguyễn Hoàng An không biết Lưu Đức Hân có thể giúp thế nào, nghĩ hoài không ra liền hỏi: "Anh Minh, vị giám đốc vừa gặp đó có vai trò gì với mình."

Thế Minh chỉ vào đầu mình và mỉm cười mà không nói gì. Nguyễn Hoàng An không biết cậu giấu diếm điều gì, lo lắng hỏi: "Anh Minh, anh nói cho em biết!"

Thế Minh xoa đầu, bất đắc dĩ nói: "Mày không thấy à, anh cũng đang nghĩ."

“Phì!” Nguyễn Hoàng An suýt chút nữa trượt khỏi ghế. Thế Minh sau đó trả lời: "Mặc dù anh mày không biết mình có thể sử dụng ông ấy kiểu gì, nhưng ông ấy là giám đốc thành phố. Dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, cũng phải nhờ có sự giúp đỡ của ông ấy. Cứ chào hỏi một tiếng, sau này có việc gì cũng thuận tiện."

Về tới biệt thự, còn chưa vào nhà, đã thấy sân trong sân ngoài đông đúc. Ô tô, xe tải, xe tải ở lối vào gần như chặn đường, những khoảng trống đứng tràn ngập những người đàn ông mặc quần áo dài màu đen, thỉnh thoảng có thể thấy những cô gái trẻ xen vào. Vừa nhìn thấy biển số xe của Thế Minh, mọi người đều nhường đường, chú ý đứng gọn hai bên, giữa vô số ánh mắt phấn khích, tò mò và có chút sợ hãi, chiếc xe chậm rãi lái vào khu biệt thự. Trong sân có không ít người, nhưng so với bên ngoài lại trật tự hơn rất nhiều, tụ tập thành từng nhóm, thì thầm to nhỏ. Nhìn thấy Thế Minh bước xuống, mọi người vội vàng dập bỏ tàn thuốc trên tay, chỉnh tề đứng dậy, cúi đầu đồng thanh nói: "Anh Minh!"

Những người này phần lớn đều là anh em cùng cậu từ thành phố J đến đây. Họ đều quen biết nhau. Mặc dù họ không sợ cậu như những người mới đến đứng ở bên ngoài, mà trong đôi mắt họ càng có nhiều tôn trọng và ngưỡng mộ hơn. Một nhân vật từ cổ chí kim chỉ trong mấy năm đã có thể thành lập băng đảng đen tối lớn nhất ở phía Bắc đương nhiên phải cúi rạp người ngưỡng mộ.

Sau khi xuống xe, Nguyễn Hoàng An đã ra đời hành nghề bao năm nhưng đây lần đầu tiên cảm nhận được thực lực của Thế Minh Hội mạnh mẽ thế nào. Dưới ánh mắt của vô số người đàn ông, anh ta không hề cảm thấy khó chịu chút nào mà lại có cảm giác hãnh diện vô bờ. Thế Minh gật đầu với mọi người và nhanh chóng bước vào biệt thự.

Cường bước vào, nhìn tàn thuốc trên mặt đất, anh mắng: "Mày đã hút bao nhiêu điếu rồi? Định đốt nhà à?!"

"Anh Minh, cuối cùng anh cũng đã trở lại!" Trong đại sảnh không dưới ba mươi người lần lượt đứng lên, Long bước lên phía trước, nhướng mày cao nhất có thể, hỏi: "Minh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cảnh sát lần này có hơi quá đáng. Bây giờ là cuối năm, anh cũng đồng ý họ muốn kiếm chác chút đỉnh, nhưng đóng cửa một số địa bàn của chúng ta mà không thông báo một lời, quá thiếu tôn trọng chúng tôi. Ông cảnh sát Lưu Đức Hân gì đấy hạn quyền đủ rồi phải không!?”

Long vừa dứt lời, một người đàn ông to lớn đầu cạo trọc đi tới, anh ta là cán bộ cấp cao của Long Đảng, chỉ dưới mỗi quyền của Long, anh ta đồng ý: “Anh Long nói đúng, cảnh sát nhằm nhè mấy ngày Tết nhất đến đây để gây sự. Lần này mà mình không cứng, chẳng phải để các bang hội khác cười cho hay sao? Rồi sau này chúng ta còn sống ở đất xã hội thế nào.”

“Ờ?" Thế Minh nhìn qua người đứng phía sau Long, là một chàng thanh niên đầu trọc. Cậu nheo mắt cười hỏi: "Vậy chú nghĩ chúng ta nên làm như thế nào?"

Người đàn ông đầu trọc nhìn xung quanh những người khác, tất cả đều lén nháy mắt. Anh ta cho rằng mọi người đang cổ vũ, trừng mắt, lớn tiếng nói: “Đi đến văn phòng thành phố, phá bỏ cái đồn sắt của bọn họ, để cảnh sát biết chúng ta không phải người dễ chọc!”

“Phì!" Không chỉ Thế Minh cười mà tất cả những người khác trong phòng đều bật cười, tên này quả thực kiêu ngạo, hắn ta cứ cho rằng đồn cảnh sát là do chính mình điều hành không bằng.

Người đàn ông trọc nhìn thấy Thế Minh đang cười, anh ta chạm vào cái đầu trọc lốc của mình và cười. Anh ta mỉm cười vui vẻ, nhưng Long không nhịn được nữa, mặt đỏ bừng, quay lại tát vào mặt anh một cái, tức giận nói: “Ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện, cút sang một bên!"

Tên đầu trọc bị đánh đến nỗi tai inh inh

đứng đó, hắn ngơ ngác nhìn Long. Đông Thắng sao có thể bỏ qua cơ hội làm Long xấu hổ, ôm bụng cười lớn nói: "Anh Long, anh... thuộc hạ của anh đều là nhân tài!"

Long cũng tức giận đến độ tím ngắt mặt mày, chửi bới thứ vô dụng này làm bản thân xấu hổ đến thế, Thế Minh thờ ơ xua tay, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này không phải Lưu Đức Hân điều tra chúng ta, mà là Trần Thục Lâm từ Sở tỉnh về điều tra!"

"Hả?" Vừa nói một câu, tất cả mọi người đều sửng sốt, Đông Thắng miệng cười còn chưa kịp khép lại mà đã ngoác ra to hơn, nghi hoặc hỏi: "Là tên cứng đầu cứng cổ đấy hả?"

Long trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói: “Chúng ta chưa bao giờ có quan hệ gì với Trần Thục Lâm, nhưng luôn giữ thái độ hòa bình. Mình cho nó một an ninh ổn định, nó cũng cho mình một môi trường thoải mái. Đều hiểu ngầm với nhau… Lần này tại sao đột nhiên..."

Thế Minh mỉm cười nói: "Không cần đoán, dù chúng ta có nghĩ nát óc, cũng chẳng bằng việc trực tiếp hỏi anh ta."

“Đúng!" Trung Vương gật đầu nói: "Gặp được nó không khó, hỏi xem thằng ấy thực sự muốn gì. Nếu chỉ giả vờ thói trên cơ hống hách, chúng ta sẽ cho nó một cơ hội. Nếu nó thực sự muốn chiến đấu với chúng ta đến cùng, hehe…” Trung Vương cười lớn.

Thế Minh liếc nhìn Trung Vương và nói: "Hehe cái gì, mày định làm gì?"

Trung Vương rất khôn ngoan khẽ ngậm miệng lại: “Không, em chỉ cảm thấy hơi đói thôi.”

Thế Minh ôm trán đau đầu, phát hiện đám người trong Thế Minh Hội gần đây làm việc với tần suất cao, cậu không để ý tới ai, lập tức đổi chủ đề nói: “Quan Bội có nói gì không?"

Đông Thắng nghe vậy, đập bàn, tức giận nói: "Tên này miệng mím chặt, một cái rắm cũng không phang ra được. Chúng ta đang bàn cách làm sao để nó há miệng!"

Thế Minh trầm ngâm một lát nói: “Trước tiên dẫn anh đi xem nó.” Đông Thắng dẫn đường từ biệt thự đi đến hậu viện có một căn nhà gỗ rộng 40m2. Ấn tượng của Thế Minh là nơi này là một không gian rộng mở, cậu chỉ vào túp lều và hỏi: "Đây là...?"

“À!" Đông Thắng giải thích: "Anh Minh, ngôi nhà này mới xây cách đây không lâu, băng nhóm đông người, thường xuyên có một số người không tuân theo quy củ, cần phải có chỗ ở cố định hành pháp chúng nó. Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có ở đây xa xôi, nên mới xây thêm một căn nhà."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.