Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 45: Cấp độ đãi ngộ

Tiểu thuyết gốc · 1541 chữ

...

Học viện Cơ giáp.

Phòng y tế.

Mạnh Thắng đột nhiên xoay người ngồi dậy.

Trong một lúc.

Cậu tưởng mình vẫn còn ở trên mặt đất.

Việc vào học viện, quan sát cấm địa và chiến sinh tử đấu

Là một giấc mơ.

"Cậu tỉnh rồi."

Giọng nói của Đình Đằng Phong vang lên.

Chỉ sau khi nhìn thấy người cố vấn này, Mạnh Thắng mới biết.

Mọi chuyện xảy ra không phải là một giấc mơ.

Mạnh Thắng gật đầu: "Tôi tỉnh rồi."

Đình Đằng Phong đặt tay lên vai cậu, nói: “Nằm xuống đi, còn cần nghỉ ngơi.”

"Nhưng cậu đừng lo lắng, chất độc trong cơ thể cậu đã được chữa khỏi."

“Hai ngày tới đừng có tu luyện.”

"Hãy để cho cơ thể nghỉ ngơi chút."

"Đúng rồi, cậu đã ở thành phố Quảng Đinh được một tháng rồi đúng không."

"Ngoài học viện ra, cậu chưa từng đi nơi nào khác phải không?"

"Cuối tuần, đi loanh quanh hai ngày này đi thôi."

"Đi dạo và thư giãn."

"Thứ hai, là làm quen với thành phố này."

Mạnh Thắng muốn nói cậu không có biết đường.

Sau đó, giọng nói của Phạm Sơn vang lên.

"Mạnh Thắng, ngày mai tới nhà tôi chơi."

Đình Đằng Phong nghiêng người, liền nhìn thấy Phạm Sơn cùng Trần Hoàng Bách đi vào.

Sau khi Phạm Sơn chào Đình Đằng Phong xong, cậu ta ân cần nói: “Tôi hiện đang muốn về nhà. Nếu không ngại, thì cậu sao không đến nhà tôi hai ngày này luôn nhỉ?”

Mạnh Thắng nhìn Đình Đằng Phong, ông ta khẽ gật đầu, liền nói 'Được'.

Phạm Sơn rất vui vẻ: “Vậy thì cứ như vậy đi.”

Sau đó cậu ta thấp giọng nói: "Thắng, trận đấu hôm qua thực sự rất đã!"

Đình Đằng Phong vỗ vỗ vali trên bàn: “Liệt Tinh, giáp trụ mấy đồ đạc của cậu.”

"Tôi đặt tất cả chúng ở đây.":

"Các cậu cứ tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi trước."

Phạm Sơn lập tức vẫy tay: “Tạm biệt thầy.”

Sau khi Đình Đằng Phong rời đi, Trần Hoàng Bách nói: “Thi thể của An Dĩ Thanh đã bị An gia nhận lại.”

"Kỳ lạ là An gia lại để lại cho cậu một tin nhắn."

Mạnh Thắng ngẩng đầu: "Họ nói cái gì?"

Phạm Sơn khịt mũi nói: "Bọn họ nói cậu hãy dưỡng thương cho tốt, đừng có để chuyện này vào lòng. Họ còn khẳng định An gia sẽ không bao giờ trả đũa cậu vì chuyện này."

"Theo tôi, bọn họ trước mặt chỉ nói một đằng, phía sau làm gì thì không ai biết được."

Trần Hoàng Bách nói: “Tôi nghĩ là bởi vì cuộc tuyển cử thành chủ sắp tới.”

"An Dương Long không muốn gây rắc rối nên giả vờ rộng lượng."

“Những ngày trước cuộc bầu cử thành chủ, bọn họ nhất định sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu”

“Nhưng về sau thì khó mà nói được.”

“Bất quá, ít nhất trong khoảng thời gian trước cuộc bầu cử thành chủ, cậu không cần lo lắng về An gia.”

"Ngoài ra."

Trần Hoàng Bách cười nói: “Hôm nay ngài Lương Văn Kiện của quân đoàn thám hiểm tới đây xem trận đấu.”

“Sau trận tử chiến, anh ta còn nói, sau khi cậu tốt nghiệp, Quân đoàn Thám hiểm sẽ tuyển chọn cậu.”

"Tôi nghĩ cái câu nói này là đang nói với An Dương Long."

"Nói cách khác, Tư lệnh Lăng muốn bảo vệ cậu."

"Chỉ cần Tư lệnh Lăng còn ở Quảng Đinh thành, cậu không cần quá lo lắng."

Mạnh Thắng có chút kinh ngạc nhìn Trần Hoàng Bách, cảm thấy người bạn cùng lớp này không chỉ có tâm tư kín đáo.

Và cậu ta còn biết rất rõ tình hình ở Quảng Đinh.

Phạm Sơn dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của Mạnh Thắng.

Cậu ta cười và nói: "Thắng, do cậu vẫn chưa biết."

"Cậu ta có gia thế rất tốt."

"Chú của cậu ta là Hà Vĩ Hộ, hiện tại là thành chủ, cũng là lãnh đạo cao nhất Quảng Đinh."

"Cậu ta giấu rất kỹ, mãi đến mấy ngày trước bọn tôi mới biết."

Trần Hoàng Bách lắc đầu cười nói: “Chú tôi không cho phép tôi dùng thân phận của ông ấy để mượn uy, mà ông ấy cũng không cố ý giấu giếm mọi người.”

"Ngoài ra, tôi cũng mong mọi người thừa nhận tôi là vì con người tôi chứ không phải thân phận của tôi."

Phạm Sơn cười lớn, sau đó nhìn đồng hồ nói: "Không nói nữa, Thắng vừa mới tỉnh, để cậu ta ngủ thêm một lát."

Trần Hoàng Bách gật đầu: “Ờm.”

Phạm Sơn vỗ vỗ Mạnh Thắng vai: "Thắng, giải quyết xong rồi."

“Sáng mai chúng ta gặp nhau ở cổng trường nhé.”

Mạnh Thắng gật đầu. Sau khi nhìn hai người rời đi.

Cậu nằm trên giường và nhìn lên trần nhà.

"bạn bè..."

Mạnh Thắng nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.

Ngày hôm sau.

Mạnh Thắng mặc đồng phục học sinh và đi đến cổng trường với 'Liệt Tinh'.

Hôm nay là thứ bảy.

Hầu hết học sinh chọn về nhà trong hai ngày cuối tuần.

Trở lại trường học vào thứ hai hoặc tối chủ nhật.

Cách đó không xa.

Hạ Văn Hạo xách ba lô định về nhà.

Xa xa, thấy Mạnh Thắng đang cầm một thanh trường kiếm.

Khi đi ngang qua Mạnh Thắng, anh ta khịt mũi: “Đồ ngốc, trong nội thành cấm võ.”

“Cậu cầm kiếm ra ngoài, vậy là cậu định đến Cục An ninh địa phương uống trà sao?”

Khi Mạnh Thắng nhìn anh ta, Hạ Văn Hạo đã đi xa.

Nghe anh ta nói.

"Mang theo thẻ sinh viên đi. Nếu gặp rắc rối, chỉ cần xuất trình là sẽ ổn thôi."

Hạ Văn Hạo vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là nhà quê, cái gì cũng không biết.”

Lúc này, gần đó vang lên một tràng cười.

Sau đó, đồng đội của anh ta là Tô Thị Lệ nói: "Không phải có người nói rằng sau khi Mạnh Thắng giết An Dĩ Thanh, cậu muốn chơi với ngươi ta sao?"

"Nhưng làm sao tôi thấy có người không những không gây phiền phức cho người ta mà còn tử tế nhắc Mạnh Thắng?"

"Ồ, đúng rồi, được người ta cứu mạng trong cấm địa, đây coi là báo đáp ân tình sao."

Hạ Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô gái: “Im đi, đàn ông làm việc, phụ nữ đừng có xía vô”

Tô Thị Lệ làm mặt ghẹo với cậu ta: “Đàn ông ghê.”

Sau đó để lại một loạt tiếng cười khiến Hạ Văn Hạo nghiến răng rồi bỏ đi.

Tại cổng trường đại học.

Sinh viên đi ngang qua Mạnh Thắng.

Một số sinh viên hiện ra những ánh mắt ngưỡng mộ.

Một số bước đi nhanh chóng như thể nhìn thấy ôn dịch ở đâu.

Có nữ sinh thậm chí sắc mặt tái nhợt, không dám đi ngang qua Mạnh Thắng.

Như thể cậu ta là một con hung thú.

Không trách được.

Hôm qua An Dĩ Thanh chết quá thảm.

Giờ đây Mạnh Thắng đã bị gắn mác là 'kẻ tàn nhẫn'.

"Thắng."

Một lúc sau, Phạm Sơn cuối cùng cũng tới.

Cậu ta đang mang một chiếc ba lô, bên trong chứa đầy đồ đạc.

Nếu không phải nhìn cậu bước ra khỏi học viện.

Mạnh Thắng còn nghĩ rằng cậu ta đi chạy nạn

Phạm Sơn cười nói: "Tôi dùng học phần đổi lấy một ít đồ ăn. Ở nhà đông người, hiếm khi về, cho nên mang theo chút quà."

Mạnh Thắng biết rằng ở bộ phận hậu cần, một điểm tín chỉ có thể đổi được khẩu phần ăn trong hai tuần. Nhưng không ai lãng phí tín chỉ như thế.

Và các bữa ăn ở trường đều miễn phí.

Vì vậy, Mạnh Thắng không hiểu tại sao bộ phận hậu cần lại có một chức năng trao đổi 'đồ ăn' như vậy.

Bây giờ nhìn thấy Phạm Sơn, cậu tựa hồ hiểu rõ hơn một chút.

Phạm Sơn xua tay: “Chúng ta đi tàu điện thôi.”

Rồi cậu ta vừa đi vừa nói: “Ba mẹ tôi đều là công nhân. Gia đình chúng tôi vào được thành phố Quảng Đinh là nhờ có tham gia xây dựng thành phố.”

"Nhưng bởi vì bọn họ là công nhân, không có gì cống hiến đặc biệt gì , chỉ có thể nhận được đãi ngộ cấp sáu."

Mạnh Thắng kể lại rằng sau khi vượt qua kỳ thi đại học, Đình Đằng Phong tuyên bố rằng tất cả tân sinh viên đủ tiêu chuẩn sẽ có đãi ngộ cấp bốn.

Nhưng cậu chưa bao giờ biết nó là gì.

Lúc này Phạm Sơn nhắc đến liền hỏi: “Đó là cái gì?”

“Đó là một hệ thống dùng để phân bổ điểm công tác dựa trên sự cống hiến của cậu cho thành phố ngầm.”

Phạm Sơn giải thích: "Cậu có thể coi điểm công tác là tín chỉ, hay nói thẳng hơn là tiền!"

Bạn đang đọc Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.