Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 39: Sẵn sàng

Tiểu thuyết gốc · 1587 chữ

"Liệt Tinh?"

Mạnh Thắng nhìn thầy cố vấn của mình.

Đình Đằng Phong hơi nghiêng đầu nói: “Thử cảm nhận xem.”

Mạnh Thắng nhấc thanh trường kiếm lên và cảm thấy nó khá nặng.

Quay lại và chém vào hình nộm bằng gỗ.

Một cánh tay rơi khỏi hình nộm bằng gỗ.

Vết cắt cắt ra mịn màng.

Đình Đằng Phong nhắc nhở: “Nhớ kỹ hướng dẫn trong hộp gỗ.”

"Ngoài ra, 300 tín chỉ của cậu đã được phân phối."

"Tôi đề nghị cậu đến bộ phận hậu cần mua một số thuốc sơ cứu và thuốc kích thích."

"Khi đến lúc, mấy thứ này sẽ có thể có tác dụng."

Mạnh Thắng gật đầu: "Được."

Một tuần trôi qua nhanh chóng.

Trong nháy mắt.

Đó là ngày Mạnh Thắng và An Dĩ Thanh chiến Sinh Tử đấu.

Thời gian cho 'Sinh Tử đấu' được ấn định là 10 giờ sáng.

Địa điểm là ở phòng huấn luyện số 3 của học viện.

Nhiệm vụ chuẩn bị sân thi đấu và giữ gìn trật tự trong phòng tập.

Nó rơi vào tay hội sinh viên.

Sáng sớm.

Văn Hạo, thành viên của hội sinh viên.

Anh ta miễn cưỡng đi theo Tô Thị Lệ đến văn phòng hội sinh viên.

Hội trưởng hội sinh viên Đỗ Tử Bạch đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiếu vào chàng trai trẻ hiền lành này.

Làm cho ngoại hình khí chất đẹp trai hơn.

Văn Hạo cắt ngang nói: "Cái tên công tử Bạch lại ra vẻ ngầu ngầu nữa rồi."

Tô Thị Lệ cười nói: "Chủ tịch rất đẹp trai mà."

"Cậu không cần phải buồn."

"Cậu và anh ta không phải là cùng một loại người."

"Cậu dậy thì chỉ là qua loa lấy lệ thôi, không thể so lên với người ta."

Văn Hạo trừng mắt: “Lệ, cô là cộng sự của tôi đấy?”

Tô Thị Lệ lộ lúm đồng tiền, hỏi: "Cộng sự và thích hội trưởng Bạch có mâu thuẫn gì sao?"

Văn Hạo hừ một tiếng, nhìn lên trần nhà

Tô Thị Lệ cười lạnh.

Lúc này Đỗ Tử Bạch ho khan một tiếng: "Văn Hạ cùng lớp em Lệ tới rồi sao."

"Như vậy là, mọi người đều ở đây."

"Mọi người."

“Tôi tin mọi người cũng biết.”

“Hai nhân vật chính của 'Sinh Tử đấu' hôm nay có xuất thân khá khác nhau." "Tam hoàng tử của Tập đoàn công nghiệp nặng Khải Minh."

“Còn có ‘Người đồng cảm tự nhiên’ do đoàn trưởng Lăng đề cử.”

"Tôi đã nhận được tin nhắn."

"Hôm nay trong thành có rất nhiều cao thủ sẽ tới xem thi đấu."

Căn phòng đột nhiên bắt đầu nói chuyện.

"Hội trưởng, vậy hội sinh viên của chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này phải không?"

“Đúng rồi, nếu là thành viên của học viện thì còn nói được.”

“Nhưng làm thế nào chúng ta có thể kiểm soát được những tai to mặt lớn trong thành phố?”

Văn Hạo hừ một tiếng, đập tay xuống bàn.

Nhìn xung quanh.

"Rác rưởi!"

“Tai to mặt lớn thì thế nào?”

"Đây là học viện cơ giáp, cho dù thành chủ có tới, cũng phải im lặng xem."

"Ai dám chỉ tay làm loạn sẽ bị đuổi ra ngoài!"

Tô Thị Lệ ở bên cạnh đã lấy tay ôm trán, xem ra có vẻ đau đầu.

Các thành viên khác của hội sinh viên chỉ thẳng vào mũi Văn Hạo.

"Cậu gọi ai là rác hả?"

"Đồ ngu, nếu không nói được thì đừng nói nữa. Đừng làm mất mặt học viện của chúng ta."

Đỗ Tử Bạch mỉm cười nói: "Được rồi."

“Văn Hạo, đều là người của mình, từ nay về sau hãy nói chuyện văn minh hơn một chút.”

"Mọi người."

"Văn Hạo tuy nói thô lỗ nhưng không sai"

"Cậu ta nói đúng."

"Mặc kệ người đó là ai, khi đến học viện cơ giáp, đều phải tuân thủ nội quy học viện."

"Và hôm qua, hiệu trưởng đã đến gặp tôi."

"Hiệu trưởng nói rằng ông ấy ủng hộ hoàn toàn quyết định của chúng ta."

"Vậy hôm nay, mọi người thẳng tay làm đi."

"Nhưng hãy nhớ, nếu có thể thì hãy cố gắng đừng động thủ đó."

"Khách là khách. Chúng ta vẫn phải cho khách thể diện."

Đỗ Tử Bạch nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ của anh ta rất rõ ràng.

Nếu có kẻ ngang ngược, vô liêm sỉ, cho dù là đại nhân vật đi chăng nữa.

Khi phải động thủ, hãy động thủ!

Văn Hạo chợt đứng dậy.

Cậu ta bước về phía cửa mà không ngoảnh lại.

Tô Thị Lệ đuổi theo cậu ta: “Cậu đi đâu vậy?”

"Phòng huấn luyện số 3"

Đỗ Tử Bạch mỉm cười, đối với những người khác nói: "Mọi người đi làm trước một bước đi, tôi sẽ tới ngay."

Phòng huấn luyện số 3.

Ở đây đã có sinh viên đang dựng đấu trường.

Đột nhiên có một sinh viên vội vàng chạy vào nói: “Thầy Hoàng đến rồi.”

Một thành viên hội sinh viên phụ trách chủ trì công việc hỏi: “Là thầy Hoàng Cân phải không?”

“Đúng vậy”

Các thành viên trong hội sinh iên cau mày: “Theo quy định của trường, nếu hai sinh viên đánh Sinh Tử đấu, giáo viên cố vấn của hai bên không được phép đứng nhìn.”

“Điều này nhằm ngăn chặn việc giảng viên có ý định can thiệp khi sinh viên họ gặp nguy hiểm, từ đó làm phá hư sự công bằng.”

"Giáo viên cố vấn của An Dĩ Thanh là thấy Hoàng Cân, sao có thể đã biết mà còn cố ý tới?"

Thành viên hội sinh viên cau mày và bước ra khỏi phòng huấn luyện.

Rất nhanh, thấy một số giảng viên đang đến.

Một trong số họ có bộ ria mép là giảng viên cố vấn của An Dĩ Thanh.

Hoàng Cân.

Thành viên hội sinh viên ho khan, trên môi nở nụ cười: "Chào buổi sáng các thầy."

Một số giáo viên mỉm cười và gật đầu.

Một người trong số họ hỏi: "Có mở ra chưa?"

"Bọn ta muốn vào trước và chiếm một chỗ ngồi."

Các thành viên hội sinh viên bước sang một bên: "Đã mở rồi ạ, xin mời vào"

Một số giảng viên lần lượt bước vào thư viện.

Khi Hoàng Cân bước tới, các thành viên hội sinh viên đã giơ tay lên.

Hoàng Cân sắc mặt lập tức sầm xuống: "Cái gì?"

"Thầy Hoàng Cân,giảng viên cố vấn song phương sẽ không được phép xem."

“Thầy đi vào không tiện.” Thành viên hội sinh viên lễ phép nói.

Hoàng Cân khịt mũi và nói: "Có gì bất tiện?"

"Ở đây có nhiều giáo viên như vậy, cậu còn sợ tôi phạm quy."

"Hơn nữa, cậu là sinh viên còn tôi là giảng viên."

“Sinh viên dám ngăn giảng viên?”

Ông ta đẩy thành viên hội sinh viên ra một cách bình thường.

Sau đó đi vào trong.

Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi vào mặt.

Hoàng Cân giật mình, không ngờ trong học viện.

Có người dám ra tay chống lại giảng viên!

Dù bất ngờ nhưng ông ta vẫn đưa tay ra vỗ nhẹ.

Sau đó, đẩy ra một người đang đưa nắm đấm vào mặt mình.

Sau đó quay đầu lại, trừng mắt tức giận.

Ông ta nhìn một sinh iên cao hơn mình và có những đường nét rắn chắc.

Hạ Văn Hạo!

Hoàng Cân tức giận nói: "Là sao đây? Là sinh viên, ra tay với giáo viên là sai trái."

Hạ Văn Hạo thô lỗ nhổ nước bọt sang một bên.

“Những người không tuân theo quy tắc, đừng nói là cố vấn.”

"Thành Chủ tới, tôi cũng múc liền chớ đứng đó mà nói."

Hoàng Cân chỉ vào Hạ Văn Hạo: "Thằng mất dạy, cậu thật vô lễ. Cậu học lớp nào và ai là cố vấn của cậu."

"Xem hôm nay tôi dạy cho cậu một bài học!"

"Bài học?" Hạ Văn Hạo cười nói, "Được rồi, nếu ông dám hạ thấp cảnh giới xuống 'trung cấp', tôi sẽ hầu đến cùng!"

"Cậu!" Hoàng Cân lồng ngực phập phồng, không nói nên lời.

Với cấp độ của ông ta, việc dạy dỗ một sinh viên 'Cấp độ trung cấp' sẽ không thành vấn đề.

Nhưng nếu đem Nguyên lực thấp xuống 'trung cấp' thì khó mà nói được.

Hơn nữa ông ta là cố vấn, dù thắng hay thua, mặt mũi cũng sẽ không giữ được bao nhiêu.

Lúc này, một cô gái khác nói: “Văn Hạo, tôi khuyên cậu nên kính trọng thầy đi.”

"Thầy Hoàng Cân, không biết gần đây ai đã nhận được tài trợ."

"Cảnh giới Nguyên lực đã tăng vọt, đã tiến vào cảnh giới 'Thông Huyền'."

“Cho dù người ta dùng chấp một tay, cũng dễ dàng đánh cậu đó.”

Đây là Tô Thị Lệ.

Cộng sự của Văn Hạo.

Cô mỉm cười bước tới và nói: "Nhân tiện, thầy Hoàng Cân."

“Là An gia đứng đằng sau trợ cấp cho thầy phải không?”

"Khó trách thầy biết quy củ của Sinh Tử chiến mà vẫn vô liêm sỉ tiến vào."

"Nịnh bợ nhà tài trợ mà, không mất mặt đúng không?"

"Nếu có được nhà tài trợ như vậy, tôi cũng mừng lắm. Văn Hạo, cậu nói coi có đúng không?"

Sắc mặt Hoàng Cân đột nhiên xanh tím.

Bạn đang đọc Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.