Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã lên mười hai kỷ nguyên

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Võng chi văn mình chi chủ không khỏi nói:

- lẽ nào ngươi muốn lên đánh?

- - đúng vậy, Hồng Mông văn mình chi chủ cũng đã mời ta đánh cùng hắn, lời mời chân tình như vậy, ta cũng không tiện từ chối mà.

Lục Nguyên vươn thẳng vai, dáng vẻ ngại ngùng nói.

Yên lặng!

Vô cùng yên lặng!

Lục nguyên hắn thật sự không biết trời cao đất rộng sao?

Hắn chẳng qua chỉ là nhân vật mười kỷ nguyên, hắn muốn làm điều ấy sao? Giao thủ cùng với nhân vật mười ba kỷ nguyên?

Trong vĩnh hằng lãnh thổ, các cấp bậc văn mình chi chủ chỉ cần nhỏ hơn một bậc cảnh giới thì cũng không thể thắng được, đừng bảo là chênh lệch ba cảnh giới, đây là điều từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra.

Võng chi văn mình chi chủ quát lên:

- Ngươi điên rồi sao? Ngươi là đang đâm đầu vòa chỗ chết, đây không phải là chỗ êm dịu gì, ngươi có muốn chết cũng không phải nhanh như thế chứ?

Lục Nguyên nhún vai, một vẻ bất đắc dĩ nói:

- Thật ra thì cũng chẳng sao mà.

Dáng vẻ này của hắn làm cho Võng chi văn mình chi chủ cảm thấy bất lực. pháp biến văn mình chi chủ nhìn về phía Lục Nguyên:

- Trước tiên ta nói rõ cho ngươi biết, đối phương mà mười ba kỷ nguyên, ngươi là mười kỷ nguyên. Trong chiến đấu hắn cũng sẽ không nương tay cho ngươi, ngươi ngay cả bảo tồn sinh mạng của mình cũng khó, nếu ngươi không đánh thương được đối phương, hắn sẽ không ngần ngại mà đánh chết ngươi. Ngươi còn có quyết định xuất chiến hay không?

- Quyết định, xuất chiến.

Lục Nguyên nói rất dứt khoát:

- Cả đời ta chưa từng bao giờ lâm trận bỏ chạy, ngày hôm nay ta cũng không muốn phải phá lệ.

Pháp biến văn mình chi chủ nhìn Lục Nguyên thật sau một cái, lập tức cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cần để ý vạn nhất Lục Nguyên gặp phải bất cứ nguy hiểm gì thì lập tức lấy tốc độ nhanh nhất cứu Lục Nguyên. Ngay cả dùng tới đón sát thủ lớn nhất, vũ khí bí mật cũng không tiếc mang ra dùng.

Đối với Phật nguyên văn mình chi chủ, Pháp biến văn mình chi chủ còn giấu một chút thủ đoạn, cho tới bây giờ cũng chưa từng ai hiểu rõ Pháp biến văn mình chi chủ có nhiều thủ đoạn. Nói như vậy cũng không sai chút nào.

Phật nguyên văn mình chi chủ, Vô cực văn mình chi chủ đồng thời truyền âm cho Hồng Mông văn mình chi chủ, nội dung truyền âm cũng chỉ có một, chính là đánh chết Lục Nguyên. Một thiên tài vĩnh hằng ở Sát na phái là quá nguy hiểm, nếu cứ để hắn tiếp tục phát triển, không biết là sẽ phát triển thành như thế nào. Không bằng hiện tại nhân dịp này liền hoàn toàn đánh chết Lục Nguyên.

Châm chi văn mình chi chủ cũng không truyền âm, nàng ta còn đang bận thêu hoa. Hồng Mông văn mình chi chủ cười ha ha một tiếng, thật ra thì không cần hai người Phật nguyên văn mình chi chủ cùng với Vô cực văn mình chi chủ truyền âm thì hắn cũng đánh chết Lục Nguyên. Bởi vì đại cừu hận cuộc quyết chiến tại Trung ương thiên triều năm đó, hắn luôn luôn ghi tạc trong lòng.

Hơn nữa một thiên tài vĩnh hằng ở trong phái Sát na đúng là mối nguy hiểm quá lớn. hồng Mông văn mình chi chủ nhìn về phiá Lục Nguyên, một ngón tay chỉ xuống đất, có một cỗ vô địch khí thế.

- Ta muốn ai sống, người đó sẽ sống, ta muốn ai chết, người đó nhất định sẽ chết.

- Lục Nguyên, ngày hôm nay, ngươi nhất định phải chết ở đây, hôm ay ngươi nhất định sẽ nghiêng về thế bị một mình ta đánh chết.

Hồng Mông văn mình chi chủ là sư đệ của Hồng Quân văn mình chi chủ, tự nhiên có khí độ, khí chất cũng bản thân hắn.

Hắn một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, trên trời hay dưới đất nhất định không có một ai có thể đánh trả.

Hắn tùy ý đứng lên, giống như vĩnh hằng cùng thiên địa thời không, mãi mãi bất diệt vậy.

Mà Lục Nguyên, đối thủ của hắn thì lại quá non trẻ, trên người hắn cũng không có chút hơi thở bất diệt nào, cũng không có khí thế một tay chống trời kia. Hắn chỉ có một cỗ kiếm khí ngất trời, nhưng cố kiếm khí đó lại quá non nớt, có thể đánh lại được nhân vật như Hồng Mông văn mình chi chủ hay sao?

Hồng Mông văn mình chi chủ cùng Lục Nguyên, đánh một chọi một.

Sáu vị văn mình chi chủ khác đều đang theo dõi cuộc chiến.

Hồng Mông văn mình chi chủ cũng không vội vàng, hắn nhẹ nhàng chuyển động binh khí, là một chuôi phất trần có từng dải Thiên căn bạch tơ. Phất trần này có muôn vàn đường, vạn đạo thuật, có tên là Đại đạo phất trần. đại đạo trong tay ta, phất trần trong lòng ta, tức là đại đạo phất trần. cây phất trần này, nắm giữ thiên cơ đại đạo.

Hồng Mông văn mình chi chủ đột nhiên đánh về phía Lục Nguyên. Cây phất trần này của hắn vừa động, giống như đại đạo vừa động. công kích như vậy làm cho ngươi ta tuyệt vọng.

Đặc biệt là trong đó ẩn chưa có mười ba kỷ nguyên pháp lực, nhưng cũng lại không phải pháp lực bình thường, vĩnh chi tam trọng pháp lực hàm chứa quá nhiều vĩnh hằng chi môn hơi thở, pháp lực số lượng cùng chất lượng cũng cao hơn rất nhiều. căn bản là Lục Nguyên không thể sánh kịp được. hắn là nhân vật mười ba kỷ nguyên, một khi đã xuất thủ thì là hoàn toàn triệt để đánh giết Lục Nguyên.

Hồng Mông văn mình chi chủ không phải là một cái thùng rỗng, có thể đường đường chính chính đánh chết đối thủ thì hắn cũng đường đường chính chính đánh chết. hoa chiêu cũng ít, đối thủ có thể chống lại hoa chiêu như vậy cũng càng ít.

Hắn vừa ra tay, không khí dường như cũng ngưng đọng, không gian cũng như đọng lại. Hồng Mông văn mình chi chủ xuất thủ, phong kín hết thảy. ngay cả thiên không trong đại đạo pháp ấn cũng bị phong kín toàn bộ.

Vào lúc này, lục nguyên ngang nhiên xuất kiếm.

Một kiếm ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng trong trẻo.

Hồng Mông văn mình chi chủ trên mặt lộ ra nụ cười châm biến. không tồi sao. Lục Nguyên quả thật cũng là không tệ, trong khi đối mặt với trọng đại áp lực của mình còn có thể rút kiếm. nhưng cho dù có rút kiếm ra thì cũng thế nào, cũng đều sẽ bại trong tay của mình!

Hồng Mông văn mình chi chủ hét to một tiếng, thế công càng mạnh mẽ bén nhọn hơn nữa. lúc này, thiên địa dường như biến thành hư không. Chỉ có chuôi phất trần này cũng kiếm đang không ngừng tiến lại gần nhau.

Trên Phất trần có vô số bí pháp, còn có đại đạo hơi thở. Trên thân kiếm có một cổ bất khuất chống lại hết thảy nhuệ khí.

Hai người đều có được vô cùng huyền bí, cùng thật sự ảo diệu đung vào nhau. Nhất thời, giống như vô số phồn hoa đã nở rộ cả ngàn năm, thật đúng với câu” hoa nở hoa rụng, hoa rụng hoa nở, dằng dặc vô tận”.

“Phanh” một tiếng, phất trần bị đánh lùi một chút, kiếm bị đánh lùi cũng xa hơn, nhưng kiếm lui mà kiếm thế không hề tán, kiếm hồn bất diệt, dấu kiếm không hề thay đổi. Kiếm Thần trường tồn.

ảo ảnh biến mất, Hồng Mông văn mình chi chủ nhìn về phía Lục Nguyên:

- Pháp lực của ngươi! Không phải là mười kỷ nguyên, mà lại là mười hai kỷ nguyên!

Hai mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, rõ ràng Lục Nguyên vừa mới tới lãnh thổ vĩnh hằng tinh vực. trong tay hắn cũng không có bất cứ thần vật nào có thể làm cho hắn tăng lên pháp lực. sao bây giờ lại là mười hai kỷ nguyên!

Lục Nguyên nhún vai một cái:

- Thật xin lỗi, đúng là đã thành mười hai kỷ nguyên.

Thật đúng là quỷ dị mà, làm sao thoáng một cái đã thành mười hai kỷ nguyên rồi?

Bạn đang đọc Hoa Sơn Tiên Môn của Mạt Lăng Mạc Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.