Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (12)

Phiên bản Dịch · 1729 chữ

Cây hòe này đã rất lâu năm rồi, Tiêu Hà nhớ lúc mình còn là đứa trẻ, từng nghe tổ tông nhắc tới. Tính toán ra thì nó cũng đã có trăm tuổi rồi, chạc cây sum xuê, giống như một tán lớn che lấp cả căn nhà của Phàn Khoái. Năm xưa, nhà của Phàn Khoái là nhà cỏ tranh, mà nay đã là nhà ngói xanh tường trắng, thật khí phái. Ở giữa là một chính đường, hai bên có hai gian sương phòng, một kháng tường đất rất cao làm thành sân, viện môn không khóa, từ xa có thể ngửi được mùi thịt từ trong viện bay tới, khiến ai ngửi được cũng thấy chân tay ngứa ngáy.

Phàn Khoái hiện nay đã tước vị Công đại phu, luận thân phận còn cao hơn Tiêu Hà một bậc, lúc này y đang ngồi ở vị trí khách, trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông, tuy hai ba năm không gặp, nhưng Tiêu Hà chỉ nhìn một cái là nhận ra người kia chính là Lưu Quý.

Theo lý mà nói, Lưu Quý đang bị phát lệnh truy nã nhưng nơi này là nhà Phàn Khoái, ai dám tới điều tra chứ?

- Tiêu tiên sinh, cuối cùng đã đợi được ngươi rồi.

Lưu Bang từ xa thấy Tiêu Hà, vội vàng đứng dậy nghênh đón. Tiêu Hà không tỏ ra hòa nhã với Lưu Bang, y khẳng định chuyện bắt cóc Man Man chắc chắn không phải do Phàn Khoái làm. Tuy Phàn Khoái là người khôn khéo, nhưng cũng không dùng thủ đoạn như vậy, ở đây ngoại trừ Lưu Bang ra, người khác cũng không nghĩ ra chủ ý như thế. Tiêu Hà không thèm để ý tới Lưu Bang mà đi thẳng vào trong viện, ngồi xuống đối diện với Phàn Khoái.

- Phàn Đồ tử, ngươi có ý gì?

Thái độ Tiêu Hà hoàn toàn không coi Lưu Bang ra gì làm Hạ Hầu Anh tức giận định bước tới tranh luận, nhưng lại bị Lưu Bang ngăn lại. Chỉ thấy Lưu Bang khoát tay, ý bảo Hạ Hầu Anh và Trần Hạ đi ra ngoài trông coi, mà y thì mặt vẫn tươi cười, lại ngồi xuống vị tri chủ, rót một chén rượu cho Tiêu Hà.

Phàn Khoái có chút kỳ lạ:

- Tiêu tiên sinh, ta có ý gì chứ? Lưu Quý đã trở về, ta chỉ mời đến uống rượu thôi, chứ có ý gì?

Lưu Bang ngăn Phàn Khoái lại, giơ chén rượu lên:

- Tiêu tiên sinh, việc này đều là lỗi của Lưu Quý, không liên quan tới Đồ Tử. Lưu Quý lo lắng tiên sinh không đến, vì vậy sử dụng chút thủ đoạn nhỏ. Nhưng tiên sinh yên tâm, Man Man tiểu thư không bị chút thiệt thòi gì đâu. Ai dám ức hiếp Man tiểu thư, dù là huynh đệ của ta, ta cũng sẽ không tha cho hắn. Lưu Quý cũng là bất đắc dĩ, mong Tiêu tiên sinh thứ tội.

Những lời nói này thật khiến Tiêu Hà không biết nên khóc hay cười.

- Lưu Quý à, nếu ngươi đã bỏ trốn rồi, cần gì phải trở về chứ?

Lưu Bang nói:

- Huyện Bái là nhà của Lưu Quý, dù Lưu Quý có đi bất cứ đâu cũng không quên được quê nhà, không quên được những người ở huyện Bái. Hơn nữa, nay đã khác xưa, Lưu Quý sao không dám trở về chứ?

- Ngươi không sợ ta bắt ngươi sao?

- Nếu tiên sinh muốn bắt Lưu Quý, Lưu Quý cam nguyện bị bắt. Chỉ là bởi vậy, chỉ sợ bách tính huyện Bái sẽ gặp tai ương.

Tiêu Hà ngẩn ra:

- Lưu Quý, ngươi có ý gì?

- Hai năm nay, Lưu Quý bôn ba bên ngoài, đối mặt với rất nhiều chuyện, ít nhiều cũng hiểu đôi chút. Tiên sinh là người thông minh, lẽ nào không nhìn thấy biến hóa của thế gian hay sao?

Tiêu Hà cười lạnh:

- Đơn giản chỉ là một đám ô hợp gây thị phi, có gì lớn đâu?

- Ha hả, tiên sinh nói bọn họ là một đám ô hợp, nhưng Lưu Quý nhgix, những người đó không chừng sẽ làm nên đại sự nghiệp đó. Có lẽ tiên sinh còn chưa biết, Trần Thiệp đã chia hai đường, một đường do Cát Anh đi về hướng đông, nghênh đón Tần gia và Chu Kê Thạch; một đường khác là hắn tự mình lĩnh binh, vòng qua huyện Khổ, chuẩn bị phục kích quân Tần tại Lại Hương. Huyện Trần ta chủ yếu là con dân Đại Sở, cũng đã nóng lòng nổi dậy rồi.

Tiêu Hà ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lưu Quý. Mà Phàn Khoái ngồi bên ngạc nhiên nói:

- Sai rồi, ta nghe người ta nói, Trần Thiệp còn đang ở huyện Tiếu, chuẩn bị lĩnh nhân mã đông tiến Linh Bích mà.

- Ồ, đó là nghi binh của sở bộ Trần Quảng, để đánh lạc hướng quân coi giữ huyện Trần. Đợi khi quân Tần huyện Tương phát hiện ra, thì chỉ sợ Trần quận đã thất thủ rồi.

- Lưu Quý, sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?

Trong lòng Tiêu Hà nảy sinh sự cảnh giác.

Lưu Quý cười ha ha:

- Tiêu tiên sinh, hiện nay Lưu Quý là một phần tử nghĩa quân. Thầy ta Trương Nhĩ Công, chẳng hay tiên sinh nghe đến chưa? Lưu Quý đến đây, chính là nhận sự nhờ vả của Trương Nhĩ Công, đến chủ trì việc ở hai quận Tứ Thủy và Đông Hải. Cát Anh suất bộ, khoảng hai đêm sẽ hội hợp với sở bộ của Tần, Chu, đến lúc đó, quân tiên phong, bách tính đất Sở sẽ phải mở thành ra đón. Hôm nay ta đến đây, cũng là vì lo lắng huyện Bái bị chiến hỏa lan đến, về phương diện khác, còn là vì mưu một chút phú quý cho tiên sinh, Đồ Tử, tiên sinh nghĩ thế nào?

Cái tên Trương Nhĩ Công, Tiêu Hà đã nghe nói tới. Hơn nữa Tiêu Hà biết, Lưu Quý từng là môn hạ của Trương Nhĩ. Nhưng là quan hệ thầy trò của họ thì lại là lần đầu nghe nói. Về phần Lưu Quý nói cái gì mà chủ trì hai quận Tứ Thủy, Đông Hải, Tiêu Hà coi khinh, Lưu Quý này là ai, lẽ nào Tiêu Hà còn không biết? Đó là một kẻ b hoa khoác lác.

Thế nhưng nhìn bộ dạng dự đoán trước kia của Lưu Quý, Tiêu Hà lại nghĩ chưa hẳn những lời Lưu Quý nói là giả. Đích xác, hiện nay Thủ lự Phù Ly Huyên Chính lợi hại, nếu như tên Cát Anh gì đó hội hợp với Tần Chu, thế lực tăng vọt, tất nhiên sẽ lan tới huyện Bái.

Dù sao Thủ Lự cũng tốt, Phù Ly cũng thế, đều cách huyện Bái rất gần.

Chỉ cần phá được Bành Thành và Hạ Bi, sẽ trực tiếp uy hiếp đến an nguy của huyện Bái. Hơn nữa lời tiên tri "Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở" nhiều năm qua giống như thanh kiếm sắc bén treo trên đầu, lúc nào cũng nhắc nhở Tiêu Hà. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Tiêu Hà trước sau không dám gần Đại Tần quá.

Tiêu Hà quay đầu nhìn thấy cửa tiểu viện đã bị đóng lại, liền nhin Lưu Quý, trầm giọng nói:

- Lưu Quý, dù Cát Anh có hội hợp với Tần gia Chu Kê Thạch hay không, nhưng ngươi đừng quên, khu Tứ Hồng, chẳng phải vẫn có một Doanh Tráng đó sao, Lâu Thương có mấy nghìn tinh binh thuộc sở bộ của Quảng Võ Quân, thật muốn đánh ư, sợ là Cát Anh không phải đối thủ của Lâu Thương.

Sắc mặt Phàn Khoái hơi đổi, sau một hồi, gã thở dài:

- Đại ca, Tiêu tiên sinh nói không sai, ngươi chưa từng thấy binh mã Lâu Thương nên không biết, Cát Anh tuy cũng xuất thân Lâu Thương, nhưng tại Đại Trạch Hương quân doanh lâm trận phản chiens, nhưng trên thực tế, Lâu Thương thật sự có một đội tinh nhuệ đóng quân tại bản địa Lâu Thương. Nhân số mặc dù không nhiều nhưng huấn luyện có tố chất, sức chiến đấu cực mạnh. Ta từng ở Bắc Cương thấy quân Tần rồi, nói thật ra, tinh nhuệ tại Lâu Thương có thể thắng quân Tần đấy.

Đối với Lưu Bang mà nói, Lâu Thương và Lưu Khám, là hai danh từ mà y không muốn nhắc tới. Thấy Tiêu Hà và Phàn Khoái cùng đều tán thưởng binh mã Lâu Thương, Lưu Bang chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, y cười lạnh, nói:

- Nếu như Lưu Khám ở Lâu Thương, thì có thể đúng như vậy. Nhưng theo ta được biết, từ năm ngoái Lưu Khám ở bên ngoài, tin tức không có. Đã không có Lưu Khám, Lâu Thương có còn là con cọp có móng vuốt và hàm răng sắc bén nữa không. Các ngươi ví Lâu THương quân như mãnh hồ, nhưng ta thấy, Lâu Thương lấy dễ như trở bàn tay. Hắc hắc, về phần Lâu Thương quân tinh nhuệ ư, nói không chừng đến lúc đó còn phải nghe Lưu Quý ta chỉ huy đấy.

Tối đa ba ngày, ta nhất định đánh hạ được Lâu Thương!

Phàn Khoái và Tiêu Hà nghe vậy không khỏi thất kinh. Lưu Bang thì đắc ý, nói:

- Đồ Tử, Tiêu tiên sinh, hiện tại đi con đường nào, hãy quyết định đi.

Phàn Khoái nói:

- Đại ca đã nói vậy, bất kể ngươi có chiếm giữ được Lâu Thương hay không, Đồ Tử ta đều nghe theo ngươi. Nhưng ta có một yêu cầu.

- Nói!

- Nếu chiếm giữ Lâu Thương, xin hãy tha cho già trẻ Lưu gia.

Lưu Bang không chút do dự trả lời:

- Chuyện này nào có đáng gì. Mặc kệ thế nào, ta với Lưu Khám cũng coi là thân thích, sao có thể gây bất lợi cho người nhà hắn được?

Tiêu Hà, ngươi thì sao?

Bạn đang đọc Hình Đồ của Canh Tân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.