Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (10)

Phiên bản Dịch · 2012 chữ

Xã Đại Trạch cách Lâu Thương không xa, khoảng một ngày đường là có thể đến. Hơn nữa còn có một đạo quân đóng giữ ở xã Đại Trạch. Tất cả mọi người đều không có dự liệu trước, đúng vào địa phương khó xảy ra chuyện nhất lại xảy ra chuyện doanh trại của xã Đại Trạch lại lâm trận phản chiến.

Nghĩ đến lúc đầu, khi Lưu Khám xây dựng trại quân xã Đại Trạch, rất nhiều người ở Lâu Thương đều không thể lý giải. Vốn dĩ Lưu Khám muốn Lữ Thích Chi đến coi quản xã Đại Thạch. Nhưng tháng bảy Lữ Văn lại đột ngột ngã bệnh, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng. Bốn người con dưới gối ông, người con gái cả Lữ Trĩ chết thảm, người con trai cả Lữ Trạch đến nay không biết đi đâu. Người con gái nhỏ Lữ Tu tuy hiếu thuận nhưng suy cho cùng không làm được như con trai, Lữ Thích Chi trở thành người được ông yêu thương nhất.

Người già ốm nặng, rất muốn có con cái ở kế bên chăm sóc. Tuy nói xã Đại Trạch cách Lâu Thương không xa nhưng một khi xã Đại Thạch xảy ra chuyện, Lữ Thích Chi sẽ không thể ở bên Lữ Văn được.

Không có cách nào, sau một hồi trao đổi, Chung Ly Muội đề cử một người dưới trướng, thay thể Lữ Thích Chi coi quản xã Đại Trạch. Người mà Chung Ly Muội đề cử chính là Cát Anh. Cát Anh đã phục vụ ba năm trong quân đội Lâu Thương, võ nghệ cao cường, hiểu biết binh pháp đồng thời còn hiểu biết chữ nghĩa. Nếu không phải Cát Anh đầu hàng, nói không chừng Trần Thiệp đã không thể có được như ngày hôm nay. Nhưng Cát Anh này khiến cho những dự định trước đây của Lưu Khám tan thành mây khói. Trong quân doanh của xã Đại Trạch chủ yếu là người Sở, về việc Trần Thiệp dùng cờ hiệu của Hạng Yến, hoàn toàn không có sự kháng cự lớn lắm. Sau khi Cát Anh đầu hàng, binh lính trong quân doanh có một nửa chạy trốn, trong đó có hơn mười người đến từ Lâu Thương.

Chung Ly Muội nghe được tin người mà mình tiến cử lại làm phản thì lập tức xấu hổ giận dữ gần chết. Ngay lúc đó liền muốn đem quân tấn công đi lấy thủ cấp của tên Cát Anh đó.

Lữ Tu thì ngược lại, dùng lời nói khích lệ ôn tồn. Sau khi trao đổi bàn bạc với Trần Bình và Khoái Triệt, đã lệnh cho Quán Anh dẫn ba trăm kỵ binh Lâu Thương truy kích Cát Anh.

Trần Thiệp vô cùng thông minh! Ngay từ đầu, y đã rất muốn dẫn quân đánh chiếm Lâu Thương, nhưng đã bị Cát Anh ngăn cản.

Cát Anh khuyên can nói:

- Lâu Thương là thành kiên cố nhất trong Tứ Hồng, tuy quân nhu lương thực rất nhiều nhưng lại dễ thủ khó công. Hơn nữa, khu vực Lâu Thương quân và dân sống lẫn lộn. Trong đó có 350 hộ người Tần đến từ Nghĩa Cừ Thiên Thiệp, cũng là thành phần dân cư chủ chốt của Lâu Thương. Còn về Lưu Khám cai quản Lâu Thương đã lâu nên đã có uy tín. Thù hận của nhân dân xung quanh đối với nước Tần sớm đã chìm xuống. Không những không nương tựa vào, nói không chừng sẽ quay giáo tấn công lại. Mà bốn ngàn quân mã của Lâu Thương, đặc biệt là quân đội đóng quân ở Lâu Thương này tinh nhuệ và mạnh nhất. Chung Ly Muội dũng tướng, trên đời này không ai có thể ngăn cản. Quán Anh càng xứng đáng với tước Đại Phu của nước Tần, từng theo Lưu Khám xuất chinh Bắc Cương, chiến thắng trăm trận, binh pháp thuần thục. Ngoài ra, trong thành Lâu Thương còn có Nhâm Ngao, Lữ Thích Chi cũng đều là tướng sĩ trăm trận chiến, thông hiểu binh pháp. Hơn nữa còn có thần mưu phụ tá như Tào Tham, Trần Đạo Tử… Trong tay tướng quân tuy binh lính có hàng ngàn nhưng khi đánh chiếm Lâu Thương thì khả năng thắng không tới một nửa.

Trần Thiệp nghe theo lời khuyên bảo của Cát Anh…

Khi Quán Anh dẫn quân tấn công, y đã quay lại tấn công huyện Kỳ. Đồng thời y còn thật sự đánh hạ huyện Kỳ, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, liên tiếp tấn công nhiều huyện, thanh thế ngày càng lớn khiến người ta kinh ngạc. Hiện tại, Tần Gia Hữu Chu, Kê Thạch làm loạn ở khu Phủ Li và Thủ Lự, Cát Anh dẫn quân quay trở lại tiếp viện.

Khoái Triệt suy đoán:

- Chờ sau khi Cát Anh đã tập hợp với Chu Kê Thạch và Tần Gia thì nhất định sẽ tiến về phía nam tấn công Lâu Thương.

- Phu nhân, Tráng quận thủ có kinh nghiệm trong việc bảo vệ và phòng thủ, từng đánh giá cao quân đội của Trần Thiệp, thậm chí Trần Thiệp còn có thể mạnh thêm. Hiện tại thanh thế của Trần Thiệp đã lên cao. Bách tính Lâu Thương tuy lòng hướng về chúng ta, nhưng khó tránh việc bị làm cho dao động lòng. Đợi sau khi Cát Anh và hai tên giặc Chu Kê, Tần Gia liên thủ với nhau, binh lực chắc chắn sẽ rất mạnh. Đến lúc đó, bọn chúng nhất định sẽ chuyển hướng tấn công Lâu Thương… Hiện tại Chủ công không có ở đây, tăm tích không rõ, chúng ta nên làm thế nào đây?

Đầu của Lữ Tu sắp nổ tung rồi! Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, chưa từng trải qua những chuyện như thế này. Những lời đoán trước mà năm xưa Lưu Khám đã nói dường như từng chuyện đang xảy ra, từng chuyện trở thành hiện thực. Chẳng lẽ phải khoanh tay chịu chết ư?

- Vậy tiên sinh có diệu kế gì không?

Khoái Triệt nói:

- Bây giờ chúng ta tuy đã biết kế hoạch của phản tặc nhưng nếu binh lực trong tay không đủ. Chỉ có hai ngàn quân, còn có ba trăm kỵ binh ở bên ngoài chưa về. Khó mà đi ngăn cản phản tắc tập hợp. Vì thế ta có ba kế sách: Thứ nhất: Vứt bỏ cơ nghiệp Lâu Thương, lập tức chạy trốn đến Thục Trung. Cuộc làm loạn của quân phản tặc Trần Thiệp tất nhiên không thể kéo dài, ngọn lửa chiến tranh này một khi bùng lên, e là sẽ lan đến toàn bộ Trung Nguyên, quả thật sẽ làm cho thiên hạ rung chuyển.

Chúng ta có thể ở trong Thục trung ngồi im quan sát biến sự, theo kế sách hành động.

Lữ Tu không chút do dự lắc đầu từ chối:

- A Khám đến nay vẫn chưa có tin tức, nếu huynh ấy vẫn sống, nhất định sẽ đến Lâu Thương. Bây giờ chúng ta rời khỏi, nếu A Khám trở về sẽ làm thế nào? Đứng trước một tòa thành trống rỗng, xung quanh đều là phản tặc, há chẳng phải khiến huynh ấy sa vào nguy hiểm ư?

Khoái tiên sinh, kế này không được rồi!

Trong mắt Khoái Triệt lóe lên tia khen ngợi, nhẹ gật đầu, nói:

- Ta biết phu nhân sẽ không đồng ý, kế sách thứ hai chính là xin phu nhân dẫn theo lão phu nhân và mọi người nhanh chóng rời khỏi. Chọn người thân tín đáng tin dẫn quân trấn thủ Lâu thương. Một mặt có thể đợi tin tức của Quân hầu, mặt khác có thể chặn đứng quân tặc, bảo đảm phu nhân và mọi người bình an thoát khỏi nguy hiểm, nhưng những người bảo vệ thành này cần phải xem xét kỹ mới được.

Lời còn chưa dứt, Chung Ly Muội ở kế bên đứng lên.

- Phu nhân, đều là lỗi không biết nhìn người của Chung Ly, đã nhìn sai tên Cát Anh đó, Chung Ly bằng lòng ở lại bảo vệ Lâu Thương, sống chết đến cùng với tên Cát Anh đó.

- Chung Ly đại ca, không có ai hoàn mỹ hết. Về chuyện Cát Anh, lúc đầu mọi người chúng ta đều đồng ý, nên không thể trách huynh.

Lữ Tu lắc đầu, nói:

- Lúc A Khám đi đã giao Lâu Thương lại cho ta. Ta không thể lúc đại họa ập đến mà bỏ chạy đi, hơn nữa, nếu ta đi rồi, há chẳng phải khiến cho bách tính Lâu Thương càng hoảng loạn hơn sao? Cho nên ta không thể đi, ta phải ở lại, bảo vệ cơ nghiệp này cho Lưu Khám.

- Phân nhân!

- Mọi người đừng nói nữa, ý ta đã quyết, tuyệt đối không thay đổi. Nhưng nếu ta ở lại, mẫu thân và Tần nhi và Nguyên nhi lại phải nhanh chóng đưa đi. Khi trận chiến bắt đầu, chúng mà ở lại đây thì thật sự quá nguy hiểm. Nếu có gì bất trắc, ta sợ sau này không còn mặt mũi nào đi gặp A Khám nữa.

- Chẳng lẽ phu nhân không muốn nghe kế sách thứ ba à?

Lữ Tu đứng lên:

- Ý ta đã quyết, không cần phải nghe kế sách thứ ba nữa? Khoái tiên sinh không cần nói nữa, Quán Anh ca không có ở đây, việc phòng ngự tất cả nhờ vào Chung Ly đại ca, Khoái tiên sinh, Đạo Tử đại ca và Tào đại ca quyết định. Lâu Thương và ngay cả ta đều cần nghe theo sự điều khiển của các vị đại ca.

Quyết định của Lữ Tu khiến cho nhóm người Khoái Triệt vô cùng bất ngờ.

Tất cả đồng loạt đứng lên, chắp tay nói:

- Chúng ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của phu nhân, thề sống chết bảo vệ Lâu Thương!

- Quyết định vậy đi, ta đi khuyên mẫu thân chuẩn bị hành lý, lúc rời khỏi cần phải thực hiện nhanh chóng…

Dứt lời, Lữ Tu đứng dậy rời khỏi, đám người Khoái Triệt cũng chia nhau ra bắt đầu chuẩn bị.

Vốn dĩ tưởng là Khám lão phu nhân sẽ đồng ý với sự sắp xếp của Lữ Tu. Ai ngờ, lão phu nhân sau khi nghe xong thì kiên quyết không đồng ý.

- Lâu Thương là cơ nghiệp của con trai ta, con dâu còn phải tử chiến, làm mẹ như ta sao có thể lâm trận rút lui được?

Dù cho Lữ Tu có thuyết phục thế nào thì lão phu nhân nhất quyết không chịu thay đổi ý mình.

Nàng khuyên nhiều đến nỗi môi khô miệng khát nhưng thái độ của lão phu nhân rất kiên quyết. Vương Cơ đang ôm Lưu Nguyên, dắt theo Lưu Tần cười nói:

- Nơi đây có A Cự bảo vệ rồi, A Tu không cần phải lo lắng cho chúng ta, cứ xử lý chuyện trong thành đi, trong nhà đã có ta để tâm rồi.

Đối diện với hai người phụ nữ này, Lữ Tu cũng đành phải nghe theo, đồng thời cũng vô cùng cảm động.

Về đến thư phòng, Lữ Tu đang chuẩn bị tìm nhóm người Trần Bình về để nói rõ sự tình. Không đợi nàng đi tìm người, chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Thích Cơ:

- Phu nhân, Lữ lão gia đã phái người qua đây, nói là có chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn bạc với phu nhân, mời phu nhân qua đó một chuyến.

Lữ Tu nghe xong không khỏi nhau mày.

Bệnh tình của Lữ Văn đã biến chuyển tốt nhiều rồi... Nhưng bây giờ đến tìm ta, lại có chuyện gì quan trọng muốn bàn bạc với ta chứ?

Bạn đang đọc Hình Đồ của Canh Tân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.