Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

3: Sao băng đỏ rực

Phiên bản Dịch · 2982 chữ

Bố trí xong đâu đấy, Lăng Loạn đảo mắt vài lần toàn thể quán bar, lập tức dừng lại ở chỗ của Sở Thiên, không hiểu sao hai tên thủ hạ to cao của y lại quỳ trước mặt người khác, chắc hẳn là đã xảy ra sự cố gì, chứ không thì thật sự không thể hiểu nổi, thế là y ngay lập tức dẫn mấy tên trợ thủ tiến lại gần chỗ Sở Thiên, từng bước đi vững trãi, cường tráng

Khi tiến đến còn khoảng gần 2 mét, Lăng Loạn phát hiện ra trên trán hai tên trợ thủ của y vã mồ hôi, lại còn bị dí hai khẩu súng lục ở trên đầu, hai khẩu súng trường thì bị văng ở trên bàn, chồng đống lên mấy vỏ chai bia, từ nụ cười lãnh đạm của đám Phong Vô Tình cũng có thể biết, đám người này không hề để tâm đến những người không cùng đẳng cấp với mình.

Vài tên khủng bố giận giữ, liền dơ khẩu súng dài hét lớn:

- Mau bỏ súng xuống!

Lăng Loạn vẫy tay ra hiệu cho đám thủ hạ dừng lại, thông qua thái độ của đám Phong Vô Tình y cảm nhận được rằng, mấy thằng kiêu ngạo này không hề cố tình đối đầu với y, nếu không thì đã không yên lặng mà đợi bọn y đến, hai tên trợ thủ bị khống chế cũng không thể còn sống đến giờ này, thế là y bước lên vài bước, ánh mắt hứng thú nhìn đám người Sở Thiên.

Ánh mắt dừng lại trên mặt Sở Thiên, Lăng loạn trong lòng ngổn ngang, cất giọng hỏi:

- Anh là Sở Thiên?

Khi mấy từ này vang lên chẳng khác nào tin trời long đất lở, Sở Thiên càng thấy kinh ngạc bàng hoàng hơn nữa, tên khủng bố khét tiếng này lại có thể nhận ra mình ư? Không biết bản thân có đức tính gì, năng lực gì, gan gì, và thời gian nào giao tiếp với bọn hắn? Miệng nhếch mép cười, giọng nói trở lên khó khăn, tay gõ vào cạnh bàn và nói:

- Đúng thế, tôi là Sở Thiên, sao ông lại nhận ra tôi?

Lăng loạn cười hé, thản nhiên nói:

- Chúng ta có chung người bạn là Alexander nhỏ.

Trong lòng Sở Thiên hơi kinh động, nghĩ đến mối quan hệ giữa Osama Bin Laden và Alexander nhỏ, liền vẫy tay ra hiệu cho Phong Vô Tình bỏ hai khẩu súng trên đầu hai tên kia xuống, sau đó nhìn Lăng Loạn cười nói:

- Nếu đã có chung bạn như vậy, sao còn không ngồi xuống nói chuyện, nhìn vóc dáng của ngươi to cao như thế, e rằng là người Thiên triều đúng không?

- Hahaha, đúng thế, ta là người Thiên triều chính gốc

Lăng loạn vẫy tay bảo thủ hạ thu súng về, chầm chậm đến bên thủ hạ đang bị khống chế, dùng chân đạp bọn chúng và nói:

- Đúng là đồ không có mắt, đến bạn của ta mà cũng dám dùng dao dùng súng hả, mau đi làm việc theo đúng như kế hoạch đi

Hai tên thuộc hạ liền rút lui, hai tên cường tráng này ngoài việc lĩnh giáo thủ pháp của đám người Sở Thiên, lại càng không giám phản kháng lại mệnh lệnh của chủ nhân, sau khi đợi cho bọn chúng rời đi, Lăng loạn ngồi xuống bên cạnh, nói thêm:

- Chúng ta đã gặp nhau ở Hồng Kông, lần đó cậu đã cứu được Alexander nhỏ ở trong tay của đám Sơn Khẩu

- Cũng là gián tiếp cứu chúng tôi, nếu lúc đó mà bị phát hiện thân phận, cho dù không bị đám Sơn Khẩu bắn chết, thì cũng sẽ bị đặc vụ của Mỹ truy sát, vì thế nên chúng tôi đều rất biết ơn cậu, Alexsander nhỏ liền lấy ảnh chụp chung giữa hai người, tường thuật tường tận sự tích về người thanh niên anh hùng, cho nên tôi đã nhớ mặt cậu

Hóa ra sự tình là như thế, Sở Thiên có thể tưởng tượng ra hành vi khoa trương của Alexsander nhỏ, tên báo đen người Nga này trước nay chưa bao giờ che đậy bản chất thiện ác của mình, thật không ngờ nghĩa cử vô tình ngày đó lại khiến cho bản thân trở thành bạn của tổ chức Cơ Địa, rút cuộc là họa hay là phúc đây, đến bản thân Sở Thiên cũng không biết, nhưng hiện nay chỉ có thể cười một cách khổ sở mà thôi.

Đột nhiên Sở Thiên dường như nhớ ra điều gì đó, và nói một cách bình tĩnh:

- Lăng loạn, chúng ta đừng nói những lời khách sáo nữa, tôi tặng ông một món quà hậu hĩnh, mật thất dưới nhà là phòng tình báo đặc vụ, phải có đến gần 100 nhân viên đặc vụ đang làm việc, hành động của các ông nhất định đã bị đưa vào tầm ngắm của họ, hoặc cũng có thể họ đang mai phục chờ thời cơ tiêu diệt các ông đó.

Lăng Loạn biến sắc mạnh mẽ, vẫy tay kêu bọn thân tín lại nói thầm.

Mấy tên thân tín liền đi ra hướng cửa, trên đường đi còn nói qua bộ đàm kêu gọi chi viện, Sở Thiên nhìn thấy bóng người loáng thoáng ngoài hành lang quán bar, ít nhất cũng phải có vài chục tên có vũ khí, tiếp cận gần lối vào đường hầm, môt lúc sau, liền nghe thấy tiếng súng nổ đoàng đoàng như rang lạc.

Lăng loạn không hề có động tĩnh gì, vẫn thản nhiên cười nói với Sở Thiên:

- Người anh em, cảm ơn cậu

Sở Thiên bắt tay với y, sau khi tách ra liền đem ý đồ đến nói với y, còn giới thiệu cả thân phận của Go Choeng Yao cũng như cái xác dưới gầm bàn cho Lăng loạn, cuối cùng cười và nói:

- Lăng loạn, một khi mọi người đều là bạn rồi, có thể giúp tôi một việc được không? Có thể nhận tội giết sở trưởng Choi thay cho tổ trưởng Go được không?

Hắn ta nhất định sẽ rất cảm kích anh đó.

Go Choeng Yao nhìn Lăng Loạn, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Lăng loạn nghe hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Sở Thiên, đã nảy ra cảm giác rất đồng tình, vì thế khi Sở Thiên nhắc đến việc chịu tội thay cho người khác, không hề có một tí gì giận giữ, ngược lại còn cười lớn và nói:

- Người anh em yên tâm, dù sao thì chúng tôi cũng sẽ tuyên bố nhận trách nhiệm cho sự việc này, thì còn để ý gì mấy mạng người nữa.

Tiếng súng bên ngoài đã dần thưa thớt, nhưng tiếng kêu thảm thiết thì vẫn y nguyên.

Sở Thiên rót cho Lăng Loạn một cốc rượu, bản thân cũng cầm lên một cốc, nói:

- Lăng Loạn huynh đệ, vậy thì thật sự cảm ơn, hãy để cho Sở Thiên kính ngài một cốc, sau này nếu có cơ hội đến Thiên triều, chỉ cần là không vi phạm đến nguyên tắc quyền lợi của quốc gia, nếu cần giúp đỡ việc gì, cứ nói, Sở Thiên sẽ giúp đỡ hết lòng.

Lăng Loạn gật gật đầu. Cúi xuống uống cạn cốc bia, đồng thời, khẩu súng bên tay trái của y chầm chậm hướng sang phía bên cạnh, bắn lên hai tiếng bằng bằng! Viên đạn bắn chết hai tên muốn lén lút bỏ trốn, sau đó bỏ cốc bia xuống, quay đầu lại nói:

- Đã nói cho các ngươi rồi, tên ông mày là Lăng Loạn, đứa nào dám gây sự thì chết với ông

Vài tên khủng bố chạy lại lôi hai cái xác vứt trước mặt đám đông trên sàn nhảy, lại một lần nữa khiến cho đám nam thanh nữ tú này hoảng hồn, không dám nhân cơ hội mà bỏ trốn nữa, qua vài phút sau, mấy tên thân tín người nhuốm đầy máu, trên mặt hừng hực sát khí quay trở lại

Lăng loạn không hề lay động, thản nhiên nói:

- Mọi việc thuận lợi không?

Đám thân tín gật đầu, thở dốc nói:

- Giết sạch tám mươi bảy tên đặc vụ cường tráng, bọn chúng đang định tấn công từ dưới lên, kết quả lại bị chúng ta mai phục, dù là như thế nhưng chúng ta cũng bị thương vong mất mười mấy người, nếu không biết trước ở mật thất dưới đất có đặc vụ, thì e rằng lần này sẽ gặp thất bại.

Lăng Loạn gật đầu rất điềm nhiên, bình thản nói:

- Tốt, tuân theo kế hoạch hành động! Mười phút sau đưa ra điều kiện với chính quyền, yêu cầu bọn họ trong vòng một tiếng phải thả Dumas, cứ qua một phút thì giết một tên, dù sao thì trong tay chúng ta giờ đây có hàng năm sáu trăm con tin, đủ để giết trong mười mấy tiếng.

Sở Thiên cười đau khổ, thật đúng là Lăng loạn.

Thân tín gật đầu. Vác súng đem theo người đi sắp xếp công việc.

Sau khi bố trí xong đâu vào đó, Lăng Loạn quay đầu lại cười nói với Sở Thiên:

- Người anh em, tuy chúng ta nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, nhưng với tình thế bây giờ thì không phải là lúc để đàm đạo, ta nghĩ cậu vẫn nên rời chỗ này càng sớm càng tốt, tránh kéo cậu liên lụy vào sự việc khủng bố này, như thế thì sẽ là phiền phức mà cả đời không tránh được, để ta cho người tiễn các cậu ra ngoài.

Suy nghĩ một hồi, Sở Thiên biết rằng anh ta nói đúng, đợi đến lúc cảnh sát bao vây lấy nơi này, thì cả đám sẽ bị bại lộ thân phận, còn khiến cho chính phủ Triều Tiên nhân cơ hội giết người hoặc sẽ gây sức ép với chính phủ Thiên triều, tiếp đó bức chết bản thân và đám Lăng Loạn ở đây, vậy đúng là công sức trước nay đều đổ xuống sông xuống biển.

Huống hồ Lăng Loạn đã có sắp đặt cả rồi, không cần mình viện thủ nữa.

Sở Thiên gật đầu. Vỗ vào vai Lăng Loạn nói:

- Bảo trọng!

Lăng Loạn vẫy tay gọi hai tên hạ thủ lại, dặn dò rất cẩn thận:

- Hai đứa theo sau tiễn mấy người anh em này ra ngoài, chuẩn bị cho họ một chiếc xe để lên đường, ngoài ra cử người đưa tổ trưởng Go đi xuống mật thất, xóa sạch tất cả video ở trong phòng giám sát, cùng với đó hỏi luôn tổ trưởng Go còn có sơ sót nào khác không

Hai tên thủ hạ cung kính vâng lời:

- Vâng!

Lập tức quay lại nói với Sở Thiên:

- Xin mời đi theo lối này

Đám người Sở Thiên đang định quay bước đi, thì bộ đàm của Lăng Loạn vang lên, bên trong truyền đến giọng nói khẩn cấp:

- Đại ca, không biết tín hiệu cầu cứu của thằng nào truyền ra ngoài, hiện giờ cảnh sát đang hướng đến Châu Quang Bảo Khí các, ước tính chỉ khoảng chừng mười năm phút nữa là đuổi đến, kèm theo đó còn có hai xe tăng n9 loại mới

Lăng Loạn có đôi chút ngạc nhiên, giọng thất vọng nói:

- Xe tăng ở đâu ra?

Lúc này, Go Choeng Yao phát huy được tác dụng của mình, hoàn toàn quên đi mình đang giúp đỡ phần tử khủng bố, thấp giọng nói:

- Vài ngày trước, diễn tập liên minh quân sự Mỹ Hàn vấp phải sự cố về xe tăng, do tổn thất khá là nghiêm trọng nên đã để lại Seoul sửa chữa, chắc bây giờ sửa xong rồi, nên lấy đến để uy hiếp đối phó chúng ta.

Lăng Loạn trong lòng bừng tỉnh ngộ, lập tức nói vào trong bộ đàm:

- Để cho Lão Pháp mau chóng lắp đặt đạn hỏa tiễn, cho đám người tự cho mình là người Hàn Quốc này hai cái bạt tai, để cho bọn chúng từ bỏ hoàn toàn ảo tưởng sử dụng vũ lực để giải cứu con tin, đồng thời trói ba mươi con tin ở ngoài cửa, và truyền tin cho truyền thông, xem bọn chúng có dám tấn công không

Đầu dây bên kia bộ đàm do dự một chút, trả lời:

- Dạ, chỉ có điều, đạn hỏa tiến của chúng ta uy lực có hạn, e rằng không đối phó được với hai cỗ xe tăng loại mới đó.

Lăng Loạn hít một hơi thật sâu, có phần mất kiên nhẫn nói:

- Đến lúc đó rồi tính

Cuộc đời có lẽ luôn tràn đầy những điều không ngờ nhất, cho nên mới làm cho con người luôn luôn bị say đắm.

Cuộc trò chuyện của bọn họ đã lọt vào tai Sở Thiên, hắn quay người lại đến trước mặt Lăng Loạn, trong mắt lóe lên ánh hào quang xuyên thấu lòng người, thì thầm bên tai Lăng Loạn nói:

- Anh Lăng Loạn, ta lại tặng anh một món quà nữa, hãy để ta đối phó với hai cỗ xe tăng, anh hãy yên tâm mà đối phó với đám cảnh sát nhé, tạm biệt.

Lăng Loạn há hốc miệng, Sở Thiên đối phó? Hắn lấy cái gì để đối phó đây? Chẳng lẽ lại là bom ba càng sao?

Khi y một lần nữa nhìn về phía Sở Thiên, thì Sở Thiên đã dẫn đám người Phong Vô Tình đi ra phía cửa sau, y thở nhẹ, lập tức vẫy tay chỉ huy thủ hạ lập tức chuẩn bị tinh thần cao độ, đương nhiên, mọi người cũng đang vội vội vàng vàng lắp đặt mấy viên đạn hỏa tiễn, không phải là không tin Sở Thiên mà là không biết lấy cái gì để tin đây.

Dưới sự hộ tống của đám khủng bố, Sở Thiên và các anh em đã thuận lợi ra khỏi Châu Quang Bảo Khí các, còn cầm lấy hai chiếc chìa khóa xe, nghe âm thanh mà mấy tên khủng bố đóng cửa sắt vang lên, Sở Thiên quay đầu lại nhìn một lúc, tuy hắn lo mối quan hệ của mình và đám khủng bố này sẽ mang hệ lụy, nhưng trong lòng cũng phải công nhận đám khủng bố này đều là trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

Sở Thiên ném chìa khóa cho Phong Vô Tình để bọn họ đi lấy xe, sau khi ngồi lên xe liền gửi tin tức đi cho Kim Ki Syo, thông báo bản thân và những người khác đã ra khỏi Châu Quang Bảo Khí các, để cho Kim Ki Syođi sân bay trước do thám tình hình, sau khi đợi cô ấy trả lời sẽ rời đi, Sở Thiên liền bảo Thiên Dưỡng Sinh quay đầu xe dựng tại tòa nhà Khả Nhi đang ở

Sở Thiên kéo Hoắc Vô Túy ra, chỉ vào tòa Châu Quang Bảo Khí các cao hơn tám trăm mét, nhẹ nhàng nói:

- Vô Túy, bầu trời rạng rỡ cuối cùng rồi cũng sẽ chuyển dời, ánh sáng pháo hoa rồi sẽ biến mất, chỉ còn sự rực rỡ của cuộc sống sinh mạng tỏa ra, mới là vĩnh cửu không thay đổi, đám người Hàn Quốc đó thử thăm dò dùng em để đối phó với anh.

- Tối nay, anh sẽ để cho bọn chúng biết rằng, người con gái của Sở Thiên kể cả thần thánh cũng không thể xâm phạm được.

Hoắc Vô Túy không biết Sở Thiên muốn làm gì, nhưng không hề cãi lại mà chỉ nép vào trong lòng của hắn, đột nhiên nhìn về phía xa thấy có đến bảy tám chiếc xe cảnh sát đang sáng đèn, vang lên tiếng chuông cảnh sát đang bao vây từ bốn phương tám hướng, tuy khoảng cách khá xa, nhưng nghe tiếng bước chân và các âm thanh hò hét, có thể cảm nhận được không khí chấn động này.

Sau một lát, bên tai truyền đến thanh âm bánh xích đinh tai nhức óc, Hoắc Vô Túy đưa mắt nhìn sang, dần dần nhìn thấy xa xa có hai con quái vật lớn cũng hướng Châu Quang Bảo Khí các mà tới gần, khí thế ngạo nghễ của nó khiến cho người hít thở không thông, cô có chút khẩn trương nắm lấy tay Sở Thiên, lòng bàn tay có chút ẩm ướt

Sở Thiên ôm Hoắc Vô Túy vào lòng, mỉm cười nói:

- Bắn!

Hoắc Vô Túy thề, cô nhìn thấy hai vệt sao băng đỏ rực, hướng đến va chạm vào chiếc xe tăng

Hết tiếng nổ này đến tiếng nổ khác, rung lắc, ầm ầm, bụi mù cả một góc trời, cuối cùng là một tiếng nổ vang dội động trời

Trong bầu trời rực lửa, giữa đám khói mịt mù, hai cỗ xe tăng dường như là chịu đòn cuối cùng, rung lắc ầm ầm rồi nổ bùm

Hoắc Vô Túy bất ngờ đến đờ đẫn! Cảnh sát Hàn Quốc thì như bị sét đánh ngang tai!

Sở Thiên có thể cảm nhận được chấn động dưới chân mình, cũng giống như là sau này chính phủ Hàn Quốc mỗi lần nhắc đến tên hắn đều chấn động như vậy.

Sau đó, Hoắc Vô Túy nghe thấy tiếng trong tiếng ồn đó.

Sở Thiên nựng cằm của nàng, nhẹ nhàng nói:

- Đã đủ hay chưa?

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.