Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên tiền phong không thể nói dối

1035 chữ

Đương nhiên, cuối cùng Trần Trứ vẫn sẽ đưa Du Huyền trở về.

Bởi Du Huyền nói, nếu hắn không đưa cô về nhà, cô sẽ nói chuyện Trần Trứ muốn cô hôn, và sẽ kể có mấy bà tám trong lớp biết chuyện này.

“Lớp nghệ thuậ của bọn mình cái khác không nói, chứ riêng thời gian có rất nhiều.”

D·u Huyền trợn mắt đe dọa: “Bạn nam à, cậu không muốn mình nằm trong danh sách sa đọa của trường chứ?”

Trần Trứ chỉ có thể ‘bị ép’ đưa cô về nhà. Thật ra, cơ hội này chị cần lộ ra ở trường, thì không biết có bao nhiều thằng đánh nhau vỡ đầu để dành lấy, bởi Du Huyền chứ không phải cô gái khác.

Đến phía dưới nhà Du Huyền, cô hững hờ nói: "Mình còn tưởng rằng có ạn nam đưa về nhà sẽ có cảm giác gì đặc biệt lắm chứ, không ngờ còn không bằng tự mình đi về."

“Được, được, được, lần sau dù bị liệt vào danh sách sa đọa cũng không đưa cậu về."

Trần Trứ không hề khách khí nói một câu, sau đó khoát tay rời đi.

Du Huyền đứng dưới ánh đèn đường vàng mờ, mái tóc hơi ướt phất vơ trong gió, khóe miệng tươi khẽ nở nụ cười. Cả quảng đường đi vừa rồi thật sự an nhàn, khiến cô muốn giây phút ấy kéo dài thêm chút nữa, bởi thứ cảm giác thân quen và nhẹ nhàng đó rất kỳ lạ.

Mãi cho đến khi có người phía trên gọi: "Em gái Huyền, còn gì mà em còn chưa về nhà vậy?"

"Hiểu Đắc Lạc, chị ngủ đi."

Du Huyền ngẩng đầu trả lời, bởi cô chở cho đến khi bóng người Trần Trứ biến mất, cô mới quay lên nhà.

Thời gian Trần Trứ về nhà khá khớp với mỗi ngày hắn trở về sau giờ tự học. Cho nên, cha mẹ còn tưởng rằng hắn đi từ trường về.

Vẫn như thường ngày, Mao Hiểu Cầm đưa bánh mì nóng và sữa nóng ra, bà hoàn toàn không biết cả chiều nay con trai yêu của mình phải ở trong đồn công an.

Sáng hôm sau, Trần Trứ nhìn thấy ngoài trời đang mưa phùn, dọc theo đường đi ở đâu cũng đọng nước, hắn hiểu ngay 'nồm' đã tới.

"Trời nồm' là một hiện tượng khí hậu tương đối đặc biệt, chủ yếu xuất hiện ở những vị trí có khí hậu nhiệt đới gió mùa, thường xuất hiện vào dịp tháng 3 tháng tư, mỗi lần xuất hiện có thể kéo dài cả tuần.

Trong một tuần đó, nhiều thứ cực kỳ khó chịu, mặt trời không có, quần áo phơi cả ngày không khô, khắp cả nhà đâu đâu cũng thấy

nước đọng. Ngồi trong nhà thỉnh thoảng còn có nước đọng rơi lên đầu mình....

Nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới học sinh lớp 12 cả, trước mắt bọn họ là kỳ thi đại học, đừng nói là trời nồm, kể cả tuyết rơi lớn cũng phải dậy mà đến trường từ sáng sớm.

Vẫn như thường ngày, Trần Trứ đến gọi Hoàng Bách Hàm đi học. Hắn nhìn ra, cảm xúc Đại Hoàng vẫn còn chút phấn khởi, giống như bản thân còn chưa thoát ra khỏi những chuyện ngày hôm qua.

Mặc dù, cu cậu không phải nhân vật chính, hoặc ngay cả nhân vật phụ còn chẳng phải, nhưng chuyện trải qua đó thú vị hơn những kiến thức chết mình đọc sách rất nhiều.

Cuối cùng, Hoàng Bách Hàm vẫn vô tình hỏi một câu: "Hôm qua, mấy giờ mày về đến nhà?"

"Tao đưa Du Huyền về rồi mới về nhà, hình như 10 giờ 15 phút thì phải."

Trân Trứ vừa ăn bánh bao vừa nói.

"Mày đưa Du Huyền về?"

Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên, sau đó vội vàng truy hỏi: "Bởi vì ngày hôm qua mày giúp cậu ấy, cho nên cô ấy mới ngại từ chối lời đề nghị đưa cậu ấy về nhà của mày?"

Trần Trứ nhìn Đại Hoàng nói: "Trước khi trả lời, tao hỏi mày nhá? Có phải tâm trạng của mày bây giờ rất tốt hay không?"

"Đúng."

Hoàng Bách Hàm gật đầu. Sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng, bởi hôm qua cậu đưa em gái mập về nhà, trên đường đi còn ăn cả thịt xiên nướng, tuy rằng mình phải bỏ ra thêm 5 tệ nữa.

“Vậy xin lỗi, bởi vì Du Huyền chủ động nói tao đưa cậu ấy trở về."

Trần Trứ cố ý nói thật, bởi hẳn muốn tâm trạng thẳng bạn chuyền từ tốt thành xấu.

"Mia."

Mặc dù Đại Hoàng cũng nghĩ đến tình huống này, nhưng lại nghe từ chính miệng Trần Trứ, cảm giác khó chịu cử dâng lên tận cổ họng Hoàng Bách Hàm, đồng thời oán trách: "Mẹ nó, mày không nói dối được à?"

"Chúng ta là anh em... Thiếu niên tiền phong không thể nói dối được."

Trần Trứ mỉm cười nói.

Hoàng Bách Hàm nói với Trần Trứ, lại bắt đồng dong dài: "Du Huyền để mày đưa cậu ấy về nhà, có phải trong lòng coi mày là đối tượng hẹn hò rồi không?"

Trần Trứ nghĩ chút rồi nói: “Chắc là không, chỉ là đưa về nhà thôi mà."

"Vậy là mày không hiểu rồi."

Hoang Bách Hàm bỗng nhiên hóa thành 'vị thần tình yêu, giảng dạy cho Tràn Trứ nghe: "Thời học cấp hai, tao quen một cặp đôi. Có một bạn học nữ, sau khi tan trường về nhà, không may xe đạp bị tuột xích, bạn học nam đi tới giúp đỡ. Sau đó hai người thường xuyên đi về cùng nhau, cuối cùng thành một đôi đấy."

"Người con gái đồng ý để bạn nam đưa về, tao cảm thấy ít ra, có một chút tình cảm gì đó với người con trai."

Hoàng Bách Hàm cắn móng tay, nghiêm túc nói.

Trần Trứ giống như không nghe thấy gì, đã lại tập trung học thuộc những từ vựng tiếng Anh mới.

Bạn đang đọc Đều Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa A của Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuThanhThanh
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.