Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly hôn

1036 chữ

Có lẽ cả chiều nay Du Huyền không ở cửa hàng nên cô không biết lượng tiêu thụ thế nào. Thời điểm cô làm món mì cá viên chiên cho mọi người mới phát hiện chỉ còn lại 3 gói mì.

Thế là một đề bài phải vận dụng đầu óc giải quyết.

Ba gói mì, 4 người ăn, làm cách nào để chia đều đây?

Cũng không thể bốc thăm chém chết một người được.

Đã thế, Triệu Viên Viên còn giơ tay lên, tranh thủ nói: “Mình muốn ăn hai bát.”

Tốt tốt tốt, vậy bốc thăm thêm một người nữa chém thôi.

“Vậy mình ăn sau.”

Trần Trứ sờ sờ cái bũng đang đói của mình, bởi vì chiều này hắn tốn quá nhiều nơ ron thần kinh, nhưng bản thân không thể đi tranh với Triệu Viên Viên được.

Du Huyền lườm hắn một cái: "Đói cho chửa."

Trở lại cửa hàng giá rẻ, Du Huyền dường như nghĩ thông chuyện gì đó, thái độ với Trần Trứ dần khôi phục 'bình thường'.

Nhưng với Du Huyền 'bình thường' ở đây không phải trở nên dịu dàng thân thiết, mà cảm thấy ngứa mắt. Cho dù đó là Trần Trứ, cô cũng sẽ nhíu mày nhìn thẳng vào hắn như trước đó.

Sau đó, Du Huyền nấu trước cho Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên trước. Sau khi hai người này ăn no, đã là 8 giờ tối rồi.

Hoàng Bách Hàm cảm thấy giờ giấc hơi muộn, đã đến lúc trở về nhà rồi. Nhưng cậu ta không biết dùng lý do gì để nói lời tạm biệt, nó giống như một người đến nhà bạn chơi, lúc cơm nước xong xuôi, nói chuyện lại đang vào cầu, thì một người đột nhiên đứng dậy chào tạm biết, khiến bầu không khí bị hỏng mất.

Đồng thời, chỉ cần có người thứ nhất rời đi, thì lần lượt những người còn lại cũng rời đi theo.

Hoàng Bách Hàm nhìn qua Trần Trứ, cậu ta cảm thấy Trần Trứu mở lời thích hợp nhất, nhưng chợt nhớ ra Trần Trứ chưa ăn gì.

Triệu Viên Viên thì sao?

Mịa, cô bé này vẫn đang húp nước mì.

Cuối cùng, Trần Trứ phát hiện ra Hoàng Bách Hàm khó xử, thì lập tức nói: "Cho mày một cơ hội ngàn năm có một, đưa Viên Viên về nhà."

"Hả?"

Hoàng Bách Hàm còn tưởng ai về nhà tìm mẹ người đó chứ? Cậu ta tỏ ra không vui, đây là cô gái đầu tiên mình đưa về trong đời này sao?

Dù Đại Hoàng không hi vong xa với đối với kiểu người như Du Huyền hay Tống Thời Vi, nhưng sao không thể là cô gái ngây thơ cao 1 mét 70 đây?

Nhưng Hoàng Bách Hàm không phải loại người có thể từ chối đề nghị này, nên cu cậu chỉ còn cách lẽo đẽo bước theo phía sau Cao Viên Viên. Thỉnh thoảng cô em gái mập còn quay đầu lại nói.

"Anh Hoàng Bách, chỗ Chuyển Loan Khẩu có một cửa hàng bán thịt xiên nướng ngon lắm."

"Anh không đói."

“Thật sao? Thế nhưng món đó ăn ngon lắm, cực ngon luôn ý."

“Được, vậy đi đến chỗ đó xem sao."

Hai người kia vừa rời đi, trong cửa hàng giá rẻ chỉ còn lại Trần Trứ và Du Huyền, còn có một vị cửa hàng trưởng thoắt ẩn thoắt hiện.

"Cậu cất cái túi kia thật kỹ vào đấy, đừng làm mất..."

Trần Trứ cảm thấy chẳng biết nói gì, đành tìm một lý do, nếu cứ ngồi chờ cơm sẽ thấy vô cùng tẻ nhạt.

"Ừ."

Du Huyền lấy xuống hai hộp mì tôm, chuẩn bị nấu chúng. Trong đầu cô cảm thấy Trần Trứ thật lắm chuyện, ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng phải dặn dò.

Thật ra, Du Huyền đâu biết, câu nói đó để hẳn kiếm cơ hội bắt chuyện, những câu tiếp theo mới là mục đích chính của hắn, nhằm tạo ra bầu không khí sinh động hơn.

"Vừa rồi... Người vừa rồi là cha cậu à?"

Trần Trứ hỏi, đây mới là cậu hỏi trọng tâm.

"U"

Du Huyền ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

Mặc dù vẫn là từ ừ đó, nhưng giọng nói đã có chuyển biến. Cô có một loại cảm giác không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận không được.

"Cha mẹ cậu đã ly hôn, sau đó cha cậu cưới một người khác?"

Trần Trứ hỏi tiếp.

Du Huyền không trả lời luôn, mà bỏ mì tôm vào trong nồi nước đang sôi 'ùng ục. Lúc này, hơi nước bốc lên cao khiến khuôn mặt Du Huyền dần trở nên mơ hồ.

Một lúc sau, cô mới bình tĩnh nói: "Đúng, ông ấy đã cưới người khác."

Giọng nói vang lên, nó len lỏi qua từng tầng hơi nước đang quấn quanh đó.

"Người mẹ kế đó của cậu không cho cha cậu tiền, kể cả là tiền sinh hoạt, cho nên cậu mới phải ra ngoài làm việc?"

Trần Trứ hỏi tiếp: "Hơn nữa, bây giờ cậu sống cùng với bà của mình..."

"Cạch."

Trần Trứ còn chưa nói hết câu, bỗng nghe được vật dụng gì đó bị đổ. Sau đó, Du Huyền lao nhanh tới, dùng cái nồi chỉ thẳng mặt Trần Trứ mà hỏi: "Nói, cậu bắt đầu theo dõi tình trạng của tôi từ lúc nào."

"Không có, không có."

Trần Trứ nhanh chóng phủ nhận: "Mình đoán từ cuộc nói chuyện của cậu với cha cậu đó. Người bình thường ai chả đoán được."

"Thật sao?"

Du Huyền không tin mấy, bởi cô nghĩ mình không thể suy đoán ra nhiều điều thế được.

"Với trí thông mình của cậu, mình sao gạt được cậu chứ?"

Trần Trứ nhanh chóng nịnh hót một câu.

“Ừ, cũng đúng.”

Lúc này, Du Huyền mới mỉm cười hài lòng. Sau đó nụ cười trên mặt cô dần biến mất, âm thanh cũng mất dần sự bình tĩnh, mà kèm theo chút nhớ nhung: "Cha mẹ mình không phải ly hôn, mà mẹ minh đã mất rồi."

"Xin lỗi.”

Bạn đang đọc Đều Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa A của Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuThanhThanh
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.