Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung hợp! Nàng, trở về! (3)

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Đường Vũ Đồng hai tay lôi kéo Hoắc Vũ Hạo, kéo hắn bước ra một bước về phía trước, mà nàng cũng đã nhào người về trước, dung nhập vào trong ngực của hắn.

Lập tức, thân thể hai người đều sáng lên, tám vòng hồn hoàn trên người bọn hắn đều tách ra hào quang lóa mắt không thôi.

Hoắc Vũ Hạo lặng yên biến mất, vị trí của hắn biến thành một con mắt dọc khổng lồ tràn ngập ôn nhu cùng yêu thương, hoành không xuất thế.

Tu La Chi Đồng!

Đường Vũ Đồng cũng biến mất, hóa thành một đầu Quang Minh Nữ Thần Điệp màu lam to lớn mà hoa mỹ, cánh bướm khép lại, đem mắt dọc ôm trọn trong đó.

Tất cả quang mang trong khoảnh khắc thu liễm, khi nó lại lần nữa phóng ra, mọi người cũng không khỏi nheo lại hai mắt.

Một đạo lam, kim, bích lục, tam sắc hào quang hồn hạch bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ dị, bên trong con mắt dọc khổng lồ phảng phất thâm thúy giống như một cái thế giới khác.

Tam sắc quang mang bỗng nhiên xông vào ngàn mét trên không, hóa thành một đạo quang trụ to lớn, phảng phất muốn chống đỡ lấy cả bầu trời.

Bên bờ hồ, Bối Bối sớm đã đứng đó, mắt thấy mặt hồ phát sinh hết thảy, lúc này đã lệ rơi đầy mặt, lẩm bẩm nói: "Điêu Tàn Trong Rực Rỡ, Hoàng Kim Lộ."

Đúng a! Tam sắc quang mang, còn không phải là dung hợp kỹ chỉ thuộc về vũ hồn của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi, Điêu Tàn Trong Rực Rỡ, Hoàng Kim Lộ sao?

Mười năm trước, bọn hắn chính là bằng vào vũ hồn dung hợp kỹ cường đại này, bắt đầu bộc lộ tài năng trong học viện Sử Lai Khắc.

Mười năm sau, hôm nay, vũ hồn dung hợp kỹ phóng ra hào quang lóa mắt chân chính, uy lực mạnh mẽ vượt qua gấp trăm lần, bầu trời đã bị hoàn toàn chấn nhiếp, đạo kim sắc quang trụ kia phảng phất lạc ấn trên bầu trời, ngưng tụ không tan.

Thụ nhãn khổng lồ bay lên, hai đạo quang ảnh đồng thời sáng lên hai bên thụ nhãn, một bên, là Băng Bích Đế Hoàng Hạt lóe ra kim cương băng tinh cùng phỉ thúy quang trạch, một bên khác, thì là Hạo Thiên Chuy toàn thân đen nhánh, nhưng lại có kim văn kỳ dị lấp lóe, nặng nề giống như đại địa chi thần thức tỉnh.

Hai đạo quang ảnh lập tức đầu nhập vào trong mắt dọc, lập tức, mắt dọc thay đổi, trong quang đoàn vặn vẹo, một thanh cự chùy toàn thân bích lục hoành không xuất thế, ngang nhiên nện vào không trung.

Bầu trời vang lên một tiếng ầm ầm, cả học viện Sử Lai Khắc lại đều run rẩy rõ ràng. Lần này, một vòng bích lục sắc quang hoàn đường kính vượt qua trăm mét xuất hiện trên không. Mà bên trong bích lục sắc quang hoàn lại hắc động thâm thúy.

Đúng vậy, nó đập phá trời!

Từ Tam Thạch một tay chăm chú nắm lấy đầu vai Bối Bối, cơ hồ từng chữ nói ra: "Nóng! Bỏng! Trong! Băng! Giá!, Thiên! Đế! Chùy!"

Trời phá, chùy ngưng. Hai bên bích lục sắc chùy lại lần nữa huyễn hóa ra quang ảnh khác biệt. Một bên là hồng kim sắc Tu La Chi Đồng, một bên khác vẫn như cũ là Hạo Thiên Chuy đen nhánh nặng nề.

Cả hai tương dung, bích lục sắc chùy nguyên bản lơ lửng trong giữa không trung bỗng nhiên biến thành kim sắc, ngay sau đó, nó lập tức vỡ vụn. Trong phạm vi đường kính một ngàn mét, vô số kim sắc tiểu chùy hiện lên trên không trung. Sóng tinh thần mãnh liệt khiến trong lòng mỗi người đều tràn ngập rung động.

Giang Nam Nam khóc bổ nhào vào trong ngực Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu dùng thanh âm run rẩy nói: "Chân Thật Trong Hư Ảo, Tâm Linh Phong Bạo. Trở về, thật là Đông Nhi trở về!"

Trên bầu trời, tất cả quang mang cũng dần dần trở nên bình tĩnh, Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Quang Minh Nữ Thần Điệp lặng yên hiện ra. Lẫn nhau ngóng nhìn.

Sau một khắc, bọn hắn tiến hành dung hợp sau cùng.

Trong khoảnh khắc bọn hắn dung hợp, bên trên bầu trời chỉ còn lại một đạo kim sắc quang văn. Sau một khắc, một đôi chân đẹp động lòng người liền từ trong đó bước ra. Một đạo thân ảnh kim sắc rực rỡ lặng yên xuất hiện ở trong hư không.

Nàng có một thân váy dài kim sắc hoa lệ, trên trán lại mọc lên thụ nhãn mang theo thái dương văn, tay trái của nàng cầm một thanh Long thương thon dài, trong tay phải thì là một thanh Hoàng Kim Tam Xoa Kích nhìn qua tràn ngập uy nghiêm, bá khí, lại vô cùng lộng lẫy.

Mái tóc màu phấn lam ở sau lưng rủ xuống mãi cho đến chân. Trong khoảnh khắc nàng xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều mất đi hào quang lóa mắt.

Băng vụ nhu hòa vây quanh thân thể của nàng, từng mảnh bông tuyết trong không trung phất phới.

"Đó là. . ."

"Độc Vũ Trong Băng Sương, Quang Minh Nữ Thần!"

Đúng vậy, là nàng trở về.

Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, tâm tình của mỗi người đều kích động cực hạn.

Bọn hắn cùng Vương Đông Nhi cũng đồng dạng là hảo hữu chí giao a! Lúc trước Đông Nhi ngủ say, Hoắc Vũ Hạo bi ai gần chết, bọn hắn lại làm sao không phải chứ? Chỉ là vì sợ càng thêm một bước xúc động Hoắc Vũ Hạo, cho nên mỗi người mới sẽ không ở trước mặt hắn nhắc đến Vương Đông Nhi. Nhưng lại cũng không đại biểu trong lòng bọn họ không nhớ nàng a! Tựa như Hoắc Vũ Hạo cũng đồng dạng cực kì lo lắng Đường Nhã, vì đi cứu vớt Đường Nhã không tiếc nguy hiểm tính mạng. Bọn hắn là đồng bạn, là đồng đội, là sinh tử chi giao, là Sử Lai Khắc Thất Quái.

Giờ phút này, khi bọn hắn tận mắt thấy Hoàng Kim Lộ, Thiên Đế Chuy, Tâm Linh Phong Bạo còn có Quang Minh Nữ Thần sau cùng tái hiện nhân gian, bọn hắn kích động có thể nghĩ.

Thật sự mà nói, sự tình hôm nay Đường Vũ Đồng đến đây tham gia Duyên Hải Thần bọn hắn là đều biết, Trương Nhạc Huyên cùng Hàn Nhược Nhược cũng đều biết, nhưng bọn hắn trước đó không nói cho Hoắc Vũ Hạo, đó là bởi vì sợ Hoắc Vũ Hạo có mâu thuẫn tâm lý, đồng dạng cũng là muốn cho hắn một kinh hỉ mà thôi.

Giờ phút này, khi bọn hắn chân chính chứng kiến một màn trên hồ Hải Thần, mặc dù bọn hắn cũng sớm đã có dự đoán chính xác, nhưng tình cảnh này, bọn hắn vẫn như cũ không kềm chế được.

Quang Minh Nữ Thần mang theo băng vụ nhàn nhạt, từ trên trời giáng xuống, kim sắc quang mang nhàn nhạt, khuôn mặt thần thánh mà tuyệt mỹ, còn có Vận Mệnh Nhãn trên trán lấp lóe. Trong khoảnh khắc này, dù là viện trưởng Ngôn Thiểu Triết cường giả cấp bậc Siêu Cấp Đấu La, cũng vì đó mà tim đập nhanh.

Mỗi người đều có thể thật sâu cảm nhận được Quang Minh Nữ Thần cường đại, là quang minh cùng băng kết hợp, là hình thái tổ hợp cuối cùng của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi, không, bây giờ hẳn là nói, hình thái tổ hợp cuối cùng của Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng.

Quang Minh Nữ Thần nhẹ nhàng rơi trên mặt băng, ánh mắt của nàng đảo mắt toàn trường, một tia mỉm cười nhàn nhạt hiện ra trên mặt nàng.

Lúc trước, trong bốn vũ hồn dung hợp kỹ của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi, ba cái đều lấy Hoắc Vũ Hạo làm chủ đạo, chỉ có Quang Minh Nữ Thần là Vương Đông Nhi đến chủ đạo. Đồng thời, nó cũng là hình thái cuối cùng trong bốn vũ hồn dung hợp kỹ.

Bởi vì khi Quang Minh Nữ Thần xuất hiện, nàng liền sẽ bao gồm gần như toàn bộ năng lực của cả Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi. Đem thực lực của bọn hắn hoàn mỹ nhất dung hợp lại cùng nhau.

Quang Minh Nữ Thần, Quang Minh Nữ Thần lại xuất hiện. Mà Quang Minh Nữ Thần bây giờ, thế nhưng là tổ hợp của bát hoàn Hoắc Vũ Hạo cùng bát hoàn Đường Vũ Đồng a!

Bát hoàn thêm vũ hồn dung hợp kỹ, vô luận như thế nào đều đã là thực lực cấp bậc Phong Hào Đấu La, một khắc này, bọn hắn đã đứng ở cảnh giới cường giả hồn sư chân chính trên đại lục. Về phần thực lực của Quang Minh Nữ Thần mạnh bao nhiêu, chí ít trước mắt vẫn chưa có người nào biết.

Quang Minh Nữ Thần ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt toát ra một tia phức tạp, ngay sau đó, kim sắc quang vựng nhu hòa từ trên người nàng nhộn nhạo lên, trong sóng ánh sáng dập dờn, hết thảy xung quanh đều trở nên tựa như ảo mộng.

Hai thân ảnh lặng yên tách ra, được kim sắc quang đoàn làm nổi bật hạ, một lần nữa biến thành Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Vũ Hạo sớm đã lệ rơi đầy mặt, một nam nhân thân cao tám thước (1.8 mét), lúc này lại khóc giống hài tử, Hoắc Vũ Hạo đối với Đông Nhi tưởng niệm có thể hóa thành Hạo Đông tam tuyệt, mà giờ phút này, phần tưởng niệm này đã toàn bộ hóa thành yêu thương, hóa thành nước mắt.

Hắn vạn lần không nghĩ tới, hôm nay vậy mà lại có kinh hỉ xuất hiện, niềm vui bất ngờ này với hắn mà nói là sinh mệnh thăng hoa, là sinh mệnh quyến luyến, là hết thảy, là dũng khí sống sót, là niềm tin truy đuổi tầng thứ cao hơn, tiến về Thần Giới.

Thời điểm Đông Nhi ngủ say, đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, cả thế giới này đã biến thành màu xám, mà giờ phút này, cả thế giới này lại lần nữa có sắc thái, tiên diễm sắc thái.

"Đông Nhi!" Hoắc Vũ Hạo một tay đem nàng ôm vào trong ngực thật chặt, phảng phất như muốn đưa nàng dung nhập vào bản thân, lúc này hắn chỉ cảm thấy thân thể cùng tâm của bản thân đều đang thăng hoa, hồn lực trong cơ thể giống như sôi trào mãnh liệt chảy xuôi, Hạo Đông Lực lập tức phóng ra, kinh mạch trong cơ thể mở rộng, dao động hồn lực nồng đậm không khống chế được đem hắn cùng Đường Vũ Đồng bao phủ bên trong.

Đường Vũ Đồng dựa sát vào trong ngực hắn, hai cánh tay vờn quanh bên hông cùng sau lưng hắn, nói khẽ: "Ta là Đường Vũ Đồng, không phải Đông Nhi nha."

"Không trọng yếu, đều không trọng yếu." Hoắc Vũ Hạo cảm xúc khuấy động nói. Hắn không nguyện ý buông nàng ra, rốt cục tìm về người yêu nhất, loại cảm giác này để hắn như được tân sinh.

Trương Nhạc Huyên cùng Hàn Nhược Nhược nhìn nhau cười một tiếng, nhị nữ đồng thời cao giọng nói: "Bách Niên Hảo Hợp, kết thúc buổi lễ. Hoắc Vũ Hạo, Đường Vũ Đồng, chúc mừng các ngươi."

"Cảm ơn, cảm ơn." Hoắc Vũ Hạo lúc này đã nói không nên lời, lòng của hắn đã bị người trong ngực lấp đầy, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt băng, cả người đã phóng lên tận trời, giây lát tiếp theo, hóa thành một vệt kim quang biến mất sâu trong đảo Hải Thần.

Cho tới giờ khắc này, trên hồ Hải Thần, bờ hồ Hải Thần, tất cả mọi người mới toàn bộ đều chân chính kịp phản ứng, mặc dù tuyệt đại đa số người cũng không biết phát sinh cái gì, nhưng mà, bọn hắn nhìn thấy kết quả, nhìn thấy kết quả khiến người ta chấn động cùng cảm động không gì sánh nổi.

Trong lúc nhất thời, cả bầu không khí Duyên Hải Thần đều bị tăng lên tới đỉnh điểm.

Không trở về Hải Thần Các, Hoắc Vũ Hạo ôm Đường Vũ Đồng, bay thẳng tới bình đài lúc trước bọn hắn đã từng thí luyện qua. Lúc này, ở đây là an tĩnh nhất, sẽ không bị quấy rầy.

Cước đạp thực địa, Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ ôm thật chặt nàng, phảng phất muốn đưa nàng hòa tan vào cơ thể bản thân.

Cho tới giờ khắc này, Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ cảm thấy hết thảy trước mắt là không chân thực, đúng vậy, không chân thực.

Không có gì so sánh Hạo Đông Lực càng có thể chứng minh thân phận Đường Vũ Đồng. Hạo Đông Lực, là Hạo Đông Lực chỉ thuộc về hắn và nàng a!

Mặc dù bây giờ Hạo Đông Lực so sánh trước kia cường đại hơn không biết bao nhiêu, nhưng bản nguyên đều là một dạng, hắn đối với chuyện này quá quen thuộc.

*Các chương trước dịch ngược tên hồn kỹ dung hợp.

Điêu Tàn Trong Rực Rỡ, Hoàng Kim Lộ (thôi xán trung đích điêu linh, Hoàng Kim Lộ)

Nóng Bỏng Trong Băng Giá, Thiên Đế Chùy (cực đống trung đích sí liệt, Thiên Đế Chi Chùy)

Chân Thật Trong Hư Ảo, Tâm Linh Phong Bạo (Hư vô trung đích chân ngôn, Tâm Linh Phong Bạo)

Độc Vũ Trong Băng Sương, Quang Minh Nữ Thần (Băng sương trung đích độc vũ, Quang Chi Nữ Thần), độc vũ = múa đơn

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 2 của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật HảiFull
Lượt thích 29
Lượt đọc 20807

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.