Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên La Địa Võng. (1)

Phiên bản Dịch · 1489 chữ

- Hắc hắc, ta cũng biết ta được đến là đồ tốt. Nói ra ta thật là may mắn, lúc trước lão đại ngươi ở địa phương kia đã cứu ta, lại cho ta đan dược, sau đó ta gặp phải vật kia, bây giờ còn có thể biến thành Cửu cấp yêu thú đi theo bên cạnh của lão đại ngươi.

Tiểu Chiến tựa hồ cũng lộ ra rất vui vẻ.

- Nói tới lúc trước ta còn đoạt hang của ngươi đây này...

Nhớ tới chuyện cũ, Tần Phàm cười khan hai tiếng. Lúc trước hắn trong Yêu Thú Hoang Nguyên vừa mới lấy được Kỳ Lân Ma chủng đi ra, tùy ý tìm sơn động, ai biết chiếm được hang ổ của một đầu biến dị Hồng Mục Chiến Trư, còn cùng Tiểu Chiến kết xuống thiện duyên.

Khi đó hắn liền nhìn ra tiểu gia hỏa này có Vương giả chi tướng, không thể tưởng được hiện tại thật là phát triển đến trình độ như vậy, thậm chí thực lực so với hắn cũng chưa chắc kém bao nhiêu.

- Đúng vậy a, đúng vậy a... Hắc hắc, khi đó sợ chết ta rồi, ta còn tưởng rằng lão đại muốn giết ta đây này...

Tiểu Chiến cuốn rúc vào trên bờ vai Tần Phàm, như tiểu hài tử bướng bỉnh, dùng lông nhung ở trên vai gãi ngứa nói ra.

Không khí rất vui vẻ hòa thuận a.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên trong nội tâm Tần Phàm khẽ động, sau đó hai mắt rất nhanh từ trong ngọn núi bốn phía đảo qua. Sau một khắc, hắn hít một hơi, sắc mặt dần dần trầm xuống.

- Lão đại, làm sao vậy?

Vẫn còn đàm tiếu tà tà, trông thấy Tần Phàm hình như là lộ ra vẻ khẩn trương, Tiểu Chiến cũng không khỏi nghi hoặc hỏi thăm.

- Chúng ta lại có phiền toái, đại phiền toái.

Tần Phàm thở ra một hơi, sau đó thần sắc ngưng trọng trầm giọng nói ra. Lúc này hắn là tận khả năng khôi phục lấy trạng thái của mình, chuẩn bị ứng phó đại phiền toái sắp sửa đi vào.

- Phiền toái, phiền toái gì? Là có người không có mắt muốn đến tìm chúng ta gây phiền toái sao?

Chứng kiến thần sắc của Tần Phàm ngưng trọng như vậy, Tiểu Chiến liền dùng một đôi mắt nhỏ nhanh như chớp hướng về ngọn núi bốn phía nhìn lại, nó rất nhanh cũng thấy được một ít bóng đen giấu ở trong đó.

- Quả nhiên là có người... bất quá lão đại, chúng ta sợ cái gì chứ, đến một cái chúng ta giết một cái, đến hai cái chúng ta giết một đôi!

Nhưng Tiểu Chiến lại vẫn là chiến ý hiên ngang, vừa rồi chiến một trận cùng Quỷ Giao cự lang nó còn chưa đủ đã ghiền đây này.

Nhưng mà, lúc này đây lời của nó vừa mới rơi xuống, rất nhanh cũng là sắc mặt đọng lại, bởi vì nó phát hiện lúc này đây người đến tựa hồ thật sự nhiều hơn một tí. Một mắt nhìn đi, bốn phía đều là một mảnh đông nghịt, bảo thủ đoán chừng cũng trên trăm người a.

Có thể nói, giờ khắc này, bọn hắn tứ phía thụ địch!

- Lão đại, làm sao tới nhiều người như vậy...

Vốn Tiểu Chiến đang không sợ trời không sợ đất, lúc này rốt cục cũng run rẩy thoáng một phát, giòn giòn giã giã bị dọa lại càng hoảng sợ. Tuy Tử Kim gai nhọn của nó lợi hại, nhưng càng lợi hại cũng không có khả năng đồng thời đối phó nhiều địch nhân như vậy.

Mà nếu như không dựa vào gai nhọn xạ kích, lực chiến đấu của nó sẽ giảm xuống rất nhiều.

- Hành tung của chúng ta bại lộ, những người này cố ý mai phục tại đây.

Sắc mặt Tần Phàm âm trầm nói, hắn đoán chừng là vừa rồi cùng chiến một trận Hồ Sở kia gây ra động tác quá lớn. Nhưng những người này lại có thể tính toán ra phương hướng bản thân hắn chạy trốn, đây cũng là có chút vượt qua ngoài dự liệu của hắn.

- Lão đại, nhiều người như vậy, chỉ có hai người chúng ta khó đối phó ah...

Tiểu Chiến nuốt nuốt nước miếng, rốt cục có chút khiếp đảm nói. Lúc trước nó thật sự không sợ trời không sợ đất, cái kia là bởi vì thực lực của mình tăng vọt mang đến tự tin, nhưng nó cũng là có tự mình hiểu lấy đấy.

- Hiện tại biết sợ rồi sao?

Tần Phàm cười khổ lắc đầu, vừa rồi khẩu khí tiểu gia hỏa này là to đến dọa người.

- Trận chiến lớn như vậy, có thể không sợ sao. Bất quá lão đại yên tâm, ta chết cũng sẽ không khiến những người này sống khá giả đấy.

Tiểu Chiến nói ra.

- Không nên nhanh như vậy hành động thiếu suy nghĩ. Đánh chúng ta là khẳng định đánh không lại, chuẩn bị chạy trốn a.

Tần Phàm thì là hạ giọng nói ra.

Hắn biết rõ lúc nào nên liều, lúc nào không nên liều. Thật sự không được, hắn tình nguyện là đem Bạch Hổ châu giao đi ra.

Bởi vì Bạch Hổ châu này phía trước đã trải qua mấy chủ nhân, những người này đều không có tìm ra bí mật. Hiện tại giao đi ra, cùng lắm thì ngày sau lại đoạt trở về.

Sau đó hắn bắt đầu cẩn thận cảm ứng hoàn cảnh bốn phía, hiện tại bọn hắn vừa lúc đi vào một địa phương tứ phía có núi vây quanh, những người kia sớm ẩn giấu ở chỗ này, huống hồ vừa rồi hắn đang ở trạng thái suy yếu. Cho nên rất lâu mới phát hiện, cuối cùng nhất là lâm vào trong vòng vây của địch nhân.

Hắn mơ hồ cảm ứng được lúc này đây người mai phục bọn hắn thực lực đều là không kém, thực lực ít nhất đều ở trên Bán Thần cảnh giới, trong đó còn có vài cỗ đạt tới tam kiếp Bán Thần trở lên, đáng sợ nhất chính là hắn cảm giác được có một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố, cỗ khí tức này thập phần ẩn nấp, thậm chí hoàn toàn không có cách nào bắt đến bóng dáng của hắn, chỉ có thể cảm giác được hắn ở ngay chỗ này, mà không thể xác định là ở phương vị nào, nhưng hắn có thể khẳng định cỗ khí tức kia khẳng định so với Hồ Sở còn cường đại hơn.

- Đoán chừng ngay cả ngũ kiếp Bán Thần cũng đã đến. Lực hấp dẫn của Bạch Hổ châu này thật sự lớn như vậy sao?

Da đầu của Tần Phàm có chút run lên, tuy hắn cũng sớm nghĩ đến có thể sẽ gặp phải tình huống như vậy. Nhưng không thể tưởng được nguy hiểm sẽ đến sớm như vậy thôi.

Hiện tại hắn đối mặt trận chiến này, rõ ràng cho thấy so với cùng ngày đi theo Lãnh Thiền hộ vệ đội gặp được Đậu Khi đạo tặc đoàn còn cường lớn hơn, khi đó tin tức Bạch Hổ châu còn không có truyền ra, nhưng trải qua những ngày này, đã đầy đủ để cho không ít thế lực trong Hoàng Hôn Thành cùng Bạch Mông Thành nhận được tin tức rồi.

Ở tình huống như vậy, hắn muốn trốn cũng thập phần khó khăn.

- Chư vị, nếu như đã đến, làm gì còn trốn trốn tránh tránh chứ, không bằng đi ra trò chuyện một chút.

Trong nội tâm tuy có các loại nghĩ cách, nhưng Tần Phàm cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn vào lúc này hít một hơi, thanh âm tỉnh táo ở bốn phía đẩy ra.

- Tốt.

Nghe được thanh âm của Tần Phàm, người xung quanh cũng không có rất nhanh làm ra đáp lại, đã qua một hồi lâu, mới có một thanh âm ngay thẳng truyền đến:

- Chắc hẳn ngươi chính là Bát cấp Võ Thánh Tần Phàm đã khiến cho Hoàng Hôn Thành cùng Bạch Mông Thành động tĩnh rất lớn kia rồi, không, hiện tại đã là Cửu cấp Võ Thánh rồi. Chậc chậc, tuy là một Cửu cấp Võ Thánh, lại có thể ở trong tay Hồ Sở trốn tới, bản lãnh của ngươi thật là rất lớn.

- Tôn hạ quá khen, tại hạ chính là Tần Phàm, còn chưa thỉnh giáo đại danh tôn hạ, không ngại đi ra gặp mặt chứ.

Tần Phàm cũng không phủ nhận, tiếp theo là bình tĩnh hồi đáp

Bạn đang đọc Đan Vũ Càn Khôn của Hoả Thụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 179

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.