Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồn lực tỷ thí

Phiên bản Dịch · 1846 chữ

"Có được linh hồn lực cường đại, là điều kiện cơ bản của Luyện Đan Sư."

"Linh hồn lực càng mạnh, trợ giúp đối với luyện đan lại càng lớn."

"Bởi vậy, trận đấu đầu tiên, chuyên môn khảo sát linh hồn lực của các vị luyện đan sư."

"Ta sẽ bố trí một Hiển Hồn Trận trên bình đài này."

"Hiển Hồn Trận có thể đem linh hồn lực của một người biểu hiện ra rõ ràng."

"Đồng thời, ta sẽ đặt một Hồn Đỉnh trong Hiển Hồn Trận."

"Các vị luyện đan sư dự thi tiến vào trong Hiển Hồn Trận, phóng thích ra linh hồn lực của mình, nâng cao Hồn Đỉnh lên."

"Chỉ có đem Hồn Đỉnh nâng lên vượt qua một mét, mới tính là đủ tư cách."

"Nếu không, trực tiếp đào thải."

Lão thái giám kia sau khi nói xong, từ một cái không gian giới chỉ bên trong, lấy ra rất nhiều trận kỳ màu đen.

"Hưu hưu hưu......"

Chỉ thấy hắn không ngừng đem từng chi trận kỳ ném ra, Hiển Hồn Trận kia trên bình đài không gian, liền bắt đầu nhộn nhạo lên.

Từng đạo quang mang, không ngừng xuất hiện, đan xen ở trong không gian.

Một lát sau.

Một cái trận pháp chính là thành hình, trận pháp biên giới, không gian tại hơi hơi vặn vẹo.

Tiếp theo, lão thái giám đem một tiểu đỉnh màu đen đặt ở trong trận pháp.

Tiểu đỉnh màu đen này chính là Hồn Đỉnh.

Trên Hồn Đỉnh khắc từng đạo phù văn đặc thù, đối với linh hồn lực có cảm ứng vô cùng nhạy cảm.

Chỉ cần linh hồn lực đầy đủ, có thể đem hồn đỉnh này nâng lên.

"Được rồi, mọi người, trận đấu đầu tiên, bây giờ bắt đầu."

"Luyện đan sư dự thi, mời Lưu Luân lên đài thi đấu."

Lão thái giám cao giọng tuyên bố.

Lập tức, liền có một Luyện Đan Sư đi lên bình đài, tiến vào trong trận pháp.

Tên Luyện Đan Sư này đi vào trong trận pháp về sau, mọi người liền lập tức nhìn thấy, đầu của hắn bên trong, có một cỗ năng lượng kỳ dị phóng thích đi ra.

Cỗ năng lượng kỳ dị này, chính là linh hồn lực!

Linh hồn lực của Luyện Đan Sư, bình thường sẽ cường đại hơn người thường rất nhiều.

Trong quá trình luyện đan bình thường, luyện đan sư thường lợi dụng linh hồn lực cảm nhận tình huống bên trong đan đỉnh.

Cho nên, Đan hỏa và hồn lực, như hai bảo thạch quý giá, là nền tảng vững chắc của người luyện đan.

Còn có, linh hồn lực cường đại đến trình độ nhất định, là có thể ly thể phóng thích ra ngoài, đối với không gian chung quanh tiến hành cảm giác, đó chính là hồn lực!

Võ giả thông thường, chỉ khi tu luyện đến Huyền Cảnh, mới có thể phóng thích hồn lực ra ngoài, nhưng khoảng cách chỉ là vài bước giản đơn.

Trái lại, một luyện đan sư, ngay cả là nhất phẩm cũng có thể thả hồn lực bay xa hàng mét, tựa như đại bàng xé gió.

Đối với tứ phẩm Luyện Đan Sư, hồn lực của họ có thể vượt qua cả hai trăm mét, như một cơn lốc xoáy hùng mạnh

"Ong!"

Trong trận pháp, tên Luyện Đan Sư kia bắt đầu phóng xuất linh hồn lực của hắn, hướng cái kia màu đen hồn đỉnh đánh tới.

"Bùm!"

Hồn Đỉnh trong nháy mắt tỏa ra một đạo quang mang, trực tiếp va chạm với hồn lực của Luyện Đan Sư, trong nháy mắt đã đánh văng hồn lực của Luyện Đan Sư.

Luyện đan sư kia liền lui vài bước, sắc mặt có chút tái nhợt, ngay cả thần hồn đều là có chút run rẩy.

Linh hồn lực của hắn quá yếu, căn bản là không thể nâng Hồn Đỉnh lên.

"Đào thải."

Lão thái giám kia, mặt không chút thay đổi, trực tiếp tuyên bố.

Tên luyện đan sư kia vẻ mặt xấu hổ, vội vàng nhảy xuống bình đài.

Kế tiếp, một người lại một người luyện đan sư, không ngừng lên đài, tiến vào trong trận pháp, thi triển ra linh hồn lực thử đi nâng lên cái hồn đỉnh kia.

Ngay từ đầu, mặc dù có không ít người có thể làm cho cái hồn đỉnh kia lơ lửng trên không, nhưng mà cũng không có đạt tới độ cao một mét cho nên vẫn bị đào thải.

"Ong!"

Rốt cục, có một Luyện Đan Sư nâng Hồn Đỉnh lên cao hơn một mét.

"Thông qua, đạt được tư cách tiến vào trận thứ hai!"

Lão giám kia mỉm cười, tỏ vẻ tán thưởng vị luyện đan sư này.

Tiếp theo, có nhiều người bị loại hơn, cũng liên tục có người vượt qua kiểm tra.

"Hừ, tiểu tử cuồng vọng vô tri, nhìn đi."

"Đã đến lúc kiểm nghiệm công phu chân chính, trong trường hợp này, loại người chỉ dựa vào miệng lưỡi lợi hại là vô dụng."

Quách Đan Sư dùng ánh mắt khinh miệt, nhìn lướt qua Diệp Vân Phi, sau đó, cất bước đi lên bình đài.

"Nhìn kìa!"

"Là Quách Thế Kiệt đan sư!"

"Một trong tam phẩm luyện đan sư của Đại Tần đế quốc chúng ta."

"Nghe nói, hắn được Tam hoàng tử mời chào, trở thành Luyện Đan sư do Tam hoàng tử nuôi dưỡng."

"Cũng đúng, một tam phẩm luyện đan sư, cũng chỉ có năm hoàng tử của hoàng thất mới nuôi dưỡng nổi.'

……

Quách Đan Sư vừa lên đài đã thu hút sự chú ý của rất nhiều võ giả.

"Tiểu tử, có nghe thấy không?"

"Quách Thế Kiệt ta ở trong Đại Tần đế quốc đã sớm tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể so sánh với một tiểu tử vô danh như ngươi."

Quách Đan Sư nghe từng đạo tiếng bàn luận, trong lòng có chút đắc ý, ánh mắt của hắn quét về phía Diệp Vân Phi có vẻ càng thêm khinh thường.

"Oanh......"

Quách Thế Kiệt đi vào trong Hiển Hồn Trận, đột nhiên thi triển ra hồn lực, phát ra tiếng nổ vang, kinh động bốn phương, khiến rất nhiều người ghé mắt.

"Ong!"

Hồn đỉnh đột nhiên bị hồn lực của Quách Thế Kiệt nâng lên, không ngừng bay lên.

Cuối cùng, lại bay lên tới độ cao năm mét!

Nhất thời, toàn trường chấn động.

Cho tới bây giờ, thành tích của Quách Thế Kiệt là tốt nhất!

"Không hổ là tam phẩm luyện đan sư nổi danh của Đại Tần đế quốc chúng ta, quá lợi hại!"

"Xem ra, trận đấu này Quách Đan Sư cũng là một trong những ứng cử viên đoạt giải quán quân!"

……

Trong quảng trường, từng đạo tiếng nghị luận, không ngừng vang lên.

"Ha ha, Quách Đan Sư quả nhiên lợi hại!"

Tam hoàng tử thấy thế, không khỏi mừng rỡ, nở nụ cười.

"Hừ!"

Cách đó không xa, một nam tử đầu đội tử kim cao quan, thân khoác trường bào màu vàng, vẻ mặt không vui.

Nam tử này, xương cốt thanh kỳ, khí vũ hiên ngang, có khuôn mặt giống với Tam hoàng tử vài phần tương tự, nhưng lại là có một loại kiêu ngạo bẩm sinh, khí thế thượng vị giả, nhìn quanh, rất có phong phạm đế vương quân lâm thiên hạ.

"Đúng là Đại hoàng tử!"

"Đại hoàng tử, không cần tức giận."

"Quách Thế Kiệt ở trước mắt ta, chẳng qua, là một tên rác rưởi, không chịu nổi một kích."

"Tam hoàng tử muốn dựa vào Quách Thế Kiệt đoạt giải quán quân, quả thực là si tâm vọng tưởng."

Bên cạnh Đại hoàng tử là một thanh niên mặc áo vàng vẻ mặt đầy ngạo khí, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói với ngữ khí có vẻ cực kỳ khinh thường.

"Có Đường công tử ở đây, Quách Thế Kiệt kia quả thật không lật nổi bọt sóng gì!"

Đại hoàng tử cười nói, yên lòng.

"Nhan công tử, ngươi cảm thấy Quách Thế Kiệt này thế nào?"

Trong quảng trường, một thanh niên áo tím mặt như sơn phấn chậm rãi lên tiếng.

"Nhị hoàng tử, Quách Thế Kiệt trong mắt ta, không đáng nhắc tới."

"Lúc này đây, đối thủ của ta chỉ có một, đó chính là Đường Phong."

"Những người khác, đều là làm nền."

Một nam tử mặc áo bào màu đen, khuôn mặt thon gầy, dùng ngữ khí bình thản, mở miệng nói chuyện.

Nam tử này chính là Nhan Thanh, đệ tử của tứ phẩm luyện đan sư Hoàng Phủ Thánh đại sư.

"Ha ha, không sai."

"Trận đấu hôm nay, cũng chỉ có Đường Phong, mới xứng làm đối thủ của ngươi."

Nhị hoàng tử cười to nói.

Lúc này, Quách Thế Kiệt đã trở lại trận doanh của Tam hoàng tử, thần sắc lãnh ngạo, đối với Diệp Vân Phi khinh thường cười một cái, liền chuyển ánh mắt, không còn để ý Diệp Vân Phi.

Tam hoàng tử mời chào rất nhiều nhân sĩ giang hồ đang vây quanh Quách Thế Kiệt bên cạnh, tranh nhau lấy lòng, các loại lời ca ngợi buồn nôn, không dứt bên tai.

Đương nhiên, khi khen ngợi Quách Thế Kiệt, những người này cũng không quên trào phúng Diệp Vân Phi.

Trong bữa tiệc tối đó, bọn họ xem như kết oán với Diệp Vân Phi.

"Tiểu tử vô tri, mở to hai mắt ngươi, nhìn cho thật tốt cái gì mới gọi là thực lực."

Sau khi Quách Thế Kiệt trở về, Lâm Đan sư cũng cất bước đi về phía bình đài, chuẩn bị thi đấu, lúc gần đi lên bình đài trừng mắt liếc Diệp Vân Phi một cái.

"Nhìn kìa!"

"Là Lâm Minh đan sư, một trong tam phẩm luyện đan sư của Đại Tần đế quốc chúng ta."

"Nghe nói, hắn cũng bị Tam hoàng tử mời chào."

Lâm Đan sư lên đài, cũng khiến cho rất nhiều người chú ý, nghị luận sôi nổi.

Dù sao, một tên tam phẩm luyện đan sư, ở trong Đại Tần đế quốc đã là vô cùng có địa vị, về cơ bản mọi người đều biết đến.

Lâm Minh tiến vào trong trận pháp, thi triển ra linh hồn lực, kết quả, đem hồn đỉnh giơ lên hơn bốn mét.

Thành tích như vậy, coi như là rất tốt, đưa tới từng trận thán phục.

Lâm Minh trở lại trận doanh của Tam hoàng tử, đương nhiên lại được không ít người theo đuổi.

Diệp Vân Phi làm như không thấy.

"A?"

"Các nàng quả nhiên cũng tới tham gia thi đấu."

Đột nhiên, Diệp Vân Phi nhìn thấy, có hai thiếu nữ tuyệt sắc đi lên bình đài.

Đúng là hai thiếu nữ tuyệt sắc gặp được ở Thiên Đằng Thành lúc trước.

Lời Nhắn Chương 129
Cố gắng ra nhiều chương hơn để mời các đạo hữu đọc
Bạn đang đọc Cửu dương võ thần của Ta ăn bánh mì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrinhThinh1980
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.