Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê Thất Biên Bức Động (2)

Phiên bản Dịch · 1323 chữ

Mắt trái của Triệu Phong dưới bịt mắt quét qua một vòng, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Mắt trái quét qua,tất cả những nguy hiểm tiềm tàng đều lần lượt phơi bày ra trước mắt hắn.

- Cửa thứ hai gọi là “Mê Thất Biên Bức Động”...

Triệu Phong đột nhiên chú ý tới hai chữ “mê thất”.

Hắn phỏng đoán rằng, địa hình trong cửa thứ hai này chắc chắn rất phức tạp. hơn nữa còn ẩn tàng rất nhiều nguy cơ.

Dương Càn có tu vi cao nhất, giác quan cường đại. khứu giác cũng ngửi một mùi nguy hiểm trong động dơi này.

- Theo sát ta, không được cách xa quá một trượng.

Triệu Phong nói với Lâm Phàm.

Lâm Phàm gật đầu, hắn cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm của cửa thứ hai.

Nhóm bảy người hợp thành một tiểu đội, đi vào sâu trong động dơi.

Kết quả. còn chưa đi quá mười trượng thì phía trước đã xuất hiện nhánh rẽ.

Nhánh rẽ. phải đi thế nào đây?

Dương Càn lập tức có chút đau đầu. xem tình huống này, có lẽ muốn đi ra khỏi động dơi sẽ rất khó khăn.

Triệu Phong khẽ nhếch lên một nụ cười.

Trong đầu của hắn hiện lên một cái “địa đồ” giả tưởng, ghi nhớ kỹ đoạn đường vừa đi qua.

“Địa đồ” giả tưởng này giống hệt địa đồ thực tế. ngay cả cấu trúc hình dạng đường đi hay kết cấu vách đá đều không khác biệt chút nào.

Phàm là thực cảnh bị mắt trái của Triệu Phong quét qua. tất cả đều bị ghi nhớ vào trong đầu.

Khu vực chưa đi qua thì vẫn là “bóng đêm”, đại biểu cho khu vực chưa thăm dò.

Có năng lực như vậy, cho dù có là mê cung lớn hơn thì Triệu Phong vẫn có thể phá giải.

Cho nên, hắn không hề lo lắng chút nào. tán bộ trên đường giống như đang ngắm cảnh.

- Triệu sư đệ này thật thần bí. giống như Phù Loan Thí Luyện là hậu hoa viên của nhà hắn vậy.

Lâm Phàm ngoại trừ thán phục và sợ hãi thì cũng chỉ có thể im lặng.

Đối mặt với phân nhánh phía trước. Dương Càn chợt đề nghị:

- Không bằng như vậy đi. ta và Tuyền Thần sư đệ, sẽ phân thành hai tiểu đội, cùng lúc đi hai đường. Trên đường đi sẽ lưu lại một vài ký hiệu.

Không ai phản đối đề nghị của hắn.

Dương Càn và Tuyền Thần chính là hai đệ tử chân truyền còn sót lại, cả hai đều có tư cách dẫn đội.

Trải qua thương nghị, ba người Dương Càn, Bắc Mặc, Liễu Nguyệt Nhi một đội.

Bốn người Tuyền Thần, Triệu Phong, Lâm Phàm, Nhiễm Tiểu Uyển một đội.

Triệu Phong cũng không có ý kiến gì, chỉ thấy tia âm lãnh trong mắt Tuyền Thần ngày càng đậm.

Hai đội ngũ liền tách ra, tiến vào khu vực nhánh rẽ, gió lạnh trong động quật gào thét, tiếng dơi kêu sắc bén, từ trong nhánh rẽ bay ra ngoài.

Thị lực siêu cấp của Triệu Phong nhìn rõ từng con dơi đen, trên người chúng có chút huyết văn quỷ dị, ngay cả con mắt cũng đỏ rực.

Những con Hắc Huyết biên bức này đều phát ra tiếng rít khiến tâm thần người khác cảm thấy bất an.

Còn chưa tiến vào lối đi thì đã hơn mười con Hắc Huyết biên bức xông thẳng đến đám người Triệu Phong.

Những con Hắc Huyết biên bức này, phần lớn thực lực chỉ trong tầm Nhất trọng thiên, Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh mà thời.

Trong mười con Hắc Huyết biên bức này, có một con là thủ lĩnh, thực lực tương đương Tam trọng thiên, nó phát ra sóng âm sắc bén đáng sợ, khiến tâm thần người khác lay động.

Khí huyết của Lâm Phàm sôi trào, miễn cưỡng kháng trụ, trường đao trong tay vung lên, chém rụng một con Hắc Huyết biên bức.

Triệu Phong liên tiếp đánh ra hai chưởng, giết chết vài con Hắc Huyết biên bức.

Một lát sau, dưới sự liên thủ của mấy người, những con Hắc Huyết biên bức còn lại, hầu như đều bị giết chết.

Thế nhưng, con biên bức thủ lĩnh Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh vẫn chưa chết, nó rít lên một tiếng, bay lên không trung, sắp đào thoát thành công.

Một mũi tiễn ảnh giống như tia chớp lóe lên, tốc độ nhanh đến kinh người, đâm trúng bụng con biên bức thủ lĩnh.

Phạch...

Thi thể con biên bức thủ lĩnh lập tức rơi xuống đất.

Mấy người liếc mắt nhìn, chỉ Triệu Phong chậm rãi thu hồi “La Hầu cung”.

Uy lực của La Hầu cung quá không khiến Triệu Phong thất vọng, chỉ rót vào một ít chân lực đã có thể đánh chết con biên bức thủ lĩnh.

Con biên bức thủ lĩnh này có tốc độ cực nhanh, nếu như dùng Kim Lũ Cung, uy lực đủ giết chết nó hay không còn chưa nói, chỉ riêng tốc độ xạ kích cũng khó mà đuổi kịp mục tiêu, rất có thể sẽ bị con biên bức thủ lĩnh tránh thoát.

Thành công giết sạch một ồ dơi, mọi người lại chia làm hai đội, đi về phía trước thăm dò.

Càng đi sâu, “địa đồ giả tưởng” trong đầu Triệu Phong lại càng mở rộng.

Nhưng đồng thời với việc “địa đồ” mở rộng thì khu vực “bóng đêm” cũng càng lúc càng lớn.

Triệu Phong có chút ngưng trọng, xem ra Mê Thất Biên Bức Động này còn lớn hắn tưởng tượng.

Đi không lâu thì trong động quật âm u lại xuất hiện vài con dơi, chủ yếu vẫn là Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, rải rác vài con Nhị trọng thiên.

- Cửa thứ hai này yêu cầu trong năm ngày phải thoát ra khỏi động dơi. Thật không biết trong hoàn cảnh gặp nhiều quái vật như vậy, mọi người có mệt chết hay không đây.

Trong lòng Triệu Phong thầm phân tích.

Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, đội ngũ bốn người do Tuyền Thần dẫn đầu đã gặp phải tổng cộng gần trăm con dơi tập kích.

- Mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Vẻ mặt Tuyền Thần có chút mệt mỏi, khoanh chân ngồi xuống.

Nhóm bốn người tạm thời dừng lại tại chỗ để điều tức.

Ba người Triệu Phong, Lâm Phàm, Nhiễm Tiểu Uyển thì còn tốt, phục dụng Tử Linh quả xong, nguyên khí trong cơ thể rất nhanh đã khôi phục, tinh lực sung mãn.

Dược lực còn sót lại của Tử Linh quả này, đoán chừng vẫn có thể duy trì một hai ngày nữa.

Rít...

Trong động quật lờ mờ, đột nhiên có một hư ảnh nhỏ như dây thừng lao ra, phảng phất như hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh.

- Thứ gì?

Tuyền Thần cảm thấy bên hông đau nhói, dường như bị thứ gì đó cắn trúng.

Vụt...

Bóng dáng một con độc xà màu xám lóe lên, tránh thoát chân lực phản chấn của Tuyền Thần, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

- Không tốt! Đây là yêu xà ẩn chứa kịch độc...

Tuyền Thần đau đớn rên lên một tiếng, vị trí bị cắn biến thành tím sậm, chậm rãi lan ra, toàn thân run lên.

Nhất thời, trán của hắn đồ ra mồ hôi lạnh, thống khổ vô cùng.

Lâm Phàm và Nhiễm Tiểu Uyển đều cảm thấy không rét mà run.

-Là con rắn này sao? Triệu Phong giống cười mà không phải cười, hai ngón tay bắt lấy một con độc xà màu tối đang liên tục giãy dụa.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 882

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.