Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xích Nguyệt Ma Quật (trung) (1)

Phiên bản Dịch · 1378 chữ

“Huyết Thi Ngân Văn” chậm rãi đứng dậy từ trong huyết trì khô cạn, giống như người chết sống lại, kèm theo đó là một luồng thi khí âm lãnh đáng sợ, uy áp tinh thần vô hình tràn ngập khắp xung quanh vách đá của huyết trì.

Oành oành...

Toàn bộ vách núi huyết sắc và động quật đều phảng phất như đang lắc lư trước lực lượng tà đạo kinh thiên, cảm giác như địa chấn vậy.

Đám người Hoàng Vân lâm vào sợ hãi vô tận, hít thở không thông, sắc mặt tái nhợt, ngay cả ý niệm chống cự cũng không có.

- Đại nhân tha mạng!

Hoàng Vân là người đầu tiên bị sợ hãi cực độ dọa cho chảy nước tiểu, “phịch” một tiếng, chủ động quỳ trên mặt đất.

- Hoàng Vân! Ngươi thân là lĩnh đội, vậy mà lại sợ chết, thần phục dư nghiệt của Ma giáo?

Bốn người Từ Chấp liền cảm thấy sỉ nhục, trái tim trở nên lạnh lẽo.

Với tư cách là lĩnh đội, vậy mà lại đầu hàng địch nhân, sự gắn kết giữa tiểu đội lập tức sụp đổ.

Dưới sự mắng chửi của mấy người, Hoàng Vân vẫn làm như không nghe thấy, quỳ trên mặt đất, cầu xin “Huyết Thi Ngân Văn” tha mạng.

Vĩnh viễn đứng về phía cường giả, đây chính là chân lý để Hoàng Vân có thể sinh tồn trong Tông môn, không có con đường lựa chọn thứ hai.

Đối với uy danh của “Xích Nguyệt Ma Giáo” vào mấy trăm năm trước, Hoàng Vân cũng từng nghe qua.

Trong Ma giáo, cho dù là một tiểu lâu la cũng đủ để diệt sạch đám đệ tử bình thường trong tiểu Tông môn như bọn hắn rồi.

Huống chi, uy lực và khí thế của “Huyết Thi Ngân Văn” trước mặt cường đại như vậy, còn dám tự xưng là “bổn tọa”, tuyệt đối không phải là lâu la trong Ma giáo, chỉ e cũng là nhân vật cao tầng của Ma giáo.

Ma giáo ngày nữa, bất kỳ một cao tầng nào cũng đều là ma đầu cự phách chấn nhiếp một phương, có thể dễ dàng tiêu diệt một tông phải như Hiểu Nguyệt Tông.

- Ha ha ha... Đám tiểu bối kia, vị đại nhân này chính là “Huyết Cương Đà” hộ pháp, một trong 108 đà của Xích Nguyệt Ma Giáo. Các ngươi nhanh thúc thủ chịu trói, như vậy có lẽ vẫn còn một con đường sống.

Trên mặt Hình trang chủ đầy vẻ dữ tợn đắc ý, từ trong góc xuất hiện.

- Hoàng Vân bái kiến hộ pháp đại nhân, xin nguyện làm chó ngựa cho đại nhân sai khiến.

Trên mặt Hoàng Vân lộ vẻ vui mừng, cuống quít dập đầu, biểu đạt sự trưng tâm.

Nghe đồn, Xích Nguyệt Ma Giáo có “Mười hai đường”, “108 phân đà”, thế lực vô biên, thẩm thấu khắp mọi nơi, gần như thống cả đại lục.

Trong 108 phân đà, bất kỳ thế lực của phân đà nào cũng có thể nhẹ nhàng tiêu diệt liên minh Hoành Vân Thập Tam Tông, cho dù có thêm vào thế lực của hai đại cường quốc thì cũng không cách nào địch nổi.

Bởi vậy có thể thấy được một phân đà của Xích Nguyệt Ma Giáo có lực lượng đáng sợ như thế nào.

Mà Huyết Thi Ngân Văn trước mắt, không ngờ lại chính là hộ pháp của “Huyết Cương phân đà”, địa vị gần ngang với Đà chủ, từ đó có thể thấy được thân phận của hắn, nếu đặt ở mấy trăm năm trước, cho dù là Tông chủ của Hiểu Nguyệt Tông thì e rằng cũng phải cung kính với hắn.

- Nên làm gì bây giờ?

Trong lòng Từ Chấp cảm thấy bối rối, vô thức nhìn về phía Triệu Phong ở bên cạnh.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại hỏi ý kiến của thiếu niên độc nhãn tóc xanh này.

Từ khi bắt đầu chấp hành nhiệm vụ đến nay, đấu óc tỉnh táo và khả năng khống chế cục diện của Triệu Phong vẫn khiến mọi người phải bội phục. Chính nhờ có hắn mà tiểu đội mới có thể sống sót đến ngày hôm nay, thậm chí là xâm nhập vào Xích Nguyệt Ma Quật.

Trong năm người ở đây, cũng chỉ có Triệu Phong là có thể miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.

Trong không gian của mắt trái.

"Vực sâu" màu xanh phát ra một luồng khí tức lặng lẽ xa xưa, dung hợp với huyết dịch màu xanh nhạt trong cơ thể, hóa giải áp bách tinh thần bên ngoài thành vô hình.

Vụt...

Triệu Phong đột nhiên khẽ vươn tay, đập lên bả vai của Lâm Phàm ở bên cạnh.

Tâm thần Lâm Phàm chấn động, chỉ cặm thấy một luồng chân lực linh dật sắc bén, khơi thông khí huyết bị đè nén của mình, tâm thần run rẩy cũng dần thả lỏng.

Hắn lộ ra một tia cảm kích, miễn cưỡng đứng lên, ngăn cản áp bách tinh thần này.

Từ vực sâu vô tận đi ra, Lâm Phàm liền cảm thấy mình đã chiến thắng sợ hãi nội tâm, vượt qua tâm ma của bản thân.

- Bắt đầu!

Từ Chấp bắt chước làm theo, đưa tay vỗ lên người Tiêu Vẫn một cái, sau đó cũng từ trên mặt đất đứng dậy.

Tiêu Vẫn và Lâm Phàm thành công đứng lên, đối mặt với Huyết Thi Ngân Văn ở trong huyết trì khô cạn, vẫn có cảm giác thở không nổi.

Tuy nhiên, tiểu đội của năm người, cuối cùng cũng khôi phục một phần chiến lực, chỉ còn lại người lĩnh đội là Hoàng Vân là vẫn phủ phục trên mặt đất, không dám đứng dậy.

- Mấy tên tiểu bối các ngươi, còn không mau thần phục hộ pháp đại nhân, chẳng lẽ các ngươi đều chán sống rồi?

Hình trang chủ thấy mấy người đứng lên, kinh hãi rống lớn.

A...

Huyết Thi Ngân Văn há miệng, thanh âm có chút nặng nề trầm thấp, khiến mọi người kinh hãi tới lạnh mình.

- Trong năm người các ngươi, chỉ có hai người có thể toàn mạng, trở thành nô bộc của bổn tọa. Những người còn lại đều phải trở thành vật hy sinh bị huyết tế.

Âm thanh lạnh lẽo trầm thấp của Huyết Thi Ngân Văn, vang vọng khắp bốn phía vách đá.

Sắc mặt của tiểu đội năm người lập tức biến đổi.

Đặc biệt là Hoàng Vân, trong mắt hắn thoáng hiện một tia sát cơ, âm thầm thúc dục chân lực.

- Ha ha, Hoàng Vân lĩnh đội, cho dù ngươi giết chết ba người trong chúng ta, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người, e rằng cũng khó mà thoát khỏi vận mệnh bị huyết tế.

Thanh âm trào phúng của Triệu Phong vang lên.

Thân hình Hoàng Vân đang quy trên mặt đất không khỏi cứng đờ, không biết là bởi vì đã bị Triệu Phong nhìn thấu động cơ hay là tâm thần đang dao động nữa.

- Đúng vậy! Ma đầu này chỉ muốn chia rẽ thực lực của chúng ta mà thôi, mọi người đứng mắc lừa.

Lâm Phàm hô lớn một tiếng.

Trước tình cảnh nguy cơ sinh tử, chỉ có Triệu Phong là vẫn còn tỉnh táo, không bị lời nói của Huyết Thi Ngân Văn ảnh hưởng.

- Bổn tọa vừa thức tỉnh không lâu, vừa vặn thiếu khuyết người,các ngươi lại dám nghi ngờ lời nói của ta... Chăng lẽ nghĩ rằng ta không dám giết sạch các ngươi?

Thanh âm của Huyết Thi Ngân Văn càng trở nên lạnh lẽo như băng, lộ ra sát cơ trí mạng.

Thể xác và tinh thần của mọi người đều rét lạnh, không hề hoài nghi thực lực và sát ý của Huyết Thi Ngân Vân chút nào.

Dao động trong lòng Hoàng Vân rất nhanh đã được ổn định, thầm nghĩ: nếu như thần phục thì có lẽ vẫn còn một đường hi vọng, nếu như phản kháng, vậy thì thật sự hết hi vọng

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 932

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.