Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi doanh

Phiên bản Dịch · 2441 chữ

Mặt hồ tĩnh lặng, chỉ có vài gợn sóng thỉnh thoảng xuất hiện rồi tan biến. Từng đợt gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng phiêu đãng, mang theo không khí thanh tân, thổi lên không ít những gợn sóng trên mặt nước.

Hồ nước trong Cửu U doanh địa, cho dù là ở trong các doanh địa nhân tộc, cũng có tiếng tăm hiển hách.

Trừ việc liên quan tới nơi Cửu U chân nhân tọa trấn ra, không khí u nhã, yên tĩnh ở nơi này mới càng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Sau một thời gian đánh giết sinh tử trong chiến trường, thoải mái nghỉ ngơi ở nơi này không thể nghi ngờ chính là điều mà đám linh giả bình thường thích thú nhất.

Đương nhiên, cũng có một số linh giả theo đuổi lực lượng cực đoan, không muốn ở trong một hoàn cảnh như vậy. Bởi vì bọn hắn lo sợ rằng, hoàn cảnh dễ chịu như vậy sẽ mài mòn ý chí chiến đấu của bọn hắn, khiến cho bọn hắn mất đi dũng khí tiếp tục lịch lãm sinh tử trong chiến trường.

Chỉ là, ở trong toàn bộ nhân tộc, loại người này cũng rất ít ỏi. Cho nên Cửu U doanh địa thủy chung lúc nào cũng phồn hoa náo nhiệt.

Lúc này, bên bờ hồ, hai vị linh giả đang cầm bầu rượu, ngồi đối diện nhau trong một căn tiểu đình.

Một người trong đó có thân hình cao lớn khôi ngô, diện mạo cũng cực kỳ lạnh lùng. Hai mắt toát ra hàn khí nhè nhẹ, nhìn chẳng khác nào một băng nhân, khiến người khác không dám tới gần.

Mà người còn lại là một vị lão giả tóc màu hỏa hồng. Hắn nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu nói: “Triệu Bác lão đệ, làm sao ngươi lại rảnh rỗi tới Cửu U doanh địa thế này.”

Triệu Bác vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả thanh âm của hắn cũng lạnh như băng sương: "Trương huynh, Triệu mỗ nghe nói Cửu U doanh địa gần đây rất náo nhiệt, cho nên mới tới xem sao."

"Ha ha."Hồng phát lão giả bật cười, nói: "Ngươi đến đây là vì Trịnh Hạo Thiên trong lời đồn chứ gì."

Tuy bị người ta nói toạc móng heo ra, nhưng vẻ mặt Triệu Bác cũng chẳng có vẻ xấu hổ chúng nào. Hắn gật đầu không chút do dự, nói: "Không sai, ta muốn xem xem, có thể thắng được Hách Liên Diệc của Thương Khung đại lục, rốt cuộc là nhân vật anh hùng bậc nào."

Hồng phát lão giả cười lớn mấy tiếng, nói: "Đáng tiếc, lần này e rằng ngươi phải thất vọng rồi." Hắn giơ tay lên, chỉ ra xung quanh, nói: "Ngươi xem đó, từ khi Trịnh Hạo Thiên và Hách Liên Diệc tỉ thí, Cửu U doanh địa so với trước kia đã náo nhiệt hơn rất nhiều, thậm chí còn có rất nhiều linh giả bảy sao trở lên cũng thường xuyên xuất hiện, muốn nhìn hai đại cường giả kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của nhân tộc chúng ta. Nhưng trong nửa năm trở lại đây, lại không có một người nào được thỏa ước nguyện cả."

Biểu tình trên mặt Triệu Bác cũng không dao động chút nào, hắn lãnh đạm, nói: "Không sao cả, ta sẽ chờ ở đây một năm."

Hồng phát lão giả trợn trừng mắt, nói: "Cửu U chân nhân tuy định ra ước định một năm cho hai người bọn hắn. Nhưng ai có thể cam đoan, hai người bọn hắn sẽ nhất định trở về sau một năm đây?" Hắn tham nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi cũng là một vị linh giả bảy sao, biết tình huống trong cấm địa ra sao. Mức độ nguy hiểm của nó thì không cần nói, chỉ cần sơ xẩy một chút là mất luôn cả mạng. Hơn nữa, nếu gặp gỡ được cơ duyên trong cấm địa, có dừng lại hai ba năm cũng là rất bình thướng. Chẳng lẽ ngươi định lãng phí mấy năm ở đây sao?"

Triệu Bác trầm ngâm một lát, cuối cùng, nói: "Triệu mỗ lăn lộn trong chiến trường linh giả đã hơn mười năm, cũng có chút mệt mỏi. Cho dù có chờ thêm vài năm cũng chẳng sao cả."

Hồng phát lão giả lắc lắc đầu, lấy tay chỉ chỉ đối phương, cười khổ: "Ngươi đó, vẫn giống như trước đây, bướng bỉnh vô cùng. Hừ, cho dù ngươi gặp được hắn thì sao chứ, chẳng lẽ lại khiêu chiến hắn sao?"

"Hiện tại không thể khiêu chiến, nhưng cũng không có nghĩa là sau này không thể." Triệu Bác cũng không giấu diếm ý định của mình: "Cho dù là rời khỏi chiến trường linh giả, ta cũng không bỏ lỡ cơ hội lần này đâu."

Hồng phát lão giả rót rượu vào trong chén, đối với người huynh đệ kết nghĩa này hắn cũng bó tay rồi.

Triệu Bác tuy tính tình lãnh đạm, nhưng đối với võ đạo lại si mê nhiệt tình vô cùng. Việc hắn thích làm nhất trong đời này, chính là khiêu chiến cường giả khắp nơi.

Đương nhiên, đối tượng mà hắn khiêu chiến trên cơ bản đều là người có thực lực tương đương với hắn, chứ hắn tuyệt đối không bao giờ khiêu chiến đại linh giả đâu.

Nếu như nghe được có cao thủ nào đó quật khởi, hắn nhất định sẽ trăm phương ngàn kế tới giao thủ một trận.

Cho dù là đệ tử hạch tâm của Cổ Chân giáo như Hách Liên Diệc, cũng bị hắn lèo nhèo bám theo cho đến khi được giao thủ ở ngoài chiến trường một lần. Tuy lần đó Triệu Bác đã thất bại hoàn toàn, nhưng đồng dạng cũng thu được lợi ích không nhỏ chút nào.

Có lẽ, cũng chính bởi vì cái ham muốn chiến đấu không ngừng nghỉ đó, cho nên một kẻ có thiên phú không tính là xuất chúng như hắn mới có thể tấn chức tới cấp bậc bảy sao trong thời gian mười năm ngắn ngủi.

Nhẹ nhàng buông chén rượu xuống, hồng phát lão giả trầm giọng nói: "Triệu lão đệ, Trịnh Hạo Thiên này tuyệt đối không phải loại người dễ chọc vào đâu. Ở sau lưng hắn còn có cả con quái vật Vạn Kiếm tông nữa . Nếu ngươi muốn tìm... Hả, đây là...."

Hắn đột nhiên há hốc miệng, trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm về một phương hướng. Tựa hồ ở đó đang xảy ra một chuyện đại sự khủng khiếp nào đó, khiến hắn không nỡ chớp mắt đến một cái.

Triệu Bác nhíu mày. Hắn kết giao với hồng phát lão giả đã nhiều năm, đương nhiên biết người này là loại cáo già tới cỡ nào. Cả đời hắn sóng gió nếm trải nhiều không đếm xuể, còn có chuyện gì đáng để khiến hắn kinh hãi như thế.

Quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt hồng phát lão giả, Triệu Bác lập tức nhìn thấy một người trẻ tuổi.

Người thanh niên này dọc theo bờ hồ, từ ngoài doanh địa chậm rãi tiến vào.

Ánh mắtTriệu Bác nhìn lướt qua người trẻ tuổi này mấy lượt, nhưng thủy chung vẫn không phát hiện ra người này có điểm gì có thể khiến người ta khiếp sợ. Nếu cố tìm trên người này có điểm gì đó khác với người thường, thì chỉ có vầng hào quang vớ vẩn nào đó trên mu bàn tay hắn mà thôi. Vầng hào quang này tuyệt không chói mắt, nếu không quan sát cánh tay của hắn thì tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được. Nhưng cũng chính bởi vì có vầng hào quang này tồn tại, cho nên mới khiến người ta không thể nhìn thấy ấn ký trên mu bàn tay hắn. Cho dù là với nhãn lực của Triệu Bác, cũng không thể nhìn thấu cấp bậc của đối phương.

Ho khan một tiếng, Triệu Bác nói: "Trương huynh, với độ tuổi của người này, có thể tấn chức linh giả quả thật không dễ. Nhưng ngươi cũng không cần phải kinh ngạc như thế chứ."

Cơ nhục trên mặt hồng phát lão giả giật giật vài cái. hắn cúi đầu, nhìn Triệu Bác, trong con ngươi lộ ra vẻ cổ quái không nói nên lời.

Triệu Bác bị hắn nhìn chằm chằm mà phát hoảng, chỉ là do hắn tu luyện công pháp rất đặc biệt, cho nên mới không lộ ra chút dị sắc nào trên mặt.

"Trương huynh, ngươi làm sao thế?"

Khóe miệng hồng phát lão giả khẽ giật giật, nói: "Ngươi xem...."

Triệu Bác lại một lần nữa nhìn ra, lập tức phát hiện ra tình huống khác thường.

Nơi này ở rất gần với lối ra vào, cho nên nhân số thường thường đều rất đông. Nhưng sau khi người trẻ tuổi này tiến vào doanh địa, toàn bộ khu vực liền lập tức lâm vào một không khí yên tĩnh tới quỷ dị.

Ánh mắt mọi người đều chiếu về phía người trẻ tuổi kia. Ở trong mắt bọn hắn, đều chớp lên một vẻ hưng phấn, kinh dị, rung động và kích động.

Nếu chỉ có một người như thế thì cũng thôi. Nhưng số người có biểu tình như vậy không ngờ lại rất nhiều. Cho nên cái này tuyệt đối không phải tầm thương.

Người trẻ tuổi chậm rãi tiến vào doanh địa. Hắn đảo mắt nhìn một vòng, trong con ngươi lộ ra một vẻ bình thản, không hề bởi vì bản thân biến thành tiêu điểm của mọi người mà có chút thay đổi.

Khẽ gật đầu với mọi người xung quanh, người trẻ tuổi mỉm cười, tiếp đó nhanh chóng rảo bước đi về một phương hướng.

Sau một lát, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Mà ngay sau khi hắn rời đi, vô số thanh âm đã ầm ầm vang lên.

"Hắn, hắn làm sao lại trở lại rồi?"

"Vậy mà hắn cũng dám trở về? Chẳng lẽ không sợ chân nhân trừng phạt sao?"

"Có quỷ rồi, mau mau bẩm báo cho trưởng lão trong môn......"

"Hắc hắc, ta thấy lại có trò hay để xem rồi. Gần đây phong thủy Cửu U doanh địa thật sự rất tốt nha. Chúng ta đi một chuyến cũng không uổng công."

Triệu Bác kinh ngạc nhìn lại. Dần dần, sắc mặt hắn đã trở nên ngưng trọng, nói: "Trương huynh, người này rốt cuộc là ai?"

Hồng phát lão giả hít thật sâu một hơi, nói: "Triệu lão đệ, người này là người ngươi muốn tìm đó."

Sắc mặt Triệu Bác rốt cuộc cũng có một tia biến hóa, nói: "Hắn chính là Trịnh Hạo Thiên?"

"Không sai. Chính là tối cường giả trong thế hệ trẻ tuổi của Phiêu Miểu đại lục - Vạn Kiếm tông - Trịnh Hạo Thiên !" Hồng phát lão giả lầm bẩm một mình: "Kỳ quái, hắn như thế nào lại trở về lúc này?"

xxxxxx

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Hạo Thiên đã về tới căn phòng trong doanh địa mà Vạn Bảo Hiên chuẩn bị cho hắn.

Tuy hắn đã rời khỏi nơi đây nửa năm, nhưng căn phòng này vẫn được giữ lại cho hắn. Cho dù Vạn Bảo Hiên có thiếu thốn phòng xá ở nơi này, cũng chưa từng có ý thu hồi lại.

Đây là lợi ích mà thực lực mang lại, đối với một vị phù đạo đại sư có thể mang tới vô tận lợi ích cho Vạn Bảo Hiên như Trịnh Hạo Thiên mà nói, Vạn Bảo Hiên tuyệt đối sẽ không keo kiệt một căn phòng nho nhỏ đâu.

Chỉ là, khi hắn vừa mới xuất hiện trong chi nhánh Vạn Bảo Hiên, tất cả đám chưởng quầy đều lộ ra một biểu tình giống như nhìn thấy quỷ.

Diện mạo Trịnh Hạo Thiên ra sa, bọn họ đương nhiên không xa lạ gì. Mà cũng chính bởi vì quá quen thuộc, biết rõ chuyện của hắn nhu ưlòng bàn tay, cho nên bọn hắn mới có vẻ kinh hãi thất thố như thế.

Trịnh Hạo Thiên vừa mới tiến vào trong phòng thì giọng nói của Thiết Huyễn Hỏa đã ầm ầm vang lên.

"Trịnh đại sư, ngươi đã trở lại?"

"Không sai, mời Thiết trưởng lão vào." Trịnh Hạo Thiên khẽ vung tay lên, cửa phòng lập tức mở ra.

Thiết Huyễn Hỏa lao vào như gió như lửa. hắn nghiêm nghị nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái, rồi dậm chân dậm tay, nói: "Trịnh đại sư, sao ngài lại trở về rồi?"

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Vì sao ta không thể trở về."

Thiết Huyễn Hỏa cắn răng một cái, nói: "Trịnh đại sư, Cửu U chân nhân đã từng nói qua, ngươi phải lưu lại trong Vô Biên Chi Hải ít nhất một năm trở lên. Nếu như ngươi không muốn đi, thì có thể mời Túy chân nhân của quý tông hoặc cường giả của bản hiên ra mặt can thiệp. Nhưng nếu ngài đã đi rồi, thì không thể quay trở về giữa chừng được." Hắn lắc lắc đầu, nói: "Ngài làm như vậy, thật chẳng khác nào đang khiêu khích Cửu U chân nhân cả."

Trịnh Hạo Thiên bật cười, giờ hắn mới hiểu được, vì soa Thiết Huyễn Hỏa lại trở nên nóng nảy như thế.

Ngay cả một linh giả bảy sao như Thiết Huyễn Hỏa, sau khi đột nhiên nhìn thấy hắn cũng trở nên kinh hãi như thế, những người khác có biểu tình cổ quái tựa hồ cũng chẳng có gì là lạ cả.

"Thiết trưởng lão, ngươi yên tâm." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi, nói: "Tiểu đệ lần này trở về cũng là bất đắc dĩ."

Thiết Huyễn Hỏa khẽ ngây người, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nói: "Trịnh đại sư, ngươi có phiền toái gì?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Không tính là phiền toái gì, có lẽ tiểu đệ phải rời khỏi chiến trường rồi."

Thiết Huyễn Hỏa sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên mỉm cười, nói: "Trịnh đại sư rốt cuộc cũng lựa chọn phù triện chi đạo sao? Ha ha, chúc mừng chúc mừng, kỳ thật ngươi nên sớm lựa chọn con đường này rồi."

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac- Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc Chiến Thiên của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.