Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang Bị

2411 chữ

Địch Địch Tùng lộ vẻ suy tư, lời thuyết phục của Ba Ba Lạp khiến hắn bất ngờ. Đối với những kiến thức liên quan tới binh đoàn, hắn đều được học trong Phân Cách học viện. Phân Cách học viện là một trong ba học viện hàng đầu lam thế giới, nhưng khác với hai học viện còn lại, Phân Cách học viện là trường học do một nhóm những lam người lùn thức tỉnh sáng tạo, chỉ nhận học viên là những lam người lùn thức tỉnh.

Lam người lùn là một chủng tộc vô cùng đặc biệt, chúng do lam hải sản sinh, mà trong số chúng, 90% trở lên đều bị lam hải khống chế tư duy. Chỉ có rất ít lam người lùn thức tỉnh, sinh ra ý thức của bản thân.

Lam người lùn sau khi thức tỉnh sẽ trở nên thông minh hơn, nếu như đồng ý phục vụ cho lam hải, vậy nhất định sẽ được lam hải yêu thích và trọng dụng.

Địch Địch Tùng sau khi tốt nghiệp Phân Cách học viện, muốn thực hành những gì đã học nên gia nhập binh đoàn Xích Lệnh trong Lục đại lệnh, nhưng vì hắn không đồng ý phục vụ cho lam hải, vì vậy luôn luôn là một kẻ ngoài lề. Tính cách hắn không tốt, thường phát sinh tranh chấp với người khác, khó mà chịu nhẫn nhục ở lại, sau đó trở về thành A Bỉ Địch Á.

Nơi đây cách xa Lam hải, là nơi sát biên giới Lam thế giới, cư dân địa phương đa số cũng là số ít những Lam người lùn thức tỉnh.

"Ba Ba Lạp, ngươi phục vụ cho ai?" Địch Địch Tùng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Ba Ba Lạp.

Ba Ba Lạp cũng không lảng tránh, ngạo nghễ nói: "Đương nhiên là một nhân vật lớn!"

"Nhân vật lớn?" Địch Địch Tùng bĩu môi, mang theo mấy phần xem thường nói: "Lam thế giới có thể có nhân vật lớn nào chứ? Ta nhớ rõ ngươi thuộc Bạch Lệnh binh đoàn..."

"Người xâm nhập!" Ba Ba Lạp ngước cằm, trong thần sắc tràn đầy tự hào nói: "Ta vì Người xâm nhập mà phục vụ!"

"Người xâm nhập!" Địch Địch Tùng ngơ ngác nhìn Ba Ba Lạp "Người xâm nhập hơn mười năm trước?"

"Chẳng lẽ chúng ta còn có người xâm nhập nào khác?" Ba Ba Lạp giơ hai tay, giả vờ hài hước.

Địch Địch Tùng đang ngồi bỗng nhảy dựng lên như bị lửa đốt mông: "Ba Ba Lạp, ngươi điên rồi! Ngươi vậy mà phục vụ cho người xâm nhập! Lẽ nào ngươi không biết người xâm nhập là tử địch của Lam người lùn chúng ta..."

"Hơn mười năm trước, chính là ta dẫn đường cho hắn." Ba Ba Lạp nhìn chăm chú vào Địch Địch Tùng, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo: "Địch Địch Tùng, ngươi không phải luôn luôn muốn biết ta thức tỉnh lúc nào sao? Chính là năm đó gặp được chủ nhân vĩ đại, Ba Ba Lạp này mới mở mắt nhìn ngắm thế giới này, mà không phải vùng đất màu lam chẳng bao giờ đổi thay kia."

"Trời ạ ..." Địch Địch Tùng dùng ánh mắt khó tin nhìn Ba Ba Lạp, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, bạn tốt của mình vậy mà lại ẩn dấu một hành trình truyền kỳ như thế.

"Cuộc sống chính là kỳ diệu như thế." Ba Ba Lạp mỉm cười: "Ta đúng là không phải một binh sĩ tốt, nhưng là một người dẫn đường đạt chuẩn."

Một lúc lâu, Địch Địch Tùng mới đè nén kích động trong lòng: "Hắn vì sao lại trở về?"

"Không, là con trai của hắn." Ba Ba Lạp vẻ mặt nghiêm túc.

"Hả, ta nhớ không lầm thì người xâm nhập tuổi cũng không lớn, vậy con hắn mới bao nhiêu tuổi? Mười lăm? Mười sáu?"

"Mười tám tuổi." Ba Ba Lạp uốn nắn nói.

"Được rồi được rồi, mười tám tuổi, một thằng nhóc mười tám tuổi, hắn có thể làm được gì?" Địch Địch Tùng đầy mặt cười nhạo nhìn Ba Ba Lạp.

"Truyền kỳ đã định trước chính là truyền kỳ." Ba Ba Lạp rất bình thản nói: "Lúc trước, bão Lam hải là do bọn họ tạo thành."

Địch Địch Tùng ngẩn người, bão Lam hải thời gian trước đã khiến lam người lùn tử thương vô số.

Trầm mặc một lúc lâu, Địch Địch Tùng mở miệng: "Ta sẽ không phục vụ cho tử địch , hơn nữa còn chỉ là một thằng nhóc."

"Vậy thực sự là đáng tiếc." Ba Ba Lạp nhìn chăm chú Địch Địch Tùng, hắn bỗng nhiên cao giọng: "Tỉnh lại đi! Địch Địch Tùng! Chúng ta là ngoại tộc, từ phút giây đầu tiên chúng ta thức tỉnh kia bắt đầu, chúng ta đã là ngoại tộc rồi. Nơi đây vĩnh viễn không cho ngươi cơ hội, ngươi sẽ chỉ yên lặng chết đi, mang theo những thành quả của ngươi vào phần mộ."

Ba Ba Lạp tức giận vô cùng, hắn không biết chính mình vì sao lại tức giận như vậy, hắn xé rách cổ áo, giọng nói sắc bén mang theo vô vàn phẫn nộ: "Đừng quá coi trọng chính mình! Địch Địch Tùng! Hắn là truyền kỳ, mà ngươi, là ai? Ngươi chỉ là kẻ đáng thương bị cô lập! Chỉ cần ta nói ta là thuộc hạ của người xâm nhập, ta hoàn toàn có thể mời chào một đám ở thành A Bỉ Địch Á này! Duy La, Hương Tùng Tán, Tác Tát, có kẻ nào kém hơn ngươi? Ngươi căn bản chưa từng chứng minh thực lực của chính mình! Toàn bộ Lam người lùn, chẳng ai có thể chứng minh thực lực của chính mình! Ngoại trừ người xâm nhập, còn có ai có thể tập hợp những kẻ ngoại tộc như chúng ta? Địch Địch Tùng! Nói cho ta biết còn có ai không? Chẳng lẽ ngươi muốn mãi mãi lén lút sống ở đây?"

Địch Địch Tùng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ba Ba Lạp, Ba Ba Lạp trước mặt khác xa một Ba Ba Lạp nhát gan đần độn mà hắn từng biết, tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

"Ta đối với cuộc sống như vậy chán ngấy rồi!" Ba Ba Lạp rít gào: "Chẳng có chút hi vọng! Mỗi ngày đều phải giả ngu ngơ, ngươi biết ta xem bọn họ như cái gì không? Tựa như một đám những con rối di động vậy, mỗi ngày ta đều phải sống chung với một đống con rối, ta con mẹ nó chịu đựng quá đủ rồi!"

Ba Ba Lạp đạp cửa bước ra.

"Ngươi nói ngươi còn có thể vung được đao?" Đường Thiên nhìn chằm chằm Thạch Sâm trước mặt, vẻ mặt không chút cảm xúc.

"Phải!" Thạch Sâm trầm giọng nói, hắn đứng thẳng tắp, ngẩng cao đầu.

"Già đến vậy rồi, còn có thể vung được đao?" Đường Thiên cười nhạt.

Binh rất tự giác mà cách xa Đường Thiên một chút, hiện tại Đường thần kinh biểu hiện rất không thích hợp a, thời điểm này tuyệt đối không thể trêu chọc hắn. Nhớ hôm qua Đường thần kinh bị Thạch Sâm chọc tức không nhẹ, Đường thần kinh chắc chắn đang rất tức giận.

"Có thể!" Thạch Sâm lớn tiếng nói.

Đường Thiên nhoẻn miệng cười, mặt mày hớn hở: "Đây mới đúng là anh hùng a! Ta nói rồi, lão già cứng đầu nhà ngươi chắc chắn không phải dạng hèn nhát, đại thúc, trang bị của bọn họ chuẩn bị tốt chưa?"

Thạch Sâm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại vượt ải dễ dàng như vậy, nghe được Đường Thiên nói trang bị đều đã chuẩn bị tốt, càng vui mừng hơn nữa.

Binh nhìn thoáng qua Thạch Sâm đang mừng rỡ như điên, trong lòng tràn đầy đồng cảm, hiện tại ngươi cứ cố mà cười nhiều một chút, chờ lát nữa ngươi muốn cười cũng không nổi.

Mỗi một tên cho rằng Đường Thiên là người tốt, sau cùng đều phải chát lòng vì nhận định ngu ngốc của mình.

Tin tưởng ta, ngươi không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải kẻ cuối cùng đâu...

"Đại thúc!"

Binh lập tức phục hồi lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Đã chuẩn bị tốt rồi. Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu chiến thuật của Thạch Sâm, ta cho rằng, loại chiến thuật này mạnh nhất ở chỗ biến hóa trạng thái cộng hưởng năng lượng. Khó nhất là ở hai điểm, một là trường đao, cần phải thừa nhận năng lượng cường độ cao, vì thế, chúng ta đã đặc biệt chuẩn bị một loại trường đao, Hắc Phong đao."

Hắn lấy ra một thanh trường đao màu đen, ném cho Thạch Sâm.

Thạch Sâm tiếp nhận, chém sơ hai cái, khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ. Trường đao màu đen, dài khoảng một thước năm, lưng dày lưỡi mỏng, thân đao rộng hơn bàn tay, mang theo vài đường vòng cung tròn bóng nhìn như lá cây, thân đao phủ đầy những vệt đỏ sậm rõ ràng. Đao vừa vào tay, Thạch Sâm đã nhịn không được cười toe toét, xúc cảm tuyệt vời, cũng không biết là dùng vật liệu gì chế thành, hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua.

Thạch Sâm truyền năng lượng vào, lập tức ánh đao kéo dài hơn trượng, tựa như một mũi ánh sáng cực lớn, tức thì khóe miệng hắn ngoác đến tận mang tai.

Vương Hoài Tiên cùng Thạch Dũng đứng một bên vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Chỉ có Binh càng lúc càng đồng cảm, một chút nữa ngươi sẽ biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn.

Đường thần kinh đa số thời gian đều rất ngốc, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng ngay lúc hắn không ngu mà gặp hắn...

Nhóm những thanh đao đen này là sản phẩm phụ khi Tái Lôi nghiên cứu việc dùng đá đen tinh luyện ra kim loại đen, cách chế tạo hợp kim còn xa mới được hoàn mỹ, căn cứ nguyên tắc lợi dụng đồ phế thải, Tái Lôi lệnh cho thủ hạ đem bọn nó phát triển thành đao. Vệt đỏ trên thân đao là hồn kim, chỉ là những hồn kim này chỉ số không đủ đạt chuẩn, đám nhân viên học tập "Nguyên tắc lợi dụng đồ phế thải" của Tái Lôi, tiện tay thêm vào. Thanh đao này ngay cả cái tên cũng có thể nhận ra nó là kết quả của biết bao sự tùy ý.

"Đây còn chưa phải là đao của ngươi!" Binh nhắc nhở.

"Vì sao?" Thạch Sâm như thể mèo giẫm phải đuôi, liền nhảy dựng lên, ôm chặt hắc phong đao, cả râu tóc hoa râm đều muốn dựng thẳng, trợn mắt nhìn Binh.

"Nó là trang bị cho đội viên của ngươi, mà trường đao của ngươi càng cần phải xuất sắc hơn nữa, vì vậy chúng ta vì ngươi chuẩn bị một thanh trường đao khác." Binh lấy ra một thanh trường đao xanh thẳm nửa trong suốt, cắm trước mặt Thạch Sâm.

Thạch Sâm ngơ ngác mà nhìn thanh trường đao xanh thẳm, ánh mắt chẳng thể di dời.

So với hắc phong đao, thanh đao này còn hẹp dài hơn nhiều, thân đao tựa như một đại dương sâu rộng, óng ánh trong sáng, có thể nhìn xuyên thân đao thấy rõ mặt đất. Chuôi đao như tuyết trắng không tì vết, tựa như tuyết đọng trên đỉnh núi, lộ ra hàn ý nhè nhẹ.

Trường đao cắm trước mặt hắn, năng lượng xung quanh hình thành một cái vòng xoáy, bị nó hấp dẫn.

Thanh đao này, có linh hồn...

"Nó gọi là Tuyết Mộ Hải." Binh nói: "Từ hôm nay trở đi, nó sẽ thuộc về ngươi. Nó là một thanh đao truyền kỳ, có chiến tích huy hoàng, hi vọng ngươi sẽ không bôi nhọ nó."

Binh nói dối không chớp mắt, Tuyết Mộ Hải là do Tiểu Nhị đêm qua suốt đêm làm không nghỉ, luyện chế ra một kiện hồn bảo. Nhưng mà bây giờ trình độ luyện chế hồn bảo của Tiểu Nhị tăng cao, tuy rằng vội vã chế tạo nhưng cũng là tinh phẩm khó có được.

Thạch Sâm đưa ra bàn tay, mang theo chút run rẩy, trong nháy mắt hắn nắm chặt chuôi đao, cảm nhận được ý thức của thanh đao, hắn bỗng rơi nước mắt.

Lệ già giàn dụa.

Binh không ngừng lại, tiếp tục nói: "Áo giáp của các ngươi chúng ta đã nghiên cứu, đồng thời dựa vào phương án trước đây tiến hành cải tiến. Ý kiến cải tiến chủ yếu là của ta, ta cho rằng sự linh hoạt của áo giáp cùng với khả năng liên kết năng lượng quan trọn hơn so với hiệu quả phòng hộ. Vì vậy chúng ta đặc biệt thiết kế năng lượng cánh cho áo giáp, nó có thể giúp các ngươi càng thêm linh hoạt, đồng thời trong trình độ nhất định có thể hỗ trợ các ngươi khống chế năng lượng."

Thạch Sâm cuối cùng nhịn không được, thất thanh khóc lớn.

Qua năm sáu phút, hắn hắn mới bình tĩnh trở lại, hắn nhấc lên Tuyết Mộ hải, đi tới trước mặt Đường Thiên, quì một gối, trầm giọng nói: "U châu quỷ kỵ, thề sống chết vì đại nhân phục vụ!"

"U... U châu quỷ kỵ..." Sắc mặt Vương Hoài Tiên thoạt cái trắng bệch, lắp bắp, ánh mắt nhìn về phía Thạch Sâm, tựa như gặp quỷ.

Mà Thạch Dũng bên cạnh càng mất khống chế, hàm răng trên dưới đánh nhau lách cách, môi run lẩy bẩy, mặt không còn chút máu, ngao ô một tiếng, trực tiếp bị hù đến ngất xỉu.

"U châu quỷ kỵ..." Đường Thiên lẩm bẩm, tựa hồ rất có lai lịch a... Ngô, đến lúc đó lại hỏi thăm một cái, hiện tại a...

Hắn nhìn về phía Thạch Sâm: "Các ngươi cần thời gian bao lâu để khôi phục sức chiến đấu?"

"Hiện tại đã có thể chiến!" Thạch Sâm hung hãn.

Đường Thiên nhe răng cười: "Rất tốt."

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.