Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Dương Điều Hòa

Phiên bản Dịch · 1603 chữ

Giờ phút này.

Con đường trước nhà Kiều Quan Nguyên đang đại yến tân khách, khách quý chật nhà, ồn ào náo nhiệt, các loại thịt rượu làm từ linh vật mang lên như nước.

"Mấy ngày nay chư vị cực khổ rồi, Kiều mỗ kính chư vị một chén." Kiều Quan Nguyên hăng hái đứng lên, chắp tay bái một vòng, sau đó giơ ly rượu lên cao giọng nói.

Không có chút suy tàn nào của chuyện bị ám sát mấy ngày trước đây.

"Mặt khác Kiều mỗ cũng mượn cơ hội khó có được này để nói mấy chuyện. Thứ nhất, về sau, không còn tổ tuần tra đêm nữa, chúng ta đổi tên Linh Hổ bang."

"Sớm nên như thế, tổ tuần tra đêm nghe cứ dỡ dỡ ương ương."

"Đúng vậy, Kiều bang chủ."

"Tên rất hay, danh tự này rất bá khí!"

Kiều Quan Nguyên hai tay áp áp, đám người lập tức an tĩnh lại, hắn tiếp tục nói: "Thứ hai, ta quyết định trong mười ngày phá Cự Hùng bang, để Triệu Đỉnh phải trả giá bằng máu."

Nói xong hắn ngửa đầu một hơi uống cạn linh tửu trong chén, lại hung hăng ném mạnh trên mặt đất, rơi vỡ nát.

"Tốt!"

"Giết con mẹ hắn."

"Triệu Đỉnh là thứ gì chứ, cũng dám tranh hùng cùng Kiều bang chủ của chúng ta!"

"Lại còn ám sát, thật sự là một tên hèn hạ vô sỉ."

"Lúc Tổ tuần tra đêm. . . Không, Linh Hổ bang chúng ta xuất hiện, Cự Hùng bang còn không biết đang ở cái góc xó xỉnh nào đấy."

Chúng thành viên bang hội ào ào đánh trống reo hò, mặt đỏ tới mang tai, đập bàn ầm ầm.

Kiều Quan Nguyên ngồi xuống, mặt mang cười nhẹ, người người tiến lên mời rượu, từng kẻ a dua nịnh hót, hắn đổi chén rượu, vừa cao giọng đàm tiếu, vừa rượu đến liền cạn, hào khí vượt mây, ý khí phấn khởi.

Ngay lúc đang say chuếnh choáng.

Một tên bang chúng bước tới bên tai Kiều Quan Nguyên, nhỏ giọng nói vài câu.

Ý cười của Kiều Quan Nguyên dần liễm, trên mặt cũng nhiều tia lãnh ý: "Phái thêm mấy trợ thủ trông chừng hắn, xem có dị động gì?"

. . .

Phòng chế phù.

Trên bàn chất đống các loại phế phù, giấy nháp xốc xếch, phía trên chằng chịt vẽ các loại chữ như gà bới.

Tị Tiễn phù đối Trần Lý mà nói là một loại phù hoàn toàn mới, không có bất kỳ ký ức vụn vặt nào có thể mượn nhờ, hết thảy đều cần hắn tìm tòi, nghiên cứu từng bước một.

Một tấm phù đều có quy định nghiêm cẩn về Thừa – Chuyển – Khải - Hòa, chỉ riêng thủ pháp hạ bút đã có mấy mục cần chú trọng, lúc nào nên trong nhu có cương, lúc nào nên trong mềm có cứng, lúc nào nên cường kình có lực, lúc nào nên liên tục không ngừng. . . Lại thêm các loại kỹ xảo thu phát linh lực, càng thêm phức tạp vô số lần.

Tri thức trong sách thường thường là 'Ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa', miêu tả thô ráp giản lược không nói, nhiều khi sẽ còn giấu nghề, những thứ này đều cần Trần Lý đi tìm tòi, đi dò mìn từng chỗ.

Cũng may bây giờ hắn đã không còn xấu hổ ví tiền rỗng tuếch, ngay cả mấy tấm phù bì cũng mua không nổi giống khi mới xuyên qua nữa.

Tài đại khí thô như hắn hiện giờ, có thể có vô số cơ hội để thử, không sợ thất bại.

Hắn lại lấy ra một tấm phù bì.

Thuần thục luyện tâm, tĩnh khí, hướng thiên địa cầu phúc, một bộ nghi thức qua đi.

Trần Lý kéo tay áo, cầm bút lên, chấm chấm máu mực, đặt bút trôi chảy, nhưng mà mới vẽ một nửa, phù bì liền "Xì... " một tiếng chậm rãi toát ra khói xanh.

Tiếp tục vẽ, tiếp tục thất bại!

Hắn cầm lấy phế phù, tỉ mỉ nghiên cứu chỗ có thể sai, lập tức lấy giấy bút bắt đầu viết ra kinh nghiệm tổng kết từ lần này, viết viết, hắn liền không nhịn được mà bực bội.

"Tại sao ta phải tốn thời gian ở nơi này!"

"Tại sao ta phải ủ ở trong cái phòng chế phù đáng chết để vẽ loại phù đáng chết không bằng cứt chó này chứ!"

Hắn nhìn một đống phế phù cùng bản nháp trước mắt, hận không thể ném toàn bộ vào trong giỏ rác, nhắm mắt làm ngơ.

Nghe âm thanh chẻ củi bên ngoài, cảm giác trong lòng bực bội, hắn dứt khoát đặt bút xuống, đứng dậy rời khỏi phòng chế phù, chuẩn bị đi ra bên ngoài, thay đổi tâm tình.

Cuối thu chạng vạng tối, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt, mang theo một tia ấm áp yếu ớt.

Đại thụ rụng sắp sạch lá vẫn cố quật cường giữ lại vài chiếc lá khô cuối cùng, tựa như đang khoe khoang nó không có thật sự hói đầu.

"Đang chẻ củi à!" Trần Lý tìm chuyện nói.

Chu Hồng cầm một thanh đao bổ củi, ngồi trên tảng đá lớn trước cửa, từng chút bổ củi, từ sau khi Cao Bạc chết, nàng liền rất ít khi tiếp tục ra ngoài mạo hiểm, Trần Lý thường xuyên có thể thấy nàng ở nhà, một tới hai đi, quan hệ của hai người cũng dần dần hòa hợp.

Chu Hồng liếc mắt nhìn hắn: "Mắt mù!"

Trần Lý lập tức có tinh thần, cười nói: "Chẻ củi gì đó chính là sở trường nhất của ta, tránh ra tránh ra, ta giúp ngươi!"

Chu Hồng từ chối mấy lần nhưng không lay chuyển được Trần Lý, đành phải cầm áo bào đỏ, bất đắc dĩ nhường vị trí.

Trần Lý ngồi xuống cự thạch, nắm chặt đao bổ củi, đỡ một đoạn gỗ thô lên, liền thành thạo bổ xuống: "Sau này có việc cực việc nặng gì cứ gọi ta được rồi, một tên luyện thể như ta, thứ có được chính là khí lực của cả một đám người."

Chu Hồng nhìn Trần Lý, tựa hồ có chút xuất thần, nắm góc áo, ngập ngừng một hồi mới khẽ hé môi son: "Tâm ý của ngươi ta hiểu rõ, ngươi thật muốn hòa hảo cùng ta sao? Nhưng ngươi có nghĩ tới không, ta là người đã từng có phu quân."

Nói xong liền đỏ mặt.

"Hả!" Trần Lý có chút phản ứng không kịp, mạch não của Chu Hồng luôn luôn khiến hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, đang nói chuyện phiếm yên lành, tự dưng sao lại biến thành như vậy, hai người tựa như hoàn toàn không cùng một tầng số.

Hắn chợt xung động liền thốt ra: "Ta muốn hòa hảo cùng ngươi."

"Đến đây, đóng cửa lại!" Chu Hồng mặt ửng đỏ, thẹn thùng xen lẫn một tia dụ hoặc, nói xong liền cúi đầu quay người vào nhà.

Trần Lý lại "A" một tiếng, nữ nhân này cũng quá hổ rồi, trái tim của hắn tim đập bịch bịch, đao bổ củi vô ý thức rời tay rớt xuống đất, ngất ngất ngây ngây cùng đi theo.

. . .

Đêm nay, Trần Lý độc thân nhiều năm cuối cùng đã cảm nhận được sự nóng bỏng cùng nhiệt tình, quấn quýt si mê cùng ôn nhu của nữ nhân ở thế giới này.

Sau đó.

Chu Hồng nhu thuận dựa vào trong ngực hắn, lải nhải nói liên miên:

"Sau này, sinh hoạt trong nhà đều tùy chàng quản, chỗ ta còn có chút tích góp, đến lúc đó đều giao cho chàng. . . câu lan về sau vẫn là không nên đến nữa, những nữ nhân kia đều tu luyện tà thuật, nhiều lần thân thể đều xong rồi."

Trần Lý chịu không được cái nồi lớn này nói: "Này. . . Ta cũng không có đi!"

"Chàng nói không có thì không có!" Thái độ của Chu Hồng ôn nhu khác thường, vẻ mặt ước mơ đến tương lai nói: "Về sau chàng vẽ phù nuôi sống gia đình, ta ở nhà cố gắng chăm sóc chàng, sống cuộc sống yên ổn, cũng đừng tiếp tục đi mạo hiểm nữa."

"Ừm!" Trần Lý gật gật đầu, hiểu rõ đối phương đang nghĩ tới cái đêm hỗn loạn đó, an ủi: "Đều đã qua rồi!"

. . .

Trần Lý âm dương điều hòa, cơn bực tức từ chuyện vẽ phù thất bại mang tới đã hoàn toàn tiêu hết.

Sáng hôm sau.

Trần Lý liền thần thanh khí sảng tiếp tục ngồi ở phòng chế phù.

Nghĩ đến tối hôm qua, trên mặt hắn nhịn không được hiển hiện tiếu dung, hắc hắc!

Mặc dù hôm qua có chút xúc động, hoàn toàn bị nữ sắc mê hoặc, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, ngẫm lại cũng không có gì phải hối hận.

Chu Hồng vóc người không tệ, dáng người cũng tốt. Mặc dù mặt ngoài mạnh mẽ, thực chất bên trong kỳ thật vẫn rất truyền thống, một khi bắt đầu sống cùng liền lấy phu vi tôn, phu xướng phụ tùy.

Thậm chí nếu xét kỹ trên ý nghĩa cũng không thể coi là quả phụ thật sự, lại không kết hôn, nhiều nhất chính là có bạn trai cũ, còn là người đã chết rồi.

Còn có cái gì phải xa cầu chứ

Bạn đang đọc Cẩu Tại Thế Giới Thần Quỷ (Bản Dịch) của Nhân Vật Ngoạn Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaOảnOản
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.