Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Cảnh Đáng Lo

Phiên bản Dịch · 2029 chữ

Bên ngoài sấm vang chớp giật, mưa như trút nước

Trong căn phòng nhỏ u ám ẩm ướt, bên ngoài mưa to, bên trong mưa rơi lác đác.

Có điều, Trần Lý không quan tâm, hắn nằm thẳng cẳng trên chiếc giường đang toả ra mùi nấm mốc quái lạ, hai mắt vô thần nhìn giọt nước vẫn không ngừng nhỏ xuống.

Lòng như tro nguội.

Ngay ba giờ trước, hắn còn nằm trên nệm êm, uống cocacola, ăn trái cây, thoải mái mà chơi game.

Không có gì bất ngờ xảy ra, đối với một người tuổi gần ba mươi, làm việc ở vùng khác, vay tiền mua phòng, không có bạn gái như Trần Lý mà nói, đây lại chính là ngày cuối tuần nhàm chán mà khô khan.

Giống như ngày xưa.

Cuộc sống kích tình đang ngày ngày nhạt đi, mà đặt trong cái thành phố ồn ào náo động này lại càng giống một cái xác chết di động, nhưng dù có không kích tình thế nào, có điên cuồng huyễn tưởng ra sao, Trần Lý đều không nghĩ đến chuyện xuyên qua nha.

"Làm sao lại đến mức này. . ." Trần Lý thở thật dài.

Hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy xuống.

Dù là đã hấp thu chút ký ức linh tinh, đã biết chủ nhân cỗ thân thể trùng tên trùng họ với hắn này còn là một tu tiên giả trong truyền thuyết.

Dù là thế giới này có người có thể ngao du chân trời, có người có thể sống đến mấy trăm, cả ngàn tuổi, có người có thể di sơn đảo hải. . .

Nhưng đó không phải hắn.

Đó đều là chút sóng sau cùng sóng trước,

Mà hắn chỉ là một mảnh bọt nước do sóng sau cùng sóng trước kích tình mà ra, cuối cùng đều sẽ bị đập nát như sâu kiến.

Cỗ thân thể này đã bốn mươi tuổi, tu vi cũng miễn cưỡng ở luyện khí ba tầng, bản thân không phải là tu tiên thiên tài cũng không phải thế gia tử đệ, với cái niên kỷ này còn có thể trông cậy vào cái gì?

Trong trí nhớ của cỗ thân thể này, thứ mà Trần Lý cảm thụ nhiều nhất chính là khuất nhục cùng áp lực, sợ hãi cùng chết lặng.

Nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện xuyên qua đến một thế giới không có lực lượng siêu phàm , chí ít. . . xác xuất chết già trong yên lành sẽ lớn một chút.

. . .

"Cốc! cốc! cốc!"

Không biết nằm bao lâu, cửa gỗ truyền đến âm thanh đập cửa thô bạo cắt đứt suy nghĩ của Trần Lý.

"Có ai không?"

"Mở cửa!"

"Mở cửa nhanh!"

Thanh âm mang theo ngữ điệu quái dị.

Đôi mắt đờ đẫn của Trần Lý bản năng chuyển động, tựa như sống lại, trong trí nhớ của nguyên chủ đây giống như âm thanh của người quản sự phường thị hắn do dự một chút, liền vội vàng đứng lên đi mở cửa, miệng hô :

"Đến đây đến đây. . ."

Tránh là không tránh khỏi.

Mưa bên ngoài bất tri bất giác đã ngừng, sau cơn mưa, không khí thanh tân còn tràn ngập mùi thơm của bùn đất cùng mùi khai tiểu tiện nhàn nhạt.

"Sao chậm vậy?" Quản sự chân đầy bùn, vừa dậm chân, vừa không nhịn được nói.

"Vương. . . Vương quản sự thứ lỗi thứ lỗi, gần đây quá mệt mỏi, vừa rồi đều ngủ đến mơ hồ. Không biết Vương quản sự đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?" Trần Lý cố tự trấn định, cố gắng trình ra vẻ tươi cười.

"Ngươi cứ nói xem, ít vờ ngớ ngẩn đi, tiền thuê nhà tháng này đã kéo ba ngày, nếu vẫn không có tiền thì cút khỏi đây cho ta." Vương quản sự không có sắc mặt tốt.

"Có tiền có tiền! Ta đi lấy ngay." Trần Lý thầm thở dài, vội vàng nói, quay người liền đi lấy tiền.

Nơi này tuy là khu nhà lều bên ngoài phường thị, căn phòng này cũng là tự tay Trần Lý dựng lên, nhưng không chút nào ảnh hưởng phường thị thu tiền thuê của hắn, người bị thu thuê cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Bá đạo sao?

Có lẽ!

Thế giới này phòng ở không đáng tiền, đất đai cũng không đáng tiền.

Nhưng an toàn đáng tiền.

Nơi này dù sao thuộc về phạm vi thế lực phường thị, mà phường thị là do môn phái cường đại nhất phiến khu vực này - Trường Sinh tông thành lập, không có nhiều người dám lỗ mãng ở đây, so với người bên ngoài mệnh như cỏ rác, trên đường đầy xác chết thì nơi này không thể nghi ngờ là an toàn hơn rất nhiều.

Lại thêm phường thị dễ dàng giao dịch với xung quanh, bởi vậy nơi này hấp dẫn số lượng tán tu rất lớn tụ cư.

Nguyên chủ chính là một trong số đó.

Trần Lý vô lực quay lại phòng, dựa vào trí nhớ mơ hồ mà lấy ra một túi tiền trong đống củi khô chất cao hai mét nằm một góc.

Túi tiền vào tay rất nặng, sau khi mở ra mới phát hiện bên trong có một đống Hoàng Kim cùng một viên linh thạch lẻ loi trơ trọi.

Hắn cũng không còn tâm tình dò xét nhiều, cầm lấy viên linh thạch duy nhất liền đi ra ngoài cửa.

"Hừ, tháng sau đúng thời gian chút, đến lúc đó cũng không dễ nói chuyện vây đâu." Vương quản sự tiếp nhận linh thạch, liếc hắn một cái nói.

"Vâng vâng vâng, lần sau nhất định sẽ đúng thời gian, lần sau nhất định sẽ đúng thời gian."

"Vương quản sự đi thong thả nhé!"

Chờ Vương quản sự đi xa, Trần Lý quay người đang chuẩn bị trở về phòng thì cửa phòng sát vách bỗng bật mở, một nữ tu bưng một bồn tiểu đi ra, thuần thục hất ở ven đường, mùi khai trong không khí nhất thời càng đậm, sau đó quay người cười nói vài câu chuyện phiếm:

"Trần đạo hữu, hôm nay ngươi mới nộp tiền thuê nhà à?"

'Xem ra hẳn là nhận biết.' Trần Lý vốn không muốn để ý tới nhưng lúc này không thể không ngừng bước, trên mặt cố kéo ra nụ cười.

Có lẽ là bị ký ức của bản thân xung kích ảnh hưởng, ký ức mà hắn lấy được cũng không hoàn chỉnh, rất vụn vặt.

Nữ tu nhìn qua ngoài ba mươi, một thân y phục đạo cô, khóe miệng mỉm cười, tướng mạo mặc dù chỉ là trung thượng, nhưng trước ngực cùng eo thon lại phác hoạ ra phong tình của một nữ nhân thành thục.

"Vâng, vâng, gần đây tiền có chút không thuận lợi." Trần Lý nhấc lên tâm thần lại thận trọng ứng phó.

Người ở đây mỗi người cũng đều mang kỹ nghệ giết người, ở bên ngoài thật là khiến người ta có cảm giác rất không an toàn.

"Dựa vào thủ nghệ chế phù của ngươi, còn có lúc thiếu tiền à, lần sau ít đi câu lan bên kia một chút đi, thứ những nữ nhân kia luyện đều là chút tà môn bí thuật không đứng đắn, nhất là thực cốt hấp tủy, cẩn thận bị hút khô, ta nói ngươi cũng nên tìm một nữ nhân đứng đắn kết hôn đi."

Sao ngài có thể vô duyên vô cớ bôi bẩn trong sạch của người ta vậy?

Trần Lý nhịn không được mà mặt mo đỏ ửng.

Chuyện của nguyên thân sao có thể trách đến trên đầu của hắn.

"A ha ha, không đi nữa." Trần Lý xấu hổ mà không mất đi lễ phép ứng phó, hận không thể hung hăng cào da đầu mấy lần.

Nhưng nữ tu này lại là không chịu bỏ qua cho hắn như thế, cười đùa nói:

"Là hết tiền thật rồi, ta thấy ngươi có tiền còn muốn ngửi ngửi mùi khai chạy đến chỗ đó." Nữ tu cười nói.

"Thực sự là. . . Không thể gạt được đạo hữu, ha ha." Trần Lý khô khốc nói, muốn mau chóng kết thúc chủ đề, dứt khoát nằm ngửa tùy cho người ta trêu cợt.

Nữ tu lập tức thỏa mãn bát quái, eo nhỏ uốn éo vô cùng hài lòng cầm bồn tiểu quay về phòng.

Trần Lý nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Còn chưa kịp đóng cửa, bước chân lại dừng lại, bên tai nghe được âm thanh nữ tu kia cười nói với nam nhân của nàng. . . Nói gần nói xa đều là chuyện khó nói giữa hắn và câu lan.

"Cái bà nương này, thật không phải là người tốt gì!"

Trần Lý vẻ mặt bất đắc dĩ đóng cửa lại, lần nữa quay về giường, liên tiếp trải qua hai chuyện trung hòa, cảm xúc buồn bực trong lòng Trần Lý cũng phai nhạt không ít.

Dù sao người còn sống, vô luận ngày tháng có thế nào cũng phải sống tiếp.

"Cũng không biết mấy nữ tu câu lan học tà môn bí thuật, phệ cốt hấp tủy là tư vị gì. . . sao một chút ký ức cũng không có?" Trần Lý lóe qua một suy nghĩ, nhưng lập tức liền dừng lại mạch tưởng tượng xa xôi của mình.

Hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những thứ này.

Vì áp lực tiền phòng mỗi tháng, Trần Lý đặc biệt mẫn cảm với tích góp trong tay mình.

Trong thẻ không đủ tiền tiết kiệm để thanh toán một năm tiền phòng, trong lòng liền không có cảm giác an toàn.

Dù sao công việc có thể thất nghiệp, thân thể khỏe mạnh cũng có thể sinh bệnh, bất kỳ một chuyện ngoài ý muốn nào trong đời đều có thể phá hủy một cuộc sống nhìn như an ổn.

Mà trước mắt mặc dù không còn chuyện trả tiền vay phòng, nhưng mỗi tháng đều có một khoản chi tiêu cố định là một khối linh thạch tiền thuê nhà, nếu còn thật sự không kiếm tiền, tháng sau hắn có thể sẽ phải cuốn xéo khỏi nơi này.

Còn về một đống Hoàng Kim dự trữ trong túi, đặt ở xã hội hiện đại có thể là một khoản tiền lớn, nhưng ở thế giới này cũng không đáng tiền, hoặc là nói trong giớ tu chân giả này không đáng một chút tiền nào.

Ở đây, linh thạch mới là đồng tiền mạnh nhất.

Một viên hạ phẩm linh thạch liền có thể đổi khoảng năm mươi kg Hoàng Kim.

Nhưng năm mươi kg Hoàng Kim cũng rất khó đổi được một viên hạ phẩm linh thạch.

"Đúng rồi, ta còn có 'thủ nghệ chế phù’. " Trần Lý nhớ tới lời nữ tu kia nói.

Tục ngữ nói trong tay có nghề, ăn cơm không lo, có một thủ nghệ như thế thì ngày tháng có lẽ vẫn có thể tiếp tục qua, thậm chí còn có thể trôi qua tương đối dễ chịu, chí ít nguyên thân còn có tiền dư đặc biệt chạy tới câu lan.

Tìm cũng đều là nữ tu, từng người đều có giá trị không bình thường.

Dừng lại!

Tại sao mình luôn luôn bất tri bất giác nghĩ theo hướng đó nhỉ.

Đây tuyệt đối là ảnh hưởng từ trí nhớ của nguyên thân.

Trần Lý thầm nghĩ, dù sao trước khi xuyên qua, hắn chưa bao giờ đi đến loại địa phương đó, ngay cả nghĩ. . . đều không nghĩ tới.

Hắn ổn định lại tâm thần, lập tức bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại ký ức liên quan tới chế phù.

Nhưng mà càng nghĩ thì sắc mặt càng ngưng trọng, dần dần mồ hôi đều ứa ra, phía sau lưng cũng ướt một mảnh.

Ký ức liên quan đến chế phù của mình vậy mà chỉ lác đác có vài phần vụn vặt.

Bạn đang đọc Cẩu Tại Thế Giới Thần Quỷ (Bản Dịch) của Nhân Vật Ngoạn Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaOảnOản
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.