Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin đồn điều động (514-516)

Phiên bản Dịch · 4797 chữ

Mùa đông thứ hai Trương Thanh Vân trải qua ở thủ đô không chỉ có lạnh, hơn nữa còn khá khô ráo. Lạnh và khô khốc làm người ta cảm thấy khó chịu. Trương Thanh Vân là người Giang Nam nên cũng không cảm thấy thích ứng với mùa đông ở thủ đô.

Thời tiết dưới âm mười độ, cả nhà ba người Trương Thanh Vân lái xe đến nhà mừng sinh nhật Triệu Truyền. Sinh nhật Triệu Truyền rất ẩn nhẫn, nhưng anh em Triệu gia đều đến, vì vậy tình cảnh khá náo nhiệt.

Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đưa Mạn Mạn đã ba tuổi đến làm cho mọi người phải chú ý. Ngay cả anh rể là Lí Thiều Sơn và đám người thân đều đến chào hỏi, Triệu Giai Ngọc kéo tay Trương Thanh Vân không buông, tất cả vấn đề xã giao đều ném cho chồng.

Trương Thanh Vân rõ ràng cảm nhận được ánh mắt rất nhiều người nhìn mình đặc biệt khác thường, giống như đang xem một kẻ tầm thường, cũng giống như đang xem một tên chán nản. Trương Thanh Vân lăn qua lăn lại mất một năm ở cục cán bộ lão thành, điều này rõ ràng rất đáng chán trong mắt mọi người. Mà Trương Thanh Vân trước nay giỏi xem dấu hiệu từ ánh mắt cũng cảm nhận được khá nhiều ý nghĩ.

Trong mắt đám anh em Triệu gia thì rõ ràng vận mệnh Trương Thanh Vân bây giờ được nắm trong tay các trưởng bối Triệu gia, Trương Thanh Vân không có chỗ dựa ở thủ đô, ngoài Triệu gia thì căn bản sẽ không có gì khác. Mà bây giờ đối phương đang rơi vào tình cảnh chán nản, điều này chứng tỏ hắn không được trưởng bối Triệu gia hài lòng, vì vậy cần phải rèn luyện, rèn luyện tính tình.

Vì vậy mà Trương Thanh Vân cũng không khác gì những anh em khác trong Triệu gia, cũng phải bị lạnh nhạt vài năm, như vậy tương lai sau này sẽ thế nào? Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không thèm phát hiện ra ánh mắt khác thường của người khác, hắn vẫn trò chuyện vui vẻ, khi nhìn thấy Triệu Văn Phong thì hắn khách khí chào một tiếng Tam ca. Triệu Văn Phong híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt lộ ra cái nhìn khó cân nhắc, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Thanh Vân, ở thủ đô được một năm hình như biến đổi rất nhiều. Có biến đổi là tốt, như vậy nói rõ đã bắt đầu cầu tiến, đây mới là tin tức quan trọng nhất.

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn nói:

- Tam ca nói rất đúng, chỉ một câu của anh mà lòng tôi đã khá hơn rất nhiều.

Triệu Văn Phong đỏ mặt lên, hắn nhịn không được phải nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Cậu đúng là bại gia, cậu trêu đùa Tam ca sao? Cậu đấy, cậu đấy, khó trách phải ở lại cục cán bộ lão thành một năm, xem ra tôi thấy phải nuôi hai năm mới tốt.

Vừa rồi Triệu Văn Phong định ra vẻ trước mặt Trương Thanh Vân, nhưng ý nghĩ mỉa mai trong lời nói của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng và làm hắn khó thể khách sáo được nữa. Vì vậy hắn bắt đầu vạch mặt và đả kích Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân chỉ biết cười ha hả với những biến đổi của Triệu Văn Phong, hắn khách khí tỏ vẻ đã hiểu, cũng không có chút tư thế của kẻ đang trong giai đoạn chán nản, nhìn qua thậm chí còn thấy tiêu sái và tự nhiên.

Triệu Văn Phong liếc xéo về phía Trương Thanh Vân, Lí Thiều Sơn lúc này cũng xúm lại. Hai người rốt cuộc là lão quan trường, khi thấy Trương Thanh Vân trò chuyện vui vẻ không phải là giả vờ thì cũng biết phối hợp. Trong suy nghĩ của Triệu Văn Phong và Lí Thiều Sơn thì Trương Thanh Vân đã trải qua một năm bị đối xử lạnh nhạt, đáng lý ra phải co đầu rụt cổ mới đúng, phải mềm nhũn ra trước mặt anh em Triệu gia, phải kéo quan hệ gần hơn mới tốt.

Nào ngờ Trương Thanh Vân vẫn cá tính như xưa, tính cách độc lập, vẻ mặt và giọng điệu rất khách khí nhưng rõ ràng đang kéo dài khoảng cách, vẫn rất xa so với Triệu gia.

Trương Thanh Vân nói vài câu chào hỏi với Triệu Văn Phong và Lí Thiều Sơn, sau đó hắn lại đi sang chào hỏi Triệu Sơn Đông. Hôm nay tâm tình của Triệu Sơn Đông cũng không được tốt, Trương Thanh Vân cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói vài câu thì lui ra. Hắn quay lại tìm hai mẹ con Triệu Giai Ngọc, không thấy bóng dáng vợ con ở đâu, hắn nhìn thấy hai bên có quá nhiều người, vì vậy hắn đành phải tìm một chỗ ngồi xuống để ôm cây đợi thỏ.

Khoảng bảy giờ tối thì bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, Triệu Giai Ngọc và Triệu Hồng Yến kéo Mạn Mạn ra phòng khách, lúc này vợ chồng Triệu Truyền cũng đi ra, tất cả anh em Triệu gia đều phải đứng dậy chào hỏi.

Hôm nay Triệu Truyền mặt mũi hồng hào, trạng thái rất tốt, cũng đáp lễ lại với từng người em trai em gái.

- Thanh Vân, anh trai sắp xuống tuyến dưới rèn luyện, sẽ đảm nhiệm chức chủ nhiệm bộ chính trị ở quân khu Cáp Ninh, anh cần phải kính anh trai một ly mới được.

Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh Trương Thanh Vân rồi khẽ nói.

- Sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày, khó trách hắn cảm thấy tình cảnh hôm nay có chút không đúng. Hôm nay anh em Triệu gia hòa thuận rất nhiều, mình đang buồn bực không hiểu nguyên nhân, thì ra Triệu Truyền xuống trao quyền cho cấp dưới. Quân khu Cáp Ninh là một trong bảy quân khu trong nước, chủ nhiệm bộ chính trị là cấp lớn. Triệu Truyền bây giờ là thiếu tướng, sợ rằng ngồi trên chức vị này nửa năm thì sẽ có thêm một ngôi sao trên cầu vai.

Một khi Triệu Truyền lên chức trung tướng thì ảnh hưởng trong quân lực sẽ mạnh hơn rất nhiều. Nước lên thì thuyền lên, tất nhiên địa vị của hắn ở trong Triệu gia sẽ ngày càng cao.

Chỉ cần nhìn vợ chồng Triệu Truyền đang được mọi người bao quanh ở phía trước, chỉ cần xem vẻ mặt đắc ý và thận trọng của Phùng Tố Trinh thì biết Triệu Truyền xưa không bằng nay. Trương Thanh Vân và Triệu Truyền là quan hệ em rể và anh trai, lúc này anh trai đang đắc ý mà mình còn phải khổ sở chờ đợi, đúng là tương phản quá sâu sắc.

Đừng xem thường địa vị dao động của Triệu Truyền vào lúc này, bây giờ trong đám anh em đời thứ ba của Triệu gia, chỉ cần một người tiến thêm một bước thì sẽ là nhân vật đứng đầu, chỉ cần xem vẻ mặt đám anh em Triệu gia kia là biết ngay. Mà người ngoài trong Triệu gia thì vẫn là người ngoài, những kẻ trước kia hâm mộ và đố kỵ Trương Thanh Vân thì bây giờ trở nên thận trọng và có chút hả hê. Đúng là nhân tình ấm lạnh, tồn tại hai thái cực khác biệt vào lúc này, thử hỏi anh không so sánh cho được.

- Tút, tút!

Khi Trương Thanh Vân đang miên man suy nghĩ thì điện thoại vang lên, hắn nháy mắt với Triệu Giai Ngọc rồi đi ra ngoài nhận điện thoại.

Điện thoại nối thông, chưa nói được câu nào thì vẻ mặt Trương Thanh Vân đã biến đổi. Người gọi đến là thư ký Mã trong phòng thư ký tỉnh ủy Giang Nam, hai người có quen biết đã lâu. Thư ký Mã lập tức đi thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên là:

- Bí thư Trương phải không? Bí thư Chiêm đến thủ đô họp, anh ấy ngủ lại ở khách sạn thủ đô, đêm nay muốn gặp anh một chút, anh có rảnh không?

- Khi nào?

Trương Thanh Vân nói, trống ngực nhanh hơn, hắn đợi cuộc điện thoại này đã quá lâu, hôm nay cuối cùng cũng đến, hắn có thể không kích động sao?

- À!

Thư ký Mã có chút trầm ngâm:

- Bí thư cũng không nói thời gian chính xác, nhưng tối nay anh ấy không có chương trình gì, tốt nhất là anh không nên đến quá muộn, ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của bí thư cũng không tốt.

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến ngay!

Trương Thanh Vân nói, hắn cúp điện thoại rồi cắn môi, hắn tiến ra phòng khách có chút không yên. Khi Trương Thanh Vân vào cửa thì trong phòng tối sầm, ánh sáng trong phòng khách đã tắt bớt, bữa tiệc sinh nhật đã chính thức bắt đầu, tất cả mọi người cùng hát mừng sinh nhật Triệu Truyền.

Sau khi bề bộn thì đèn lại được bật lên, nghi thức xem như kết thúc, bữa tiệc của Triệu Truyền cũng bắt đầu. Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn vẫy tay với Triệu Hồng Yến nói rõ tình huống, sau đó lại dặn Triệu Giai Ngọc vài câu. Cuối cùng hắn tự mình lái xe chạy về khách sạn thủ đô.

Ngay từ lúc bắt đầu thì Triệu Truyền đã chú ý đến Trương Thanh Vân, gần đây hắn vội vàng cho vấn đề xuống quân khu mà ít quan tâm đến em rể, đợi đến khi mình bận rộn xong thì mới phát hiện ra hai anh em rơi vào hai tình cảnh đáng xấu hổ. Trương Thanh Vân tiến vào thủ đô cũng không quá đắc ý, bây giờ còn bị lạnh nhạt.

Theo tính cách của Triệu Truyền thì cũng rất muốn buôn chuyện trước mặt Trương Thanh Vân, nhưng hôm nay hắn cảm thấy có chút không đúng. Lúc đầu đám anh em lên chúc mừng mà không có Trương Thanh Vân, sau đó hát sinh nhật cũng không thấy đối phương, đợi đến lúc dùng cơm cũng không thấy, vì vậy mà Triệu Truyền cảm thấy buồn bực.

Đám người trong phòng chỉ chú ý dùng cơm, Trương Thanh Vân đi cũng không làm ai chú ý đến, vì vậy Triệu Truyền cũng không muốn nói gì. Người biết đến vấn đề này cùng với Triệu Truyền chính là Phùng Tố Trinh, lúc dùng cơm không thấy Trương Thanh Vân, cuối cùng nàng cũng không nhịn được phải hỏi tình huống.

Triệu Hồng Yến vội vàng nói rõ ngọn nguồn, Phùng Tố Trinh vừa nghe thì vẻ mặt thay đổi. Triệu Truyền thấy vợ đi đến ngồi bên cạnh Triệu Giai Ngọc thì ý thức được vấn đề, hắn cũng theo sát phía sau.

- Hì, Thanh Vân sao lại như thế, thời gian qua không được như ý thì chúng tôi cũng không chê bai gì, như thế nào lại bỏ đi?

Phùng Tố Trinh nói, nàng khá lớn giọng, cũng vì vậy mà tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn Triệu Giai Ngọc. Khi nàng mở miệng thì mọi người cũng biết được vấn đề, vì vậy mà tình cảnh trở nên ầm ĩ, rất nhiều người châu đầu ghé tai.

Triệu Giai Ngọc cau mày, vẻ mặt có chút không tốt, Phùng Tố Trinh ăn nói không đúng mực, nói gì vậy? Thanh Vân mà rơi vào tình cảnh như vậy sao?

- Thanh Vân tạm thời có chuyện quan trọng, đã nói rõ với tôi rồi.

Triệu Truyền thấy tình cảnh không đúng thì vội vàng đỡ lời, hắn nói ra càng làm tình cảnh trở nên quái dị. Mọi người căn bản không tin lời Triệu Truyền, vẻ mặt rất mập mờ và thầm cười trộm, rõ ràng họ tin lời Phùng Tố Trinh hơn.

- Khụ, khụ!

Triệu Truyền ho khan, hắn liếc mắt nhìn vợ, trong lòng xuất hiện ý niệm, hắn nói:

- Thanh Vân đã qua thời gian rãnh rổi, hôm nay tổ chức tìm hắn nói chuyện, bây giờ không có thời gian nên phải đi.

Phùng Tố Trinh nghe thấy những lời này thì vội vàng lui về phía sau một bước, vẻ mặt rất xấu hổ. Mà đám người còn lại nghe rõ lời Triệu Truyền thì đều chấn động, Triệu Văn Phong là người nói đầu tiên:

- Đại ca, thế nào? Thanh Vân sẽ thay đổi hoàn cảnh công tác sao? Có thể lộ ra chút tin tức được không?

Vẻ mặt Triệu Truyền chợt biến đổi, vừa rồi hắn căn bản chỉ là bịa chuyện, nghĩ để lại cho Trương Thanh Vân chút mặt mũi, nào có tin tức gì? Nhưng Triệu Văn Phong đã ép Triệu Truyền không còn đường lui, hắn không trả lời không được, vì vậy trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tôi cũng không biết rõ lắm, cậu ấy là người trong chính đàn, tôi cũng không sợ mọi người chê cười, Ngọc Ngọc và Thanh Vân rất độc lập, cũng rất ít khi tìm tôi phản ánh tình huống.

Triệu Truyền ngưng lại một chút rồi nói:

- Nhưng nghe giọng điệu của Thanh Vân thì có lẽ sẽ không tệ, nhưng cũng không phải tiến vào bộ tài chính, nếu như có tin tức này thì cậu phải là người nghe thấy đầu tiên mới đúng chứ?

Triệu Văn Phong nở nụ cười ngượng ngùng, Triệu Truyền nói câu đó có vẻ khá thật, làm hắn không thể không tin. Triệu Văn Phong lại nhớ đến tình cảnh Trương Thanh Vân nói chuyện tiêu sái tự nhiên vào lúc vừa rồi, trong lòng cũng nghĩ rằng đối phương sẽ được điều động.

Triệu Văn Phong không dám chắc Trương Thanh Vân sẽ về bộ tài chính, vì phó phòng trong bộ tài chính là rất nhiều, địa vị của Triệu Văn Phong cũng không cao, tất nhiên sẽ không có quyền trên phương diện nhân sự. Gần đây bộ tài chính cũng thiếu người, Triệu Truyền cố ý nói đến bộ tài chính làm Triệu Văn Phong cảm thấy bất ổn, nếu như lần này Trương Thanh Vân vào bộ tài chính thì Triệu Văn Phong không biết dán mặt vào chỗ nào.

Khách sạn thủ đô tuy không phải là khách sạn xa hoa nhất nhưng lịch sử rất lâu đời, rất nhiều lãnh đạo về thủ đô sẽ chọn ngủ lại ở nơi này. Nhưng bình thường lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam tiến vào thủ đô sẽ có khách sạn Giang Nam, vì khách sạn giang nam có những phòng đặc biệt dành cho lãnh đạo, cực kỳ có phong vị Giang Nam. Nếu ngủ ở đó thì hoàn toàn có cùng một cảm nhận giống như đang ở trong Giang Nam. Chiêm Giang Huy không chọn khách sạn Giang Nam, rõ ràng có tình cảm với khách sạn thủ đô này.

Khi Trương Thanh Vân đến thì thư ký Mã đã chờ dưới lầu. Mã Bân và Trương Thanh Vân quen biết đã lâu, vì vậy khi bắt tay thì hắn nắm rất chặt, hắn nói:

- Thủ đô quả nhiên rất lạnh, bí thư Trương đến đây lâu không biết đã thích ứng được thời tiết chưa?

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Chúng ta là người vùng quê, làm gì có nơi nào không thích ứng được? Sáng tạo điều kiện thì phải thích ứng.

Mã Bân cười một tiếng rồi nói:

- Anh đúng là rất tiêu sái, bí thư vẫn lo cho trạng thái tâm tình của anh, anh thế này chắc bí thư sẽ rất thỏa mãn.

Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà tinh thần chấn động, hắn cũng ném cho Mã Bân ánh mắt cảm ơn. Mã Bân nhìn thì có vẻ nói chuyện bình thường nhưng thực ra lại tiết lộ mục đích gặp mặt Trương Thanh Vân lần này của bí thư Chiêm. Biết trạng thái tinh thần, biết cảm xúc của Trương Thanh Vân, nhưng biết để làm gì? Ít nhất cũng nói rõ tình cảnh Chiêm Giang Huy gần đây luôn chú ý đến Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân đi theo sau lưng Mã Bân lên lầu, Chiêm Giang Huy đang mặc một bộ đồ ngủ trắng xem văn kiện, trong phòng chỉ có một bóng đèn, nhìn qua có chút trầm lắng. Mã Bân chần chừ một lúc rồi nói:

- Bí thư, bí thư Thanh Vân đã đến.

- Sao? À, tốt!

Chiêm Giang Huy nói, lão ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân:

- Cậu ngồi trước đi, chờ tôi một chút, dưới bàn có trà, cậu tự phục vụ đi.

Trương Thanh Vân há miệng định nói nhưng cũng lập tức ngậm miệng, vì lúc này Chiêm Giang Huy lập tức chăm chú vào văn kiện, Trương Thanh Vân không dám quấy rầy. Thậm chí hắn cũng không dám mở đèn vì sợ quấy rầy đến Bí thư Chiêm, hắn đành phải ngồi xuống ghế sa lông.

Mã Bân gật đầu với Trương Thanh Vân, sau đó lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Thanh Vân và Chiêm Giang Huy. Cũng không biết Chiêm Giang Huy xem văn kiện gì mà rất chuyên chú, chốc lại dùng tay gõ lên mặt bàn giống như đang trầm tư, cũng làm ngơ với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân ngồi một mình trên ghế sa lông cảm thấy rất buồn chán, vì ánh đèn quá mờ mà hắn rất ít khi có cơ hội dời lực chú ý, vì vậy chỉ biết ngồi khô khốc mà thôi. Hắn ngồi như vậy trong hai giờ.

- Ủa?

Bí thư Chiêm kinh ngạc nói một tiếng:

- Sao không bật đèn, bật đèn lên!

Cuối cùng Chiêm Giang Huy cũng buông văn kiện xuống bàn, nói xong cũng tự mình tiến lên mở đèn, gian phòng lúc này mới sáng lên.

- Chào bí thư Chiêm!

Trương Thanh Vân đứng lên nói.

Chiêm Giang Huy híp mắt, lão đánh giá Trương Thanh Vân từ đầu xuống chân, một lúc sau mới nói:

- Tôi thì vẫn tốt, ngược lại thì cậu đã bị gạt ra rìa một năm, không biết có còn ý chí chiến đấu nữa không?

Trương Thanh Vân đỏ mặt, vấn đề này cũng khó thể trả lời, vì vậy hắn không biết nói sao cho phải. Chiêm Giang Huy cười ha hả nói:

- Tôi nghĩ rằng đến chín giờ cậu mới đi qua, không ngờ tám giờ cậu đã đến, vì vậy cũng chỉ biết để cậu ngồi đợi mà thôi.

- Bí thư, đúng như lời chú nói, tôi đã bị lạnh nhạt đến phát sợ. Khi nghe thấy bí thư muốn gặp thì rất nôn nóng, dù ngồi bao lâu cũng tình nguyện.

Trương Thanh Vân nói, hắn biết rõ che giấu trước mặt Chiêm Giang Huy chỉ là dư thừa, như vậy nói thẳng vào vấn đề để tìm đường đi là chính xác nhất.

- Sao?

Chiêm Giang Huy có chút sững sốt, lão không ngờ Trương Thanh Vân nói rõ ràng như vậy, không chút giấu diếm, trực tiếp nói ra.

Chiêm Giang Huy lại nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân mà thầm gật đầu. Người này bị lạnh nhạt hơn nửa năm mà không bốc hỏa, lão thấy Trương Thanh Vân ngày càng trầm ổn hơn. Xem ra lần trước lão muốn đẩy Trương Thanh Vân lên chức bí thư thị ủy Thanh Giang cũng đáng giá, cán bộ mà đặc biệt là cán bộ trẻ tuổi, nếu phát triển quá thuận lợi cũng không có lợi.

Nhưng là lãnh đạo thì nhiều khi bắt buộc phải dùng nhân tài, lần này ma xui quỷ khiến thế nào lại gõ đầuu Trương Thanh Vân, bây giờ xem ra có thu hoạch.

- Cậu muốn về Giang Nam không?

Chiêm Giang Huy đột nhiên mở miệng nói.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn vội vàng gật đầu nói:

- Muốn, tất nhiên là muốn, cũng rất ngóng trông được quay về.

Chiêm Giang Huy hé miệng nở nụ cười, lão chỉ chỉ Trương Thanh Vân rồi nói:

- Cậu đấy, tự nghĩ vấn đề quá đơn giản, tổ chức vất vả lắm mới kéo cậu ra khỏi Giang Nam, cậu cho rằng mình được đi một vòng ở thủ đô rồi quay về à?

Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, hắn lén liếc mắt nhìn Chiêm Giang Huy rồi nói:

- Vậy thì xin bí thư chỉ điểm, tôi xin rửa tai lắng nghe.

Vẻ mặt Chiêm Giang Huy chợt trở nên cứng đờ, lão lập tức cười mắng:

- Tiểu tử cậu đúng là, còn muốn đùa giỡn sao, tưởng rằng tiến về thủ đô thì tôi không trị được à?

Chiêm Giang Huy mắng với giọng điệu khá nhỏ, nhưng cũng không nghiêm túc, âm thanh cũng nhẹ nhàng. Trạng thái tinh thần của Trương Thanh Vân là rất tốt, ý chí cũng không vì khoảng thời gian bị đối xử lạnh nhạt mà giảm sút, điều này làm cho Chiêm Giang Huy rất mừng, vì vậy mà gương mặt lộ ra nụ cười.

Trương Thanh Vân đối mặt với Chiêm Giang Huy cũng không dám xách gậy đánh rắn, hắn thấy bộ dạng bí thư có chút tức giận thì vội vàng nhận sai, khôi phục lại vẻ nghiêm trang, thần thái cung kính.

- Pha trà!

Chiêm Giang Huy chỉ chỉ dụng cụ trên bàn rồi nói:

- Nghe nói cậu có tay nghề pha trà đệ nhất Giang Nam, bây giờ hãy bộc lộ tài năng.

Trương Thanh Vân vui vẻ nhận lời rồi nhanh chóng hoạt động, bầu không khí trong phòng trở nên hòa hoãn, cấp trên và cấp dưới khá hòa hợp.

Thừa dịp Trương Thanh Vân pha trà, Chiêm Giang Huy cũng mở miệng hỏi về cuộc sống và công tác của hắn trong nửa năm qua. Thực tế thì sau khi Triệu tướng quân qua đời, Trương Thanh Vân có khá nhiều thời gian lo cho gia đình, hai người nói chuyện rất đầu cơ.

- Bí thư, mời nếm thử!

Trương Thanh Vân đưa một ly trà cho Chiêm Giang Huy rồi mỉm cười nói.

Chiêm Giang Huy nhận lấy ly trà mà không vội vàng uống ngay, chỉ cần nhìn qua là biết rõ lão hiểu trà, lão híp mắt ngửi ngửi hương trà, sau đó chậm rãi hạ ly xuống để cảm nhận hương vị.

Trương Thanh Vân cũng rót cho mình một ly, nơi đây không hỗ danh là phòng khách cao cấp, trà là loại cao cấp, là cực phẩm Điền Hồng.

Tuy Điền Hồng cũng không phải là loại cao cấp trong hồng trà, nhưng mùa đông dùng Điền Hồng là rất tốt. Điền Hồng có hương vị triệt để, tư vị trầm trọng, có công hiệu làm ấm dạ dày. Quan trọng là Điền Hồng được trồng ở những vùng nhiều mưa, là phương pháp hưởng thụ rất tốt cho những vùng có khí hậu mùa đông khô lạnh như thủ đô và những tỉnh phương bắc.

Hai người cùng uống trà giống như đang rất hưởng thụ cảm giác thanh thản không màng danh lợi vào lúc này. Tâm tư nóng nảy của Trương Thanh Vân trước đó cũng bình thản trở lại, đây chính là một tác dụng của trà thiền.

- Là thế này, Thanh Vân, bây giờ bộ tài chính và ủy ban cải cách đều có một chiếc ghế đặt trống, cá nhân cậu cảm thấy địa phương nào thích hợp hơn?

Chiêm Giang Huy đột nhiên mở miệng nói.

Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn ngẩng đầu mờ mịt, sau khi có chút do dự thì nói:

- Ủy ban cải cách, sợ rằng tôi không thể đảm đương được nhiệm vụ thần tài.

Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều hiếu kỳ với lời nói của Chiêm Giang Huy. Trong lòng hắn biết rõ nhất định có lãnh đạo cục tổ chức đang xem xét mình, mà Chiêm Giang Huy cũng có quan hệ bên trong, vì vậy lão đến đây hỏi mình cũng phù hợp.

Chiêm Giang Huy nhíu mày đối với lời nói của Trương Thanh Vân, lão nói:

- Sao không đảm đương được nhiệm vụ thần tài? Tôi thấy cậu không muốn làm quan cùng cung điện với Tam ca và anh rể lớn rồi.

- Không phải!

Trương Thanh Vân vội vàng phủ nhận, hắn nói:

- Tôi không để ý vì học kinh tế, cảm thấy hứng thú với phát triển, tôi tin ở ủy ban cải cách sẽ bộc lộ được tài hoa.

- Thật không?

Chiêm Giang Huy nói, vẻ mặt lão trở nên nghiêm túc. Trương Thanh Vân gật đầu, Chiêm Giang Huy chỉ mũi Trương Thanh Vân rồi nói:

- Coi như cậu có ánh mắt tốt, ủy ban cải cách đúng là thiếu khuyết hơn bộ tài chính. Trước kia cậu không phải chạy hạng mục cho khu công nghệ sao? Bây giờ vị trí cục trưởng của cục kỹ thuật cao Ủy ban cải cách đang trống, cậu đi cũng phù hợp.

Chiêm Giang Huy nói, không đợi Trương Thanh Vân kịp mở lời mà tiếp tục:

- Đây không phải là ý của tôi, tôi không có quyền lực kia, nghe nói ý kiến điều cậu về ủy ban cải cách chính là ý của phó thủ tướng Liên, sau đó ủy ban cải cách xem xét về tư liệu cũng thấy cậu phù hợp, lúc này mới đi tìm người ở cục cán bộ lão thành. Những gì tôi nói đều là sự thật, thật ra tôi cũng hâm mộ tiểu tử cậu, ở thủ đô xem ra có vẻ chán nản nhưng lại được rất nhiều người chú ý, lãnh đạo tất nhiên sẽ xem xét cẩn thận, cậu đáng được quý trọng.

Trương Thanh Vân thấy Chiêm Giang Huy nói như vậy mà không tự chủ được phải đứng lên. Chiêm Giang Huy nói nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, nếu dựa theo lời của lão thì tất cả vấn đề thăng tiến của mình đã hoàn thành, như vậy còn đến nói chuyện với mình làm gì? Còn cần phải hiểu tư tưởng và động thái của mình sao?

Trương Thanh Vân nhịn không được mà phải nhìn chằm chằm Chiêm Giang Huy, hắn thấy mọi chuyện tuyệt đối không hời hợt như lời bí thư Chiêm, trong quá trình này không có câu nào nhắc đến lão, nhưng Trương Thanh Vân không tin không có bóng lưng của Chiêm Giang Huy trong sự kiện lần này.

Trương Thanh Vân biết rõ một điều, nếu không phải mình dựa vào Chiêm Giang Huy thì lần này chắc chắn sẽ bị ướp lạnh lâu dài. Mình có thể được dùng cũng vì Chiêm Giang Huy phát sinh tác dụng. Chuyện đã rõ ràng như thế mà Chiêm Giang Huy không đề cập đến, hắn ném nguyên nhân mình được điều động cho lãnh đạo, như vậy vừa khẳng định tính nghiêm túc của tổ chức lại vừa cố gắng làm cho mình hiểu đang được đảng đề bạt, đang được đảng bồi dưỡng. Hành vi của Chiêm Giang Huy không phải chỉ là cao siêu, hơn nữa còn bùng ra chính khí làm người khác bị thuyết phục.

- Cảm tạ bí thư, cảm ơn lãnh đạo quan tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng lãnh đạo trên cương vị mới, nhất định sẽ công tác tốt.

Trương Thanh Vân cao giọng nói, giọng điệu khá kiên định. Hai chữ "quý trọng" của Chiêm Giang Huy đã khắc sâu vào trong tâm khảm Trương Thanh Vân, ủy ban cải cách là ban ngành trung tâm, người nào ở bên trong cũng có quyền lực dọa người, ai cũng cai quản những vấn đề cải cách lớn trong nước, chỉ cần vung tay là ảnh hưởng đến cuộc sống của vài chục triệu dân, quyền lực như vậy sao có thể là tầm thường?

Bạn đang đọc Bố Y Quan Đạo của Tịch Mịch Độc Nam Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.