Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấn đề liên quan đến chốn đi về

Phiên bản Dịch · 4073 chữ

Ngày tết âm lịch đang đến gần, tỉnh ủy cũng không giống như Ung Bình, dựa theo

chỉ thị của trung ương thì ngày nghỉ lễ cũng ít hơn. Trương Thanh Vân tính

toán thời gian, rõ ràng không kịp về nhà, vì vậy hắn dứt khoát mời cha mẹ đến

Thành Đô đón mừng năm mới. Vấn đề vật tư của Triệu Giai Ngọc cho dân khu Liên

Hợp thì Trương Thanh Vân ủy thác cho Trần Vân Sơn toàn quyền xử lý.

Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga đến Thành Đô đúng lúc các văn phòng tổng kết

cuối năm, những cán bộ từ cấp phòng trở lên đều phải tham gia, vì vậy Trương

Thanh Vân đành phải sắp xếp nhiệm vụ tiếp đãi cha mẹ cho Vương Tề, chính hắn

thì nói rõ địa chỉ qua điện thoại cho cha mẹ.

Đến khi Trương Thanh Vân tan họp thì xem lại điện thoại không có cuộc gọi nào,

căn bản là cha mẹ không gọi đến. Hắn vội vàng gọi điện thoại, cha mẹ đã đến

nhà, vì vậy hắn vội vàng lái xe phóng về.

Khi đến dưới lầu, Trương Thanh Vân đang chuẩn bị dừng xe lên nhà thì cặp mắt

tối sầm, thiếu chút nữa đã không ngất đi. Cha mẹ hắn đang từ trong cầu thang

đi ra, hơn nữa lại cùng đi với Nghê Thu Nguyệt, đây là có chuyện gì?

- Cha, mẹ!

Trương Thanh Vân gọi với giọng rất mất tự nhiên.

Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga ngẩng đầu lên, Doãn Tố Nga lại bước nhanh đến

chụp tay chân Trương Thanh Vân để xem xét. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Nghê

Thu Nguyệt rồi dùng giọng mất tự nhiên nói:

- Chào chị!

Nghê Thu Nguyệt gật đầu rất bình tĩnh, nàng cười nói:

- Tiểu Trương, vừa rồi tôi gặp hai bác ở đầu cầu thang, hai bác đang đi xuống

lầu, tôi cùng hai bác trò chuyện một lúc mới biết là cha mẹ của anh! Anh cũng

rất hiếu thảo, còn đón cả cha mẹ đến đây mừng năm mới.

Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn cảm thấy tình lúc này rất mất tự

nhiên, vì vậy đành phải quay đầu nói với cha mẹ:

- Cha mẹ xuống đây làm gì thế?

- Xuống mua vài thứ lặt vặt chứ gì nữa? Trong nhà chẳng có thứ gì, dầu muối

tương dấm, nước rửa chén cũng không có, vừa rồi cô gái này nói cũng muốn đến

siêu thị, vì vậy mọi người mới cùng đi.

Doãn Tố Nga nói.

Gương mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ bừng lên, hắn nở nụ cười ngượng ngùng, rõ

ràng trước mặt cha mẹ thì con cháu vẫn luôn là những đứa trẻ. Hắn nhìn thoáng

qua Nghê Thu Nguyệt, lúc này Nghê Thu Nguyệt cũng mở lời với cha mẹ Trương

Thanh Vân:

- Chú, dì, cháu sẽ đi mua đồ với hai người, chồng cháu trước kia là đồng

nghiệp của Tiểu Trương nhưng lúc này đã xuống thành phố Vũ Đức nhận công tác,

trong nhà chỉ còn lại một mình cháu mà thôi.

Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, Nghê Thu Nguyệt rõ ràng đang muốn mình

an tâm, đúng là tâm tư của phụ nữ khó mà nắm bắt được. Nếu đã có Nghê Thu

Nguyệt cùng đi siêu thị với cha mẹ thì cũng rất tốt, có một số việc không nên

che giấu, mở rộng lòng thì dễ dàng hơn.

- Chị gái, năm nay không đến cùng đón năm mới với chủ tịch Cao sao?

Trương Thanh Vân dùng giọng lơ đãng nói.

- Ôi dào, đâu có thời gian, năm mới bọn họ đều phải trực ban, tôi cũng chuẩn

bị đến Vũ Đức một chuyến, nhưng vài ngày nữa mới được.

Nghê Thu Nguyệt cười nói.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn quay sang nói với mẹ:

- Vậy mọi người cứ vui vẻ đi siêu thị, con không đi đâu, cả ngày mệt mỏi, bây

giờ đầu óc rất căng thẳng.

Trương Thanh Vân lập tức móc ví nhưng bị Doãn Tố Nga giữ lại:

- Mẹ và cha cũng không cần con phải bỏ tiền, chúng ta đều có tiền lương hưu,

con mệt mỏi thì cứ đi nghỉ sớm.

Bên cạnh khu Ung Cảnh có một siêu thị, ba người gồm cha mẹ Trương Thanh Vân và

Nghê Thu Nguyệt đi bộ sang, Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng ba người mà lắc

đầu thầm nghĩ:

- Nghê Thu Nguyệt ơi là Nghê Thu Nguyệt, không biết đến bao giờ mình mới có

thể buông tay đây?

Tháng chạp đến thì chuyện đổ lên đầu phòng giám sát cũng ít đi, Trương Thanh

Vân dứt khoát làm việc xong thì về nhà, ngày qua ngày cứ theo quy luật như

vậy. Cha mẹ đã đến Thành Đô thì hắn đã có gia đình, cơ bản đều từ chối những

buổi tiệc xã giao, đến tối về nhà cùng cha mẹ tận hưởng không khí ấm áp của

gia đình, nếu có Cảnh Sương ở đây nữa thì hay biết mấy.

Lúc này ông bà Trương Đức Giang cảm thấy rất thỏa mãn, lần này lên Thành Đô

lại thấy con trai có tương lai, có xe hơi có nhà ở, đồng thời lại là quan chức

trên tỉnh, rõ ràng vui mừng còn không kịp. Lúc hai người nhàn rỗi thì gọi điện

cho bạn đồng nghiệp, cho người thân ở huyện Ung Bình, chủ yếu là nói về những

gì được thấy ở Thành Đô, những chuyện này cũng làm hai ông bà vui sướng.

Ông bà Trương Đức Giang cũng không nhắc đến vấn đề bạn gái với Trương Thanh

Vân, lúc này con họ đã lớn, đã là quan trên tỉnh, rõ ràng mọi việc đều do hắn

tính toán. Ông bà cả đời sống ở nông thôn, sợ rằng những gì mình nói ra sẽ ảnh

hưởng đến tương lại của con.

Trương Thanh Vân nghĩ đến Cảnh Sương thì trong lòng lại bùng lên cảm giác chờ

mong, hắn chỉ mong sao tháng sau nàng quay về. Lúc này cơ bản cứ hai ba ngày

là hai người lại gọi điện cho nhau, Trương Thanh Vân cũng hao tổn hơn chục

ngàn đồng tiền điện thoại đường dài.

Đến tối Trương Thanh Vân cùng cha mẹ đi dạo ngoài công viên rồi về phòng tắm

rửa, điện thoại của Trương Thanh Vân liên tục vang lên, bên ngoài cũng vang

lên tiếng gọi của Doãn Tố Nga. Trương Thanh Vân nói mẹ không cần lo lắng, hắn

tắm rửa xong sẽ trả lời điện thoại.

Nào ngờ chuông điện thoại di động chợt ngừng thì điện thoại bàn lại vang lên,

lúc này Doãn Tố Nga đã tiếp điện thoại. Khi Trương Thanh Vân tắm rửa mặc đồ

ngủ đi ra thì thấy vẻ mặt Doãn Tố Nga rất cổ quái, giữa hai chân mày bùng ra

cảm giác vui mừng, vì vậy Trương Thanh Vân không khỏi nhướng mày:

- Mẹ, ai vừa gọi điện đấy?

- Mẹ không biết, là một cô gái, mẹ nói con đang tắm, cô ấy nói muốn con gọi

điện lại.

Doãn Tố Nga nói, bà vừa nói vừa nhìn Trương Đức Giang, vẻ mặt hai ông bà đều

lộ ra cái nhìn vui mừng, con trai hình như đã có bạn gái.

- Khụ khụ!

Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng xấu hổ, hắn lấy điện thoại di động ra xem,

Lăng Tuyết Phi sao? Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên mất tự nhiên.

Hai ông bà Trương Đức Giang vừa nhìn thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân thì lập tức

vui mừng hớn hở, Doãn Tố Nga kéo Trương Đức Giang vào phòng bếp dọn dẹp bát

đĩa vừa rồi còn chưa làm xong, hai người rời khỏi phòng khách.

Trương Thanh Vân gọi cho Lăng Tuyết Phi, hắn cười nói:

- Ngôi sao sáng, có chuyện gì mà gọi cho anh thế?

- Anh còn cười được à? Không phải đã bị em phát hiện ra sao? Vừa rồi anh ở

cùng với ai vậy? Bạn gái của anh à?

Lăng Tuyết Phi dùng giọng êm ẩm nói.

- Khụ!

Trương Thanh Vân bị Lăng Tuyết Phi làm cho sặc sụa đến mức không nhẹ, hắn cố

nhịn cười nói:

- Lỗ tai của em có vấn đề rồi à? Giọng của mẹ anh mà không nghe được sao?

- Sao?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói ngạc nhiên của Lăng Tuyết Phi, cách xa

không gian nhưng Trương Thanh Vân vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Lăng

Tuyết Phi vào lúc này, vì vậy trong lòng cũng có chút rung động.

- Đồng chí Trương Thanh Vân, lúc này em đang ở Thành Đô, vừa rồi đã quay vài

chương trình cho đài truyền hình Giang Nam, rất mệt, rất nhàm chán, làm sao

bây giờ?

Lăng Tuyết Phi trầm ngâm một lát rồi dùng giọng đáng thương nói.

- Làm sao bây giờ à? Hừ, không phải em muốn anh ra ngoài đi dạo với em đấy

chứ? Tình cảnh này là cô nam quả nữ, ảnh hưởng rất xấu đấy nhé.

Trương Thanh Vân cười nói, lúc này hắn nói chuyện đã có chút thả lỏng, không

còn nghiêm túc như ngày thường.

- Anh!

Lăng Tuyết Phi nói một câu rồi lại hoan hô:

- Từ lúc này đến hết tết em không tham gia diễn xuất, đang chuẩn bị nghỉ tết

ở Thành Đô, nếu không...Hì hì..Em mời anh sanh nhà làm khách được không?

Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng cũng khẽ động:

- Sao lại không tham gia biểu diễn? Tết âm lịch là khoảng thời gian bận rộn

của nghệ sĩ mà? À, có phải từ chuyện xấu lần trước mà em bị rơi rớt không?

Lăng Tuyết Phi chợt trở nên trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói:

- Anh không biết tình hình của em sao? Đúng là uổng công người ta nhắn tin

nhiều như vậy. Cái gì là rơi rớt, nghệ sĩ cũng là người, em cũng phải nghỉ tết

chứ?

Sau đó Lăng Tuyết Phi chợt chuyển chủ đề:

- Rốt cuộc anh có đồng ý hay không? Anh thấy đấy, em ở một mình cũng nhàm

chán, hơn nữa cũng không có người thân.

- Em có ý gì?

Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn dùng giọng có chút tức giận nói:

- Sau này không được nói những lời này nữa, tới hay không anh có thể tính

toán được sao? Em đúng là, thôi được rồi, nếu đã như vậy thì ngày mai anh hỏi

ý kiến cha mẹ đã, để xem ý kiến của cha mẹ thế nào, sau đó sẽ trả lời.

Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức cúp điện thoại, vừa rồi vốn hắn cũng

không muốn tức giận nhưng lại rất ghét những cô gái làm nũng. Hắn chỉ cần xem

một tiết mục giải trí của đài truyền hình mà nổi da gà, hắn không hy vọng Lăng

Tuyết Phi bị lây nhiễm tính cách đó, nếu như vậy thì rất khó làm bạn bè với

nhau được.

- Thanh Vân, sao lại tức giận như vậy? Cãi nhau với người ta à?

Doãn Tố Nga không biết đã vào phòng khách từ khi nào, bà đột nhiên nói một

câu.

- Sao cơ?

Trương Thanh Vân giật mình, hắn lầm bầm:

- Sao mẹ lại có sở thích nghe trộm điện thoại, rõ ràng không quan tâm đến

quyền lợi riêng tư.

Doãn Tố Nga nở nụ cười xấu hổ, sau đó bà lại trợn mắt nhìn Trương Thanh Vân

rồi lộ ra nụ cười nói:

- Người ta muốn mời chúng ta sang làm khách à? Con tức giận làm gì? Thời đại

này đã khác xưa, con gái chủ động mời chào không tốt sao? Cũng may có cha mẹ ở

đây, hai ông bà cũng muốn gặp mặt xem thế nào

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã chóng mặt ngất xỉu, đây là chuyện gì? Mẹ

mình nói muốn xuống nhà bếp rửa chén nhưng không ngờ lại núp phía sau nghe lén

điện thoại. Hắn cảm thấy đầu đau nhức rồi vội vàng khoát khoát tay nói:

- Việc này để nói sau, để nói sau đi mẹ! Lúc này con mệt quá, con phải nghỉ

ngơi sớm.

Sáng sớm hôm nay Trương Thanh Vân còn chưa kịp rời khỏi giường thì đã nhận

được điện thoại, hắn mơ màng cầm điện thoại nói:

- Alo!

- À, Thanh Vân, anh đã nói với bác trai bác gái chưa?

Trong diện thoại vang lên giọng nói của Lăng Tuyết Phi, giọng điệu ấp a ấp úng

rõ ràng có chút không yên.

Trương Thanh Vân lập tức nhảy dựng khỏi giường, chăn mền bị hất ra, gió lạnh

thổi vào làm đầu óc hắn tỉnh táo trở lại, hắn vỗ đầu nói:

- Sao lại chưa? Bây giờ là lúc nào sao em đã gọi đến rồi?

- Ủa, anh còn đang ngủ sao?

Lăng Tuyết Phi dùng giọng ngạc nhiên nói:

- Em đã sớm thức dậy rồi, lúc này cũng đã lái xe vào nội thành, chỉ vài phút

nữa là đến dưới lầu nhà anh.

- Cái gì?

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn đưa tay nhìn giờ rồi há hốc mồm. Hắn

nghĩ đến tình cảnh Lăng Tuyết Phi đến nhà mà cảm thấy không ổn, nơi này là khu

dân cư, không giống với chỗ ở của nàng ta, nếu bị người ta nhìn thấy thì phiền

phức lớn.

Lăng Tuyết Phi này cũng quá mức mạo hiểm, chẳng lẽ nàng không hiểu gì sao?

- Điều này...À, Tuyết Phi, nếu đã như vậy thì em cứ về quận Phong Sơn, anh và

cha mẹ sẽ thu dọn vài thứ, em cũng về chuẩn bị trước đi!

Trương Thanh Vân vội vàng nói.

- À, được, được! Em sẽ về, đúng rồi, hai bác thích gì nhỉ?

Lăng Tuyết Phi vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã cúp điện thoại,

trong lòng cảm thấy bực bội với Lăng Tuyết Phi. Sau khi hắn rời khỏi giường

thì ông bà Trương Đức Giang đang làm bữa sáng, Doãn Tố Nga liên tục lẩm bẩm,

nội dung là lớn rồi mà chưa có gia đình.

Trương Thanh Vân nghe được những điều này mà thầm run lên nhưng trong lòng ất

ấm áp, những năm vừa qua chức quan của hắn ngày càng lớn, nhưng bình thường

trong quan trường kẻ nào cũng đeo mặt nạ, ai cũng khách khí, chỉ có ở cùng một

chỗ với người thân thì mới có chút cảm giác chân thật. Trong mắt cha mẹ thì

con cái vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ, biết đâu tương lai con của họ sẽ trở thành

lãnh đạo tỉnh, loại cảm giác này không phải rất ấm áp à?

- Được rồi, được rồi, mẹ cũng đừng nói nữa, mau chuẩn bị bữa sáng cho con

với, ăn xong con sẽ đưa cả nhà đi làm khách.

Trương Thanh Vân không nhịn được phải nói.

- Sao?

Doãn Tố Nga chợt sững sờ, sau đó vẻ mặt trở nên vui tươi hớn hở, liên tục gật

dầu. Vì vậy mà tốc độ làm điểm tâm cũng nhanh hơn rất nhiều, trong miệng lại

liên tục vang lên nụ cười hì hì.

Sau khi Trương Thanh Vân chạy xe đến cổng biệt thự của Lăng Tuyết Phi ở quận

Phong Sơn thì vẫn còn cảm thấy hối hận vì quyết định của mình. Cha mẹ hắn thì

giống như sắp gặp phải kẻ địch, cô gái tên gì? Bao nhiêu tuổi? Chúng ta nên

mua lễ vật gì đây?

Tình cảnh này chính thức làm cho Trương Thanh Vân phải tan vỡ, hắn không ngừng

nói với cha mẹ hai người chỉ là bạn bè bình thường, nhưng hai ông bà dứt khoát

không nghe, hơn nữa còn mắng Trương Thanh Vân thần kinh. Khi đi lên đến lầu

hai biệt thự thì hai ông bà mới thầm nóng đầu lưỡi, trong lòng không ngừng suy

nghĩ xem cô gái này là con cái nhà ai? Sao nhà cửa lại khí phách như vậy? Vì

vậy mà hai ông bà có chút thận trọng.

Lăng Tuyết Phi hôm nay thu dọn căn biệt thự cực kỳ sạch sẽ, hầu như không có

bất kỳ hạt bụi nào, nhưng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy thiếu chút hương vị

như lần trước, quan trọng là mùa đông hiu quạnh, không có hương vị. Lăng Tuyết

Phi ở trong một căn nhà lớn thế này rõ ràng rất cô độc.

- Thanh Vân!

Trương Thanh Vân quay đầu, ánh mắt sáng lên, lần đầu tiên hắn được nhìn Lăng

Tuyết Phi ăn mặc mộc mạc như vậy. Một chiếc áo lông trắng, một chiếc mũ ở phía

sau, một chiếc quần jean bình thường, dưới chân là một đôi dép lê màu trắng,

trên tay còn đeo hai chiếc bao tay, gương mặt đỏ bừng.

Lăng Tuyết Phi căn bản là một người phụ nữ khêu gợi, là yêu nghiệt tuyệt sắc.

Nhưng cách ăn mặc của nàng lúc này giống như một sinh viên, mái tóc cột theo

kiểu đuôi gà, đúng tiêu chuẩn của một sinh viên.

Nhưng dù nàng ăn mặc như vậy cũng khó thể che dấu dung nhan và khí chất thanh

nhã, dù ăn mặc không có gì đặc biệt nhưng đứng nơi đó cũng làm đầu óc Trương

Thanh Vân trở nên mê muội, rõ ràng rất quyến rũ, rõ ràng dụ người ta rơi vào

vòng tù tội.

... ....

Trương Thanh Vân đã như thế thì hai ông bà Trương Đức Giang lại càng trở nên

thận trọng, cô gái kia giống như đậu hũ vậy, xinh đẹp đến mức làm người ta

không nỡ động vào, đây thật sự là bạn gái của Thanh Vân nhà ta sao?

- Đây là bác trai bác gái sao?

Lăng Tuyết Phi nở nụ cười thận trọng, sau đó nàng lập tức trở nên nhiệt tình

và cung kính:

- Chào bác trai bác gái, con là Lăng Tuyết Phi, là bạn của anh Thanh Vân,

chào mừng hai bác đến nhà cháu làm khách.

- Tốt, tốt, tốt quá!

Doãn Tố Nga nói liền ba chữ tốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Lăng Tuyết

Phi, động tác có chút cứng đờ.

- Vào nhà, vào nhà thôi!

Trương Thanh Vân tiến lên đỡ lời, hắn lập tức nhìn sang Lăng Tuyết Phi rồi

dùng giọng vui đùa nói:

- Khách đến nhà trước tiên phải mời vào, sau đó mới chào hỏi chứ?

- À, em, mời hai bác vào nhà, dì Phụng chuẩn bị dâng trà!

Lăng Tuyết Phi đỏ mặt lên, nàng liên tục nói, thì ra nàng cũng rất căng thẳng,

tay chân luống cuống.

Ông bà Trương Đức Giang đưa mắt nhìn nhau rồi thầm gật đầu, Lăng Tuyết Phi cảm

thấy căng thẳng thì hai ông bà mới thả lỏng được. Cô gái này tám phần là bạn

gái của con mình, nếu không phải thì thấy hai ông bà sao lại căng thẳng như

vậy?

Hai ông bà Trương Đức Giang vừa nghĩ đến đây thì lập tức nhìn thấy ánh mắt

Lăng Tuyết Phi không còn giống như trước đó, Doãn Tố Nga thì vui mừng nhướng

mày, rõ ràng cô gái này rất tốt, vừa xinh đẹp vừa dễ chịu, khó khăn nhất là

cũng biết lễ nghĩa, hơn nữa sự nghiệp cũng thành đạt, không phải rất xứng với

con trai mình à?

Mấy người đi vào phòng khách, dì Phụng vội vàng dâng trà, Lăng Tuyết Phi lại

ngồi ngay sát bên Doãn Tố Nga. Nàng là người thường xuyên phải phát biểu nên

rất biết cách điều tiết bầu không khí, vì vậy chỉ chốc lát sau Doãn Tố Nga và

Lăng Tuyết Phi đã nói chuyện rôm rả.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, không ngờ nha đầu còn có trò

này, nói chuyện với mẹ hắn rất thân mật nhưng không bỏ rơi hai cha con ngồi

ngoài, thì ra cũng là một cô gái hoàn thiện.

- Thanh Vân, lát nữa chúng ta dùng cơm, nếu không có gì thì ra sân đi dạo

được không? Nơi đó có hoa tươi mà em đã đưa từ phương nam lên!

Lăng Tuyết Phi giương mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi mở lời đề nghị.

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy quá buồn tẻ, hắn vội vàng gật đầu. Mấy người

cùng nhau xuống lầu, Lăng Tuyết Phi rất tự nhiên đỡ lấy cánh tay Doãn Tố Nga.

Khi xuống dưới lầu thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra đất đai bốn phía căn

nhà cũng thuộc loại rộng.

Quả nhiên xung quanh nhà có rất nhiều hoa, tất cả đều là giống hoa phương nam,

Trương Thanh Vân cũng không biết được nhiều. Hắn cảm thấy cách bố trí rất đẹp,

không ngờ tư tưởng của Lăng Tuyết Phi cũng không phải lún chân sâu vào cuộc

sống ngươi lừa ta gạt, quả thật rất chú ý đến chính mình.

Trương Thanh Vân xem hoa nhưng hai ông bà Trương Đức Giang lại xem nhà. Khi đi

xuống lâu thì trong nhà có phòng thể dục, bể bơi, gara ngầm, bên trong là các

loại xe thể thao, hai ông bà trước đây làm gì đã được nhìn thấy khu nhà nào

khí phách thế này? Vì vậy mà cũng chỉ biết líu lưỡi, nhưng trong lòng cũng

thầm lo lắng.

Con của hai ông bà muốn cưới một người vợ thế này thì không biết có dùng kiệu

hoa rước về được hay không? Vẻ lo lắng của hai ông bà thể hiện ra rất rõ ở

gương mặt.

Lăng Tuyết Phi kéo tay Doãn Tố Nga đi về phía trước, cha con Trương Thanh Vân

thì đi thụt ra phía sau. Mọi người đi vòng quanh biệt thự của Lăng Tuyết Phi

mà không kìm được phải cảm thán, ngôi sao đúng là lắm tiền nhiều của, chi phí

của biệt thự này trong vòng một tháng chắc bằng với tiền lương của Trương

Thanh Vân hắn trong vòng một năm.

Trương Thanh Vân nghĩ như vậy nhưng trong lòng Lăng Tuyết Phi lại có ý nghĩ

khác. Nàng ý thức được mình đã có một kế hoạch quá ngu ngốc, nàng nhạy cảm

phát hiện ra sự biến đổi của Doãn Tố Nga, vì vậy mà trong lòng cũng cảm thấy

không ổn, thầm mắng mình ngu ngốc.

Lăng Tuyết Phi lập tức nghĩ đến Trương Thanh Vân, trước đây Trương Thanh Vân

thường nói hắn và nàng là người của hai thế giới khác biệt, rõ ràng đã tạo ra

vách ngăn giữa hai người, trói buộc quan hệ để hai người không dám tiến thêm

một bước.

Lăng Tuyết Phi đã quen Trương Thanh Vân được vài năm, từ khi Trương Thanh Vân

ở trường đảng thì hai người đã bắt đầu liên lạc với nhau. Những năm vừa qua

Lăng Tuyết Phi cũng dần hiểu con người của Trương Thanh Vân, nàng biết hắn rất

quan trọng với mình, nàng phát hiện ra chính mình không nhịn được phải nghĩ về

hắn, cứ đến tối hoặc rãnh rổi đều muốn nhắn tin cho hắn, hình như đây là một

bộ phận khó thể tách rời trong cuộc sống của nàng.

Lăng Tuyết Phi là người thông minh, nàng biết rõ khả năng không tốt, Trương

Thanh Vân là quan chức, sớm muộn gì cũng có một nửa của đời mình. Đàn ông có

vợ chắc chắn phải cách xa những cô gái khác, nàng nghĩ đến đây mà cảm thấy

trong lòng không được thoải mái, nàng cũng rất cô độc, cũng cần một chốn bình

yên để dừng chân giang hồ.

Bạn đang đọc Bố Y Quan Đạo của Tịch Mịch Độc Nam Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.