Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỗ ngồi của thiên tài cửu tinh

Phiên bản Dịch · 2410 chữ

Năm tháng sau, tu vi Mạc Vô Kỵ tới Kim Tiên trung kỳ vốn đã đến cực hạn, dưới nồng nặc tiên linh khí trùng kích, thực lực của hắn trực tiếp phá tan Kim Tiên trung kỳ, thăng cấp tới Kim Tiên hậu kỳ.

Mạc Vô Kỵ cảm giác được tiên linh khí dường như yếu lên, hắn đình chỉ tu luyện, mở mắt phát hiện quả nhiên chung quanh tiên linh khí mỏng hơn rất nhiều. Không có khả năng tu luyện tiếp, nếu mà lại tu luyện, nói không chừng hấp thu sạch tiên linh khí của tiên luyện trì này mất. Mặt khác chính là sợ Phá Toái Giới cũng sắp mở ra, Phá Toái Giới này hắn không muốn bỏ qua.

Mạc Vô Kỵ đứng lên, đang ở lúc hắn muốn đi ra ngoài, trong lòng bỗng khẽ động, mi tâm linh khí cấp tốc tụ tập, linh nhãn lần nữa dần hiện ra.

Để cho Mạc Vô Kỵ vui mừng chính là, hắn phát hiện linh nhãn của mình so với trước cường đại hơn không chỉ gấp mấy lần, chính là cấm trận đường viền bên trong cả tiên luyện trì đều có thể thấy rõ ràng.

Hắn linh nhãn quả nhiên là tu vi tiến bộ, cũng tiến bộ theo. Nghĩ đến linh nhãn cả pháp trận cũng có thể nhìn thấu, Mạc Vô Kỵ trong lòng càng là chờ mong. Một khi linh nhãn tiến bộ của hắn đến trình độ nhất định, coi như là hắn phá giải không hết pháp trận, cũng có thể mượn linh nhãn hỗ trợ. Hắn từng đối với linh nhãn còn chưa lưu ý, hiện tại xem ra, cái thần thông này là thật sự lợi hại.

Mạc Vô Kỵ sửa sang lại một chút, đi ra tiên luyện trì.

Vừa đến một tầng đại điện, Mạc Vô Kỵ đã nhìn thấy Củng Dịch chờ sẵn ở trong đại điện.

- Chúc mừng Mạc Trưởng Lão xuất quan.

Củng Dịch thấy Mạc Vô Kỵ, mừng rỡ không thôi tiến lên chào.

Củng Dịch này quả nhiên lõi đời, cư nhiên ở chỗ này chờ chính bản thân xuất quan, Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ người như thế thích hợp nhất kinh doanh cửa hàng. Hay nhất lần này đi Phá Toái Giới có thể lấy được một đống tiên linh thảo, sau đó luyện chế đống lớn đan dược để cho Củng Dịch đi giao dịch.

Thấy Mạc Vô Kỵ gật đầu, Củng Dịch biết mình không có làm sai, nhanh chóng nói:

- Hóa long tại bên trong cửa hàng bế quan, ta biết Phá Toái Giới gần mở ra, chuẩn bị mang trưởng lão cùng đi.

Mạc Vô Kỵ đang định đi Phá Toái Giới, nghe được Củng Dịch nói, lúc này nói:

- Đã như vậy, thì làm phiền ngươi một cái. Được rồi, ta bế quan trong khoảng thời gian này, không có chuyện gì sao??

Củng Dịch cấp tốc đáp:

- Không có, chính là một người tên là Trầm Mộc Tình tinh cấp thiên tài tới bái phỏng qua một lần, nghe nói ngươi bế quan tu luyện sau đó, không có trở lại. Còn có chính là La Lăng Tiên Vực Vấn Lan Tiên Đế tại huyền hà ngộ đạo, mà Chứng Đạo Tiên Đế, dùng linh bảo mây xanh kim hỏa tráo trấn áp số mệnh, khai sáng Huyền Hà Tiên tông. Đồng thời mời các lộ cường giả, tổ chức tiên quỳnh linh trà đại hội.

Có lẽ là biết từ trong miệng Đậu Hóa Long, Mạc Trưởng Lão này đối với các loại tin tức đều rất là lưu ý, cho nên Củng Dịch cũng cố ý thu thập một phần tin tức. Hắn quả nhiên phát hiện, Mạc Vô Kỵ sau khi nghe mấy cái này tin tức, biểu tình rất là thoả mãn.

Địa phương đi tới Phá Toái Giới cách Đan Đạo Tiên Minh phân bộ tại Tiêm Giác Tiên Khư không xa, hai người một đường đi một đường nói chuyện, chỉ tốn thời gian một nén nhang, đã đến.

- Mạc Trưởng Lão, trước đây mặt chính là Tiêm Giác Tiên Khư Phá Toái Giới truyền tống tháp, ngươi chỉ cần bằng vào thân phận bài liền có thể vào. Bình thường đi Phá Toái Giới, yêu cầu sớm nửa tháng đến thời gian một tháng. Nói như vậy, có thể lên trước truyền tống trận, sau đó chiếm giữ một cái vị trí tốt. Chiếm giữ một cái vị trí tốt chẳng những quan hệ đến danh tiếng, còn có chính là đối với tu vi của mình cũng có chỗ tốt rất lớn.

Củng Dịch chỉ vào cái tháp cao trước mắt giới thiệu với Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ rất là thoả mãn thái độ làm việc của Củng Dịch:

- Củng Dịch, ngươi về trước đi. Hóa long không có kinh nghiệm gì, ngươi thuận tiện chiếu cố một chút. Chờ ta trở lại sau đó, ta sẽ chỉ cho ngươi cách trở thành một tứ phẩm Đan Vương.

Củng Dịch kích động tay đều có chút run rẩy, mặc dù hắn biết Mạc Vô Kỵ nói sai, hẳn là chỉ đạo hắn từ nhị phẩm Đan Quân thăng cấp đến tam phẩm Đan Quân. Thế nhưng với hắn mà nói, cũng không có ảnh hưởng. Qua nhiều năm như vậy, hắn cách chân chính tam phẩm Đan Quân, chính là kém một chút như vậy.

Một khi được Mạc Vô Kỵ tứ phẩm Tôn Cấp Đan Vương chỉ dạy, hắn thăng cấp không còn là chuyện viễn vông.

- Dạ, Mạc Trưởng Lão.

Củng Dịch khom người nói xong, đứng ở một bên chờ.

Mạc Vô Kỵ đi vào truyền tống tháp.

- Xin lấy ra ngọc bài Phá Toái Giới.

Mạc Vô Kỵ vừa tiến đến, đã bị một người tu sĩ của truyền tống tháp ngăn cản.

Mạc Vô Kỵ lấy ra bản thân thân phận trưởng lão bài đưa tới, tu sĩ kia tiện tay tiếp nhận thân phận của Mạc Vô Kỵ bài, khi hắn thấy rõ ràng Mạc Vô Kỵ là trưởng lão Đan Đạo Tiên Minh tại Tiêm Giác Tiên Khư phân bộ, biểu tình lập tức kính cẩn hẳn lên.

Tại tỉ mỉ tra xét ngọc bài thật giả sau đó, tu sĩ này hai tay lại đem ngọc bài đưa cho Mạc Vô Kỵ:

- Mạc Trưởng Lão mời lên tầng ba.

Quả nhiên dùng tốt, Mạc Vô Kỵ gật đầu với tu sĩ này, thu hồi ngọc bài đi vào. ...

Mạc Vô Kỵ tiến vào truyền tống tháp tầng thứ ba, nơi này sớm đã ngồi đầy người.

Trong này, các chỗ ngồi dường như còn có cấp độ, mấy chỗ gần cửa sổ, tương đối sáng sủa tựa hồ có khắc 9 ngôi sao. Không gần cửa sổ, thoáng đãng một chút thì khắc là 8 ngôi sao. Lại ra ngoài một chút, chỗ ngồi là bảy sao. Sau đó là 6 sao và 5 sao, phía ngoài nhất cùng với chỗ ngồi góc thì không có bất kỳ tiêu chí nào.

Ánh mắt của hắn tùy tiện đảo qua, liền đã nhìn ra. Chiếm giữ ghế 8-9 sao, đều là cường giả quanh thân linh vận vờn quanh. Một phần thông thường tu sĩ, đều là ngồi tại vùng ven, thậm chí còn có người đứng.

Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy mấy người quen, Mộ Dung Tương Vũ, Kiều Thiên Viêm, Ngao Thiên Thành. Còn có Cốt Tử Kiếm, vẫn như cũ đang bu đít Mộ Dung Tương Vũ.

Mạc Vô Kỵ cũng không có để ý, nơi này có ghế trống, hắn cũng sẽ không đứng bên ngoài, hắn tùy ý tìm một cái vị trí ở gần cửa sổ ngồi xuống. Dù sao không phải là lập tức truyền tống, cái chỗ này ngon như vậy, việc đéo gì phải ngồi ở mấy chỗ khác.

Thấy Mạc Vô Kỵ tiến vào cái chỗ này, Mộ Dung Tương Vũ đã chau mày, nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Mạc Vô Kỵ lại đi tới chỗ này. Phải biết rằng tu sĩ tới nơi này nhưng đều không phải là hạng người đơn giản, coi như là núp ở chỗ góc, cũng đều là người có chỗ dựa. Còn lại không phải là thiên tài năm sao trở lên, chính là địa vị không thấp, mà người này tu vi lại không cao.

- Nhan Dã, ngươi làm sao lại tới nơi này?

Kiều Trung Viêm ngược lại chủ động hỏi thăm một câu.

Mạc Vô Kỵ cười một cái:

- Ta đã đổi tên, không gọi Nhan Dã, gọi Mạc Vô Kỵ.

Kiều Trung Viêm cũng không thèm để ý Mạc Vô Kỵ có đổi tên hay không, mà là tiếp tục nói:

- Mạc đạo hữu, ta kiến nghị ngươi đừng ngồi ở chỗ kia.

Trước kia Mạc Vô Kỵ là đạo lữ của Mộ Dung Tương Vũ, trong lòng hắn rất là khó chịu. Hiện tại Mạc Vô Kỵ đã chặt đứt quan hệ cùng Mộ Dung Tương Vũ, mà hắn bị đá ra khỏi trò chơi, điều này làm cho hắn đối với Mạc Vô Kỵ có thêm một loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Rồi lại nói hắn cùng Mạc Vô Kỵ dầu gì cũng là đến từ một nơi, quen thuộc hơn chút so với các tu sĩ địa phương khác.

- Vì sao?

Mạc Vô Kỵ không hiểu hỏi:

- Lẽ nào vị trí này là có người đặt rồi?

- Ngươi nói không sai, vị trí này đích thật là có người đặt rồi, kẻ đó chính là ta.

Một cái thanh âm hơi khàn khàn truyền đến, một người thanh niên vóc người thon dài da dẻ trắng nõn đã tới.

Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ tên này thật sự là quá thanh tú, quả thực chính là như một nữ nhân.

- Né một chút đi, ta sẽ không so đo cùng ngươi.

Thanh niên Thanh tú đi tới trước mặt Mạc Vô Kỵ, giọng nói bình thường.

Mạc Vô Kỵ khẽ nhíu mày, hắn đưa mắt rơi vào trên người Ngao Thiên Thành cách đó không xa:

- Ngao Thiên Thành, ngươi nói cho ta biết, chỗ ngồi nơi này có đúng là có thể đặt hay không, ta sẽ nhường.

Mạc Vô Kỵ không có hỏi thăm qua Củng Dịch, không biết đi Phá Toái Giới truyền tống tháp chỗ ngồi có đúng hay không là đặt trước được, giả như có thể, vậy hắn chiếm vị trí của người khác thật là không có đạo lý.

Ngao Thiên Thành có ý không để ý tới Mạc Vô Kỵ, dù sao hắn vẫn còn có chút lo lắng Mạc Vô Kỵ không nói đạo lý. Tên này không nói đạo lý hắn đã thấy qua, một đao liền bổ sư tử bằng đá của Phá Không Bảo Các, quả thực không có bất kỳ lý do nào để nói. Nếu là tên này đánh nhau cùng hắn ở chỗ này, hắn khả năng thật không đi được Phá Toái Giới. Mạc Vô Kỵ là trưởng lão Đan Đạo Tiên Minh, cho dù là ở chỗ này đánh nhau, hắn cũng có cơ hội đi Phá Toái Giới. Nếu để cho tên này cùng Hoàn Tu Nhiên đánh nhau, vậy hắn cũng là trò cười.

Nghĩ tới đây Ngao Thiên Thành bình tĩnh nói:

- Nơi này chỗ ngồi là không có cách nào đặt trước, người nào tới trước chính là của người đó. Ngươi ngồi chỗ ngồi sở dĩ nói bị đặt mất, là bởi vì vị trí đó đều là chỗ ngồi của chín sao thiên tài, đây là quy củ mọi người ngầm định.

Mạc Vô Kỵ hiểu được, đây là nói thanh niên mặt trắng kia là thiên tài chín sao. Hoặc là nói không phải hắn, đổi thành thiên tài chín sao khác đến, cũng có thể ngồi chỗ này. Hắn tuy rằng không phải là cái gì tinh cấp thiên tài, thế nhưng hắn Mạc Vô Kỵ dầu gì cũng là người khai sáng ra thủ đoạn mạch lạc tu luyện, so với chín sao cấp thiên tài, hắn cũng không kém sao?. Huống chi chỉ cần có đầy đủ tài nguyên tu luyện, hắn dùng một trăm lẻ tám nhánh mạch lạc hình thành đại chu thiên tu luyện, coi như là thiên tài chín sao thì như thế nào? Cũng không sánh bằng hắn.

Cái chỗ ngồi này hắn có tư cách ngồi mà.

Ngao Thiên Thành mặc dù là Thiên Tài 7 sao, tính tình của hắn táo bạo là nổi danh. Mọi người cũng thật không ngờ, tên gia hỏa như vậy cư nhiên rất là kiên nhẫn trả lời vấn đề của Mạc Vô Kỵ, còn không có nửa điểm nghiêng về Hoàn Tu Nhiên, nhất thời đều có chút vô cùng kinh ngạc.

- Xin lỗi, vị trí này là ta tới trước, ngươi tìm địa phương khác đi.

Mạc Vô Kỵ biết rõ không đặt chỗ trước, không chút do dự cự tuyệt yêu cầu của Hoàn Tu Nhiên, thậm chí trong lòng còn có chút khó chịu. Chỗ ngồi này là căn cứ bản thân ai trước thì được, người nào dám khẳng định 9 sao là cao hơn hắn?

Hoàn Tu Nhiên giọng nói lạnh lùng hỏi:

- Không biết các hạ là thiên tài tông môn nào? Vì sao ta chưa từng thấy qua?

Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói:

- Ta có đúng là thiên tài chín sao hay không cùng ngươi không có quan hệ, người nào quy định nơi này chỉ có thiên tài chín sao mới có thể ngồi? Thiên tài Mười sao thì không thể ngồi?

Nguyên bản Mạc Vô Kỵ đối với việc chiếm giữ một cái vị trí tốt còn cũng không thèm để ý, lúc này thấy một thiên tài muốn cùng hắn tranh đoạt chỗ ngồi, hắn mới cảm giác chiếm giữ một vị trí tốt có lẽ không phải là như Củng Dịch tùy tiện nói.

- Đã như vậy, hãy để cho ta xem một chút đầu khớp xương ngươi cứng bao nhiêu, có bao nhiêu tư cách ngồi ở chỗ này.

Hoàn Tu Nhiên giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, bất quá cái loại này sát khí đã hiển lộ ra không thể nghi ngờ.

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 2174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.