Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị phát hiện

Tiểu thuyết gốc · 1531 chữ

Trong một cái chớp mắt ấy, Huy bỗng cảm thấy bản thân đang tựa vào một thân ảnh đẫy đà, nhu mì và ôn nhu mềm mại như nước.

Còn khuôn mặt nóng bừng bừng thì cảm nhận được một bàn tay mát rượi như đá đặt lên và bắt đầu vuốt ve.

Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng và mang nét lo lắng văng vẳng vào trong tai của hắn.

- Huy! Em không sao chứ?

- Chị Yến ơi! Thằng bé sốt cao quá.

Cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay này, hắn từ trong cơn mơ hồ tỉnh lại. Hai mắt lần nữa bừng sáng.

Chớp chớp con mắt vài cái để nhìn cho rõ hơn, lập tức, Huy liền rơi vào trạng thái art cool khi thấy gương mặt chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn ấy.

Lúc này, cô Mai Anh đang cúi đầu nhìn hắn nên chiếc kính cận bị sụp sâu xuống và đang trong trạng thái rơi lỡ cỡ.

Không còn vật cản, một dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, hại nước hại dân ập vào mắt của Huy.

- Vì sao cô lại đeo chiếc kính này?

Đây có lẽ là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn.

Trong 5 giây đứng hình này, hắn ngắm không sót một chi tiết nào trên khuôn mặt của cô.

Cô Mai Anh đẹp lắm, đẹp lắm.

Với một kẻ không mấy văn thơ như hắn, Huy không biết diễn tả như thế nào cho phải với dung nhan làm khuynh đảo chúng nhân này.

Có lẽ, vẻ đẹp của nàng một chín một mười so với nữ thần. Nếu bây giờ bắt bản thân chỉ được chọn một, thì thôi hắn chịu thua.

- Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười a.

Đây là lần thứ hai, Huy cảm nhận được một người con gái mang sắc đẹp được gọi là thập toàn, thập mỹ.

Bỗng chốc, địa vị của nữ thần trong trái tim thoáng lung lay.

Và rồi trong khoảnh khắc ấy, hai mắt của Huy trĩu nặng. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại và rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Theo từng nhịp đập “thình~ thịch” Huy bỗng thấy thân ảnh của nàng đang dần mờ đi và bị thay thế bởi thân ảnh kiều diễm của cô Mai Anh.

Ngay khi Nữ Thần dường như sắp tan biến, thì từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của hắn bay ra một lá thư.

Theo nó xuất hiện, tốc độ bơm máu càng ngày càng nhanh. Thân ảnh của Nữ Thần lại lần nữa rõ nét.

Nhìn hắn, rồi lại nhìn bóng dáng của cô Mai Anh, nàng ấy nở một nụ cười bí hiểm và nói:

- Cậu mãi mãi là của mình.

Dứt lời, Nữ Thần búng tay một cái. Thân ảnh của cô Mai Anh vừa được tạo ra chưa bao lâu bỗng chốc sụp đổ và hóa thành huyết vụ.

Đây cũng là lúc hai mắt của Huy đột nhiên mở to ra.

Không còn khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành và cũng không còn cảm giác ôn nhu ấy, giờ đây trước mắt của hắn chính là một trần nhà màu trắng.

Theo ba hồn bảy vía quay trở về, Huy cũng dần hồi phục tinh thần. Cơn đau đầu cũng đã vơi đi không ít.

Thoáng nhăn mặt một cái, hắn hít sâu một hơi thật dài rồi thở ra, hai mắt thì liếc ngang dọc khắp nơi.

Xung quanh hắn, có 10 chiếc giường nệm trải màu trắng đang bị bỏ trống.

Xa xa ở gần cửa ra vào, đó là một cái bàn kính chứa vô số các vỉ và lọ thuốc.

Thông qua cửa sổ, hắn lại lần nữa thấy thân ảnh của cô Mai Anh. Cô dường như rất vội vã, trên tay thì đang cầm một bịch gì đó.

Vừa vào tới cửa phong y tế, Mai Anh khẽ khựng lại một nhịp khi thấy thằng nhóc này đã ngồi dậy.

- Công nhận chị Yến phán và bốc thuốc chuẩn thật.

Từ trong suy nghĩ đi ra, nàng nhanh chóng bước tới và nở một nụ cười, nói:

- Em cảm thấy như thế nào, còn mệt không?

Nghe cô quan tâm hỏi, Huy đứng dậy và đáp:

- Dạ, em cảm thấy khỏe hơn nhiều so với lúc nãy. À mà cô ơi, em đã hôn mê trong bao lâu rồi ạ?

Mai Anh bèng nhìn vào trong điện thoại, đáp:

- À ừm.. Hiện tại là 9 giờ 50 phút. Em nằm đây được hơn 1 giờ rồi á. Yên tâm, cô đã xin phép giáo viên bộ môn rồi.

- Em cứ nằm đây nghỉ ngơi cho khỏe.

Nghe vậy, Huy thở phào một cái nhẹ nhõm. Nhìn bóng lưng kinh tâm động phách của cô, hắn cảm kích nói:

- Cảm ơn cô rất nhiều ạ. Em nằm đây một xíu nữa rồi lên học nốt tiết cuối.

Dứt lời, hắn ngã người xuống giường và móc cái điện thoại ra bắt đầu lướt lướt.

Mặc dù hai mắt nhìn vào trong điện thoại, nhưng tâm trí của hắn thì nghĩ lại viễn cảnh ấy.

- Việc lúc nãy, chỉ là giấc mơ ư?

Bỗng một mùi hương thơm phức phả vào mũi khiến cho hắn từ trong suy nghĩ đi ra.

Ngửi được mùi hương này, Huy đưa tay xoa xoa lấy cái bụng đang kêu lên “ồn~ ột”.

Lại lần nữa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy cô Mai Anh bưng một cái tô bốc khói nghi ngút đang chầm chầm đi tới giường của bản thân.

Thấy hắn nhìn, cô khẽ cười mỉm và nói:

- Hồi nãy chị Yến chỉ mới tiêm thuốc cho Huy thôi. Để có thể sớm khỏi bệnh, em cần phải uống thêm thuốc nữa.

- Em ăn cháo đi. Cô biết em chưa ăn sáng. Có như vậy thì khi uống thuốc, em mới không bị đau bao tử.

Khi cô đưa cái tô nghi ngút khói này ra trước mặt, hắn mới biết đây chính xác là thứ gì.

- Một tô cháo thịt bằm, nhiều hành và nhiều tiêu.

Nhận lấy tô cháo, Huy hết nhìn nó rồi lại nhìn cô Mai Anh. Cố kìm nén cơn xúc động, hắn cười nói:

- Em cảm ơn cô rất rất nhiều.

Để tỏ tấm lòng cảm kích của mình dành cho cô, hắn nhanh chóng đá hết bát cháo.

Ăn xong, Huy quay lên thì thấy cô đang há hốc miệng nhìn mình. Gãi gãi đầu vài cái, hắn nói:

- Dạ! Tô cháo này bao nhiêu tiền, để em gửi lại cho cô ạ?

Nghe vậy, Mai Anh bừng tỉnh. Nàng lập tức xua tay và cười tít mắt nói:

- Hihi! Có gì đâu. Tổng của em hết 300k.

Huy nhìn thấy động tác xua tay này thì cứ ngỡ rằng cô sẽ nói “thôi tiền bạc gì, cái này cô khao em đó”. Nhưng sự thật đã làm cho hắn hạn hán lời.

- Cô..cô..Sao tô cháo này mắc vậy ạ?

Thấy vẻ mặt của thằng nhóc đỏ bừng đang há hốc, nàng cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường.

Ho vài cái để trở về trạng thái nghiêm túc, nàng bắt đầu giải thích:

- Tiền thuốc 100k. Tiền chăm sóc, công nấu cháo và ship tận nơi cho em là 200k. Được chứ?

Nghe cô nói vậy, Huy cảm thấy đắng, đắng lắm. Thở dài một cái tỏ vẻ sự cam chịu, hắn nói một cách chán nản:

- Hiện tại, em không có mang đủ tiền. Để sáng mai, em sẽ gửi lại cho cô ạ.

Huy vừa nói dứt câu thì giọng nói của cô liền vang lên:

- Em chỉ cần giúp lớp làm một việc, thì số tiền này không cần trả lại cho cô.

Nghe tới đây, Huy cảm nhận được mùi vị của âm mưu.

Hai hàng lông mày thoáng nhíu xuống, hắn nhìn thẳng vào hai mắt phượng của cô Mai Anh và nói:

- Việc gì ạ?

Vừa nghe tới đây, khóe môi của Mai Anh nhếch lên. Lập tức, mặt của nàng áp sát vào gương mặt của thằng nhóc này.

Sau đó, đôi môi đỏ khẽ hé và thì thào nhỏ vào tai hắn:

- Chỉ cần em giúp lớp đoạt được top 2 trong bài thi thử thách này.

Bị cô phả từng luồng hơi thơm ngát vào tai, da gà ở vùng cổ nhanh chóng nổi lên, con lợn trong lồng của hắn cũng tỉnh giấc.

Mặc kệ con lợn đang quấy phá, Huy quay sang và nhìn chằm chằm vào đôi măt phượng đang ẩn dấu dưới lớp kính kia.

Thấy hắn nhìn, Mai Anh cũng nhìn lại. Cứ thế, cả hai lâm vào tình trạng đối mắt.

Không ai chịu thua ai. Mãi tới khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Mai Anh mới hồi phục tinh thần và ngẩng đầu lên.

Ngay khi nàng bưng cái tô rời đi, giọng nói của một người phụ nữ cất lên:

- Oh thằng bé tỉnh rồi à. Để chị lấy thuốc cho nó uống.

Bạn đang đọc Bạn Gái Trong Game Là Cô Giáo Chủ Nhiệm sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.