Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2 : Chân tàn tật trong giây lát thì tốt, nhưng chân tàn tật không thể không có nhâ

Phiên bản Dịch · 1709 chữ

Tiêu Dương siết chặt tay trên xe lăn, ngước mắt lên cẩn thận nhìn người trước mặt.

Cô có mái tóc ngắn ngang vai mượt mà, đôi mắt sáng như trăng dưới hàng lông mày cong và một nốt ruồi nhỏ màu đen trên chóp mũi, toát ra năng lượng vui tươi.

Trông rất thông minh.

Miệng của anh ấy cũng rất có khả năng lừa gạt.

Tiêu Dương nâng cằm chỉ vào chân mình: “Bị tàn tật rồi.”

“vâng, ta nhìn thấy.” Lưu Hân ngoan ngoãn gật đầu.

Tiêu Dương nhàn nhã nhìn nàng, hỏi: “Người tàn tật vẫn muốn kết hôn sao?”

Lưu Hân lại ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, chân tàn tật là tốt, chân tàn tật là tuyệt vời, chân tàn tật là vô nhân đạo!

Đó là lý do tại sao gia đình cô từ bỏ cuộc hôn nhân của cô.

Nếu Tiêu thiếu gia bị tật một chân thì cô vẫn có chút hoáng sợ, dù sao cô cũng đang nghĩ đến một con sói trắng tay chứ không phải một con cừu trong miệng sói.

Nêu cô muốn thuyêt phục bố mẹ và chị gái thì tất nhiên không chỉ là sự vô nhân đạo mà còn đôi chân tật nguyền của anh ta

Ngoài ra, cô mới mười tám tuổi và chưa đến tuổi kết hôn theo luật định.

Cô ấy có gả vào nhà họ Tiêu cũng không lấy được giấy chứng nhận, sau này chay trốn chẳng phải dễ dàng sao?

Bắt gặp khóe miệng Lưu Hân nở nụ cười, đôi môi móng đỏ mọng của Tiêu Dương mím lại, đôi mắt sâu như ao dần dần trở nên u ám

Còn trẻ nên rất dễ bị phát hiện những thủ đoan lừa đảo.

“Tới đây.” Tiêu Dương vẫy tay, Lưu Hân tỉnh táo lại, không kịp chuấn bị mà tới gần hắn.

Cô chưa kip mở miệng hỏi chuyện gì đang xảy ra, một bàn tay lạnh lẽo nhéo chặt quai hàm cô,Lâu Hoan đau đớn kêu lên, vô thức muốn trốn đi.

Tuy nhiên, phụ nữ không mạnh mẽ bằng đàn ông, dù Tiêu Dương có bệnh ở chân nhưng anh ấy vẫn là một người đàn ông to lớn cao 1 mét 8, sức mạnh của anh ấy không nên coi thường, điều này khiến Lưu Hân đau đầu.

Người đàn ông vừa rồi thái độ thay đổi nhanh như thời tiết.

Lưu Huân sợ hãi.

“Đau quá đau quá! Buông ra! Buông ra, buông ra...

Một đôi bàn tay nhăn nhó trắng nõn không ngừng vỗ vào cánh tay của người đàn ông, đối với Tiêu Dương chẳng qua chi là cào xước bề ngoài mà thôi.

“Lưu Hân.” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dương xuyên qua ốc tai cô, “Đừng giở trò đồi bại trước mặt tôi, cưới cô không phải là ý định của tôi, cô cũng không phải vợ tôi”

Lưu Hân quai hàm bị nhéo thật chặt, căn bản không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thế rên rỉ trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập nước mắt

Đừng giả vờ đáng thương

Tiêu Dương lộ ra một tia chán ghét, hơi buông lỏng tay, tiếp tục cảnh cáo : “Những gì ta nói tiếp theo, hãy nhớ kỹ, nhớ lại thì gật đầu.”

“Gật” Mọi người khẽ cúi đầu dưới mái hiên, Lưu Hân đáp lại trong nước mắt thấy cô vẫn hợp tác, tay Tiêu Dương mềm nhũn ra một chút: “Ở trong Tiêu gia hãy giữ bí mật, chúng ta không được phép công khai quan hệ với bên ngoài.”

“ừ, ừ, ừ!” Lâu Hoan nặng nề gật đầu, trong gương mặt tràn đầy nước mắt, nóng lòng muốn làm điều đó.

Cô cũng không muốn người khác biết mình lấy chồng, đây là vết nhơ trong cuộc đời cô!

Nếu người ta phát hiện ra, sau này cô ấy làm sao có thế yêu hay kết hôn được?

Cô đơn giản đồng ý, Tiêu Dương có phần ngạc nhiên: “Chúng ta không ngủ chung giường hoặc ngủ chung giường thì đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi. Cô không được phép chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng.”

Lưu Hân cảm thấy như vậy có chút quá đáng, mơ hồ hỏi: “vậy tôi không được ngồi trên ghế? Tôi cũng không thể ngủ trên giường sao?”

Tiêu Dương cau mày, ý của hắn không phải như vậy.

Cô cứ thích gặp rắc rối ở độ tuổi trẻ như vậy nhỉ?

Thấy hắn cau mày, Lưu Hân kinh hãi: “Ngươi có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không?’

Tiêu Dương buông tay anh ra, không đế ý đến chiếc cằm đỏ mọng của cô, gật đầu nói: “Được.”

“Vậy thì tốt.”Lưu Hân thở phào nhẹ nhõm:

Mặc dù vậy, cô vẫn bị bỏ lại trên ghế sofa ở hành lang tầng dưới.

Một người từ nhỏ đã ngủ trong phòng công chúa không quen với việc ngủ trên chiếc ghế sofa nhỏ và hẹp, bồng cảm thấy tủi thân.

Nhưng nếu cô không kết hôn, gia đình cô không biết họ sẽ sống ở nơi nào.

Bây giờ cô cuối cùng đã có một khoảng sân rộng đế che mưa che gió, có một chiếc ghế sofa tương đối êm ái làm giường, bố mẹ và chị gái cô vẫn có thể ở nhà.

Đây là phần thưởng đầu tiên cho việc cô sẵn sàng gả vào nhà họ Tiêu.

Cô đã cứu ngôi nhà nơi họ lớn lên và lưu giữ vô số kỷ niệm.

Nghĩ về nó theo cách này, thật sự không tệ

Lưu Hân chống tay lên gối, xoa đầu an ủi bản thân rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ rất sâu nhưng Tiêu Dương lại bị mất ngủ.

Anh và mẹ anh chỉ sống trong căn nhà này kể từ khi anh sinh ra, sau khi mẹ anh qua đời năm anh sáu tuổi, anh sống một mình.

Năm anh 20 tuối xảy ra một vụ tai nạn ô tô, gia đình ông ngoại phái Vu Thừa đến chăm sóc,

suốt 8 năm chỉ có hai người họ.

Bây giờ đột nhiên có thêm một người, cho dù không ở trước mặt, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.

Ngôi nhà này tựa như đấng sáng tạo ra một thế giới chỉ thuộc về mình anh, bây giờ đột nhiên có người ghép đồ vật vào thế giới này, giống như lãnh thổ của anh đang bị xâm chiếm.Vì thế hắn đứng dậy đi xuống lầu.

Anh không rung chuông đánh thức Vu Thừa mà điều khiển xe lăn dừng lại trước ghế sofa, nhìn thấy một quả bóng bông màu trắng cuộn tròn trên ghế sofa, chân nhét vào trong chiếc váy cưới rộng rãi.

Tiêu Dương có chút tức giận, lay người cô ấy lại nhưng vẫn không sao gọi cô ấy dậy, cô ta còn tựa đầu nhỏ vào tay anh ngủ như một con lợn.

"Đứng dậy." Anh gọi với giọng bình tĩnh.

Lưu Hân mím môi, thờ ơ.

Tiêu Dương tăng âm lượng lên một chút: "Đứng dậy."

Dường như có chút tác dụng, Lưu Hân rên rỉ xoay người lại, bĩu môi hung ác nói: "Ba, con buồn ngủ quá, đừng làm ồn!"

Tiêu Dương sắc mặt âm trầm nói: ".."

Giọng nói của anh ấy sao lại giống bố cô ấy thế?

Tiêu Dương đẩy chiếc xe lăn lại gần và đẩy người ra khỏi ghế sofa một cách vô nhân đạo.

Lưu Hân lăn lộn trên mặt đất lạnh lẽo, chợt tỉnh lại.

Cô vừa mơ thấy mình đang ngủ ở nhà, bố cô đã nói gì đó với cô, lúc này khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt u ám, cô sợ đến mức quên kêu lên vì toàn thân đau nhức.

Đây không phải là bố cô, đây là tổ tiên của cô!

"Sao, sao vậy?" Cô kéo váy đứng dậy, chân có chút loạng choạng, dụi dụi mắt nói: "Tôi buồn ngủ quá, muốn đi ngủ.". Ngày mai tôi thức dậy tôi có thế nói chuyên với anh được không?"

Giọng nói bối rối rất nhẹ nhàng như sáp, như thể cô ấy đang nói một cách quyến rũ.

Tiêu Dương cau mày, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào như vậy, đến nơi xa lạ cũng không hề rụt rè, dù làm khó cô cũng không hề có ác cảm, giọng điệu cũng rất tự nhiên.

Nghe giọng điệu vừa rồi của cô, người không biết sẽ tưởng rằng họ đã sống với nhau nhiều năm.

Khuôn mặt trắng nõn của cô gái phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, Tiêu Dương có ảo giác lãnh địa của mình bị xâm phạm, lông mày càng nhíu chặt, mở miệng đuối người ra ngoài.

"Ra ngoài ngủ đi."

Lưu Hân bối rối:

Cô nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, rồi nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cười của Tiêu Dương, cảm thấy anh ta có thế không chỉ đang nói chuyện.

"Anh có nghiêm túc không?" Có lẽ là không, phải không? Ngoài trời lạnh quá.

Tiêu Dương đáp lại cô bằng ánh mắt lạnh lùng

Ngủ trên sofa vốn đã rất khó chịu, ra ngoài CÓ thể ngủ ở đâu? Ngủ trên sàn à? Lưu Hân vội vàng ngồi xuống ghế sofa, hai tay nắm lấy mép ghế sofa, “Tôi không ra ngoài.”

“Có hai con đường, đi một mình hoặc bị kéo lê.”

Lưu Hân bướng bỉnh mím môi không nói gì, giây tiếp theo cô thấy Tiêu Dương lấy điện thoại di động ra, hình như đang gọi người kéo cô đi, anh thực sự không quan tâm nên liền đứng dậy. Cô nhây vào trong vòng tay anh.Tay anh ôm chặt lấy cậu như một con bạch tuộc .Mông cô đặt trên đùi anh, hình như cô không thích cảm giác khó chịu ở chân anh nên cô nhích mông tìm tư thế thoải mái.

Điện thoại di động cúa Tiêu Dương rơi xuống đất kêu cạch cạch, mọi người đều giật mình.

Bạn đang đọc Anh Tiêu, vợ anh lại muốn bỏ trốn của Nhất Thế Công Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14400896
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.