Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ngoảnh lại đi

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Giang Thành liếc nhìn Lâm Dao cùng với Đường Thiển ở đằng sau Tào Vượng không xa, cảnh giác nói:

- Ăn nhanh đi, nơi này không tiện ở lâu

Lâm Dao cùng với Đường Thiển ngồi ở chỗ cách Giang Thành không xa, nhưng vạn hạnh chính là, các nàng có vẻ như cũng không có ý tứ đến tìm Giang Thành

Chuyện này khiến Giang Thành thở phào một hơi

Có sao nói vậy, hắn mặc dù ăn cùng một tiệm ăn với yêu nữ ma đạo, nhưng cây ngay không sợ chết đứng, hắn về mặt chủ quan, xác thực không có cố ý liên hệ với yêu nữ ma đạo. Ăn cùng một chỗ hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Điểm này tin tưởng tiên môn chính đạo sẽ tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho hắn

Sau đó, chỉ cần Tào Vượng có thể thành thật ăn xong bữa ăn và thành thật rời đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi

Trong miệng ngậm rau xà lách và thịt nướng, Tào Vượng không quên trò chuyện với Giang Thành

- Lão Giang, ngươi và Lâm Dao kia sao rồi?

Bởi vì ở cách đó không xa, cho nên Lâm Dao bao quát cả Đường Thiển đều nghe được lời của Tào Vượng

Đường Thiển ngẩng đầu nhìn Lâm Dao một chút, sau đó quay đầu lại nhìn thấy bóng lưng của Tào Vượng, còn có Giang Thành đang cố gắng trốn ở sau lưng Tào Vượng

Lâm Dao lộ vẻ mặt thong dong, giống như không nghe thấy Tào Vượng, tựa hồ như không còn quan trọng nữa. Nhưng đôi tay mảnh khảnh đặt trên đùi dưới gầm bàn lại không khỏi nhẹ nhàng nắm lại. Nội tâm của nàng, không hề bình yên như vẻ ngoài của nàng

Đường Thiển nhìn Lâm Dao không có phản ứng gì, nên cũng không coi trọng lời nói của Tào Vượng

Học sinh trung học phổ thông Ngô Nhạc, nói chuyện nhắc đến ;Lâm Dao' thì có gì kỳ quái chứ?

Đúng lúc lúc này Chu Diệc Văn gửi tin nhắn tới, Đường Thiển vội vàng mở ra đáp lại

Chu Diệc Văn: Đi ăn thịt nướng à?

Đường Thiển: Đúng vậy, ăn với Lâm Dao

Đường Thiển: Ngươi có tới không?

Chu Diệc Văn: Được, đúng lúc vừa mới tan làm ở công ty của bố

Đường Thiển: Chịu khó như thế? Không phải là bởi vì có người nào ở đây đó chứ?

Chu Diệc Văn: Làm sao có thể? Đã sớm không có quan hệ gì với nàng, ngươi đợi ta. Ta sẽ lập tức tới ngay

Đường Thiển: Nhớ lái xe tới đây, đi bộ cả ngày mệt lắm

Trong khi Lâm Dao mặt không biểu lộ, Đường Thiển vội vàng trả lời tin nhắn

Giang Thành điên cuồng nháy mắt với Tào Vượng

Lâm Dao đang ngồi ở phía sau ngươi, ngươi đừng có nói nữa!

Tào Vượng tiếp tục làm cố vấn tình cảm cho Giang Thành

- Lão Giang, không phải ta nói ngươi, ngươi vẫn vậy, phải nói như thế nào đây, nhìn không thấu. Đúng thế, ngươi vẫn là nhìn không thấu. Ngươi nhìn huynh đệ ta, mặc dù cũng là tướng mạo ngọc thụ lâm phong, nhưng từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng ưa thích ai, cũng không nói yêu đương. Ngươi biết tại sao không?

- Quay lại

Giang Thành nói

- Ài, không đúng. Không phải ta không thích quay lại. Mà là con đường trở thành tiên của chúng ta đòi hỏi phải cắt đứt mối ràng buộc trần tục và cắt đứt tình cảm. Thử nghĩ một chút, ngươi bây giờ có bạn gái, năm mươi năm sau, ngươi Trúc Cơ, tuổi thọ đạt tới ba trăm năm, nàng chỉ là Luyện Khí, tuổi thọ một trăm năm. Ngươi sinh long hoạt hổ, nàng lại nhăn nheo già nua. Các ngươi phải làm sao bây giờ?

Giang Thành vỗ trán

- Ngươi ngoảnh lại đi

- Ta ngoảnh lại cũng vô ích, vị thanh mai trúc mã kia của ta ngươi cũng biết... không phải, ngươi đừng ngắt lời. Chúng ta bây giờ nói là quan hệ giữa ngươi cùng với Lâm Dao. Lâm Dao là ai? Là Lâm tiên tử trong lòng tất cả nam sinh trung học phổ thông chúng ta. Hơn nữa trọng yếu nhất chính là, nàng mười sáu tuổi, Luyện Khí tầng bảy. Ngươi thì sao, mười tám tuổi Luyện Khí tầng ba

Tào Vượng thấm thía nói:

- Lão Giang, Lâm Dao đại khái sẽ đạt tới Trúc Cơ. Tiến vào Tiên Môn đối với nàng mà nói cũng không phải việc khó. Nhưng mà chúng ta thì sao, ngươi Luyện Khí tầng ba, ta Luyện Khí tầng bốn. Ngươi mặc dù có khả năng thi được đại học trọng điểm, nhưng đối với con đường tu tiên mà nói, đại học trọng điểm không phải kết thúc, mà là bắt đầu. Về sau chênh lệch giữa chúng ta cùng với Lâm Dao sẽ càng lúc càng lớn. Ngươi coi như lại thích nàng cỡ nào, các ngươi cuối cùng cũng sẽ không có kết quả

Lâm Dao cụp mắt xuống, khóe miệng lại có chút không tự chủ mà nhếch lên

Quả nhiên, suy đoán của nàng hoàn toàn chính xác, Giang Thành chính là thích nàng!

Ở trong ván cờ tình cảm, ai chân thành sẽ gặp bất lợi tuyệt đối!

Lâm Dao có thể không thổi phồng chút nào nói —— ưu thế thuộc về ta!

Giang Thành ra hiệu Tào Vượng dừng lại, trước đây hắn cùng với Tào Vượng ở riêng một mình, nhưng hôm nay lại ở ngay trước mặt Lâm Dao, Giang Thành hắn nhất định phải làm rõ thái độ của mình

- Ta không thích Lâm Dao, cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến nàng

Tào Vượng bày ra biểu lộ "ta hiểu mà"

- Được được được, ngươi không thích, ngươi không thích ngươi mượn tiền làm gì? Có phải là định tạo bất ngờ cho nàng?

Bạn đang đọc Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch) của An Tĩnh Phủng Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạnhXuyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 294

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.