Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thà chết trên con đường tìm kiếm hi vọng, còn hơn sống mòn trong tuyệt vọng.

Tiểu thuyết gốc · 2164 chữ

“Chết tiệt!”

Hàn Phong trong lòng chửi to một câu. Hắn chưa kịp mở miệng ngăn cản, Tường Vi đã mở cửa bước vào.

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

Trên ghế dựa cạnh cửa sổ, Hàn Phong đang ngồi ngả người rung chân, nhìn qua có vẻ vô cùng hưởng thụ. Liễu Huyên thân thể thành thục non mềm đang cưỡi trên người hắn, hai khoả nhũ hoa cự đại trước ngực giống như sắp nhảy ra khỏi cổ áo, váy ngắn kéo lên quá đùi, da thịt trắng nõn pha chút ửng hồng, dưới ánh trăng bạc chiếu xuống thực sự vô cùng dâm mỹ.

Trái ngược với Tường Vi đứng ở cửa y phục đoan trang thục nữ, hai cái người kia giống như sắp sửa lột trần nhau ra mà cuốn thành một đoàn tới nơi.

Tường Vi khuôn mặt thoáng chốc trở nên ửng hồng, nàng ta lạnh nhạt liếc nhìn Hàn Phong một cái, lập tức xoay người muốn mở cửa bước ra ngoài.

Đúng lúc này, Liễu Huyên đột nhiên quay qua nhìn Hàn Phong rồi nhanh chóng hỏi:

- Hàn đại đội trưởng. Tôi và Tường Vi tiểu thư, ai xinh đẹp hơn?

“Xinh c**m!”

Hàn Phong điên cuồng chửi bới mười tám đời tổ tông của Liễu Huyên, ả này chắc chắn là cố ý, chắc chắn nàng ta thiết lập bố cục này rồi lừa hắn dẫm vào.

Mà Tường Vi nghe thấy câu hỏi này, động tác cũng thoáng chốc dừng lại.

Hàn Phong khoé miệng co giật, hắn chờ mãi cũng không thấy Tường Vi bỏ đi, cuối cùng cắn răng đáp:

- Đại nãi tử Đào Đại Tư xinh nhất.

Nghe được câu trả lời của Hàn Phong, Liễu Huyên lập tức tóm lấy hai tai của hắn nhéo mạnh rồi mắng mỏ:

- Anh có muốn chết không?

Tường Vi cũng xoay người tức giận nhìn Hàn Phong. Đào Đại Tư sao, vị tiểu đội trưởng nặng 90 cân kia?

- Ách… Đừng có véo, đừng có nhún nữa, tôi đang bị thương đó… Tôi không biết a…

Hàn Phong kêu lên thảm thiết, hắn cố gắng đẩy Liễu Huyên ra, nhưng đối phương bám quá chặt.

Liễu Huyên đè chặt Hàn Phong rồi nghiến răng gặng hỏi:

- Đừng có đánh trống lảng, trả lời mau.

Hàn Phong trốn đông lại trốn tây không nổi, cuối cùng đành phải kêu to:

- Tiểu đội trưởng Mã Mộng Đình xinh nhất.

Nghe được câu trả lời này của hắn, Liễu Huyên rốt cuộc từ từ an tĩnh lại, nàng ta cắn môi lườm Hàn Phong một cái, sau đó hừ lạnh rồi bò từ trên ghế xuống, bước thẳng ra ngoài cửa.

Khi đi ngang qua Tường Vi, nàng ta hơi dừng lại rồi cúi người xin lỗi:

- Tường Vi tiểu thư, xin lỗi vì đã mạo phạm.

Tường Vi lắc đầu rồi bình tĩnh đáp:

- Không vấn đề gì.

Sau khi nhìn Liễu Huyên khuất sau cánh cửa, Hàn Phong nhanh chóng ngồi dậy chỉnh trang lại y phục, sau đó hắn nhìn Tường Vi thản nhiên hỏi:

- Tường Vi tiểu thư, cô tới tìm tôi là có chuyện gì?

Tường Vi không trả lời câu hỏi của hắn mà nhàn nhạt cất lời:

- Câu trả lời chính xác cho câu hỏi vừa rồi là gì?

“Chính xác c**m!”

Hàn Phong trong lòng chửi ầm lên, cái đám nữ nhân chết tiệt này.

Hắn đảo mắt một hồi, sau đó chỉ bát cơm thừa trên bàn nói:

- Cô ăn thịt chó biến dị chưa? Ăn 100 gram thịt của con chó lớn nhất là có thể tăng 2 điểm phục hồi trong 15 phút đó. Nếu ăn đủ 300 gram, có thể tăng 5 điểm phục hồi trong 20 phút.

- …

Thấy đối phương vẫn như cũ lẳng lặng nhìn mình, Hàn Phong bất lực nhún vai nói:

- Được rồi, cô xinh đẹp hơn.

Hắn đây là lời thật lòng, nữ nhân trước mặt quả thật xinh đẹp hơn Liễu Huyên.

Tường Vi nheo mắt nhìn Hàn Phong một lúc rồi nhàn nhạt nhận xét:

- Câu trả lời của anh không phải nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn là lời thật lòng.

“Đ**t! Thế còn không chịu nữa!”

Hàn Phong lại chửi bậy một câu, hắn quyết định không nói nữa, chỉ búng tay tạo ra một băng nô làm nhiệm vụ rót ra hai chén trà, sau đó tiếp tục bưng tô cơm lên ăn ngon lành.

Một là Tường Vi dừng vấn đề này lại rồi uống trà, hai là hắn sẽ mặc kệ nàng ta mà một mình uống hết.

Tường Vi nhìn biểu hiện vô lại của Hàn Phong thì cắn răng một cái, cuối cùng đành nhẹ nhàng bước tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Nàng ta vừa chờ đợi Hàn Phong ăn cơm, vừa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng màu bạc như thác nước trên cao phủ xuống trấn Hi Vọng. Nếu không phải ngoài kia vẫn là tận thế hoành hành, đây sẽ là một khung cảnh tuyệt đẹp.

Hình như chỉ năm sáu ngày nữa là tới ngày trăng tròn.

Sau khi giải quyết xong bữa tối, Hàn Phong dùng khăn giấy lau miệng rồi tuỳ ý nói:

- Tường Vi tiểu thư, cô có thể nói rồi.

Tường Vi thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nàng ta nhìn sâu vào Hàn Phong rồi nghiêm túc hỏi:

- Hàn Phong, vì sao anh không cầu cứu chính phủ huyện Tam Giang? Anh có bộ đàm, anh hoàn toàn có thể liên lạc xin viện trợ, có thể dễ dàng tiêu diệt thi đàn tại trung tâm huyện Liễu Lâm.

Hàn Phong không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Tường Vi tiểu thư, cô nghĩ họ có viện trợ chúng tôi không?

Tường Vi nhanh chóng khẳng định:

- Chắc chắn có.

- Tại sao cô có thể chắc chắn?

Một khoảng lặng nhỏ xuất hiện, Tường Vi cắn môi rồi chậm rãi đáp:

- Được rồi, tôi biết anh hiểu rõ vấn đề này hơn ai khác… Vì tại trấn Hi Vọng có nhiều người quan trọng, có Hứa Dương, Tiêu Minh, Lý Hạ Vân, Cao Trác những người kia… Và cả tôi nữa. Chỉ cần chính phủ biết những người này ở đây, họ chắc chắn sẽ cử quân tới cứu.

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên, hắn rút một tờ báo cáo trên bàn đẩy qua phía Tường Vi rồi nói:

- Chúng tôi có định hướng của riêng mình. Tường Vi tiểu thư, chúng tôi sẽ chờ đợi chính phủ cứu giúp, sẽ chờ đợi họ chủ động giải cứu, chứ tuyệt đối không chủ động cầu xin.

Tường Vi tiếp nhận tờ báo cáo cẩn thận đọc, kia chính là “lòng dân” tại trấn Hi Vọng.

Niềm tin của người dân nơi này vào bản thân, vào đội ngũ của Hàn Phong, vào thành quả chiến đấu đã đạt được lớn hơn xa lòng tin vào chính phủ.

Thậm chí chính phủ đã bị bài xích rõ rệt, niềm tin vào căn cứ huyện Tam Giang suy giảm nghiêm trọng.

Không để nàng ta cất lời Hàn Phong đã thản nhiên nói:

- Đây là thành quả do tôi âm thầm tác động. Tường Vi tiểu thư, cô thấy những điều này là đúng hay sai?

Tường Vi cắn môi, Hàn Phong thật sự là vô liêm sỉ, vậy mà trực tiếp “nhận tội”.

Nàng do dự một chút rồi nói:

- Không hoàn toàn đúng. Chính phủ không bỏ rơi chúng ta, họ chỉ là không biết chúng ta ở đây. Nếu anh cầu cứu, tất cả nguy hiểm sẽ được giải quyết…

Hàn Phong mạnh mẽ cắt lời nàng ta:

- Tường Vi tiểu thư, họ biết. Trước khi tôi thành lập trấn Hi Vọng, họ đã biết chính xác vị trí nơi này, đó là lý do Quan Bình có thể mò được tới đây.

Tường Vi hít sâu một hơi rồi đáp lại:

- Nhưng họ không nhận được tín hiệu hồi đáp, không thể xác nhận tình trạng…

Hàn Phong lại cắt lời nàng ta:

- Họ không thể xác nhận từ bộ đàm thì mới cần trực tiếp cử người tới xác nhận. Tường Vi tiểu thư, trước khi tôi tiêu diệt đám người Tam Lang hội, mọi liên lạc vẫn diễn ra đều đặn. Cô nói xem, nếu một người bạn quan trọng đột nhiên mất liên lạc, bản thân cô có lo lắng không, có cử quân trực tiếp xác nhận tình trạng của họ không?

Tường Vi dừng một chút rồi yếu ớt nói:

- Đường đi nguy hiểm, họ khó có thể tìm tới…

Hàn Phong nhún vai nói:

- Từ trấn Hi Vọng tới huyện Tam Giang chỉ hơn 12 cây số. Tôi và cô từng đi hơn 7 cây số để tìm kiếm vũ khí, chúng ta không gặp nguy hiểm gì mấy mà vẫn toàn mạng trở về. Nếu chính phủ bên kia thực sự muốn, họ sẽ không chút do dự điều động người phi phàm và xe bọc thép tới kiểm tra. Cô nên biết, bên kia có 4000 cư dân, phi phàm giả nhiều vô kể, còn có cả chiến xa bộ binh áp trận…

- Cô nghĩ với hơn 200 cư dân đột nhiên mất liên lạc, liệu có đáng để điều quân đi xác nhận tình hình không?

Tường Vi không thể phản bác vấn đề này. Hàn Phong nói đúng, nếu họ muốn, họ sẽ tìm cách, nếu không muốn…

Nàng đang phải tự tìm lý do cho căn cứ bên kia.

- Tôi biết, có thể họ thực sự đã vô tâm trong phương diện này… Nhưng nếu anh không cầu cứu bên kia, sẽ rất khó khăn để chiến thắng thi đàn tại huyện Liễu Lâm, thậm chí có khả năng thất bại.

Trần Diệu Âm là tổng giáo quan đội dự bị, tham gia trực tiếp vào chiến đấu, tất nhiên biết rõ tình hình quân ta, quân mình. Tường Vi tất nhiên cũng từ đó biết được.

Chênh lệch hai bên quá lớn.

Hàn Phong nghe vậy tự tin nói:

- Không cần cô lo lắng, cô cứ yên vị ở hậu phương, tôi đảm bảo trận này sẽ thắng.

Tường Vi cắn môi nói:

- Nhưng như vậy sẽ có rất nhiều người phải chết…

Hàn Phong trong lòng cười lạnh, nhưng bên ngoài vẫn biểu lộ ra vẻ mặt quyết tâm cùng cứng rắn. Hắn mở rộng cửa sổ hơn nữa rồi chỉ về căn nhà sáng đèn phía xa:

- Cô nhìn xem, hơn 60 người đang đăng ký tham gia quân dự bị, sẵn sàng cầm súng, cầm giáo xông pha chiến trường. Cô nói họ có sợ chết không?

Không để Tường Vi trả lời, Hàn Phong tiếp tục tự trả lời:

- Họ sợ chết chứ. Ai chẳng sợ chết, nhất là chết vì bị thây ma cắn, đây là cái chết đáng sợ nhất, vì có khả năng bị cắn xong sẽ trở thành thây ma. Nỗi đau đớn khi bị biến đổi kia, tôi đã tự mình trải qua, đã rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.

- Nhưng cô biết không, đáng sợ hơn cái chết chính là sự chờ đợi trong tuyệt vọng, từ từ, từng ngày chờ đợi trong tuyệt vọng. Họ đã kiệt sức vì chờ đợi rồi, họ đã bị dồn vào chân tường rồi, đã nhận ra sự thật rồi.

- Không ai giải cứu họ cả, họ chỉ là những sinh mạng rẻ tiền không đáng giá mà thôi. Nếu họ không phải con ông này, cháu bà kia, họ sẽ chỉ có cách cầu cứu và chờ đợi.

- Nhưng tôi thì không muốn nhìn cảnh đó. Tôi chán ghét sự tuyệt vọng, chán ghét sự chờ đợi và ban ơn. Tôi muốn họ có hi vọng của mình, muốn họ nhận ra rõ ràng một điểm: trong tận thế, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, đừng bao giờ trông chờ người khác.

- Nếu tôi cầu cứu bên kia, lần này có thể sẽ được ứng cứu, nhưng lần sau gặp phải tuyệt cảnh, ai sẽ ra tay cứu chúng tôi? Chúng tôi sẽ tiếp tục chờ đợi và cầu cứu sao?

- Không không không! Tận thể phủ xuống, cái chết sẽ tìm đến bất kỳ lúc nào, không hôm nay thì ngày mai. Tôi sẽ đem đến cho họ lực lượng, đem đến cho họ khả năng kháng cự, đem đến cho họ hi vọng tự cứu. Chỉ có tự mình trải qua máu tanh tuyệt vọng hôm nay, đạt được lực lượng, chúng tôi mới có thể đương đầu với bất kỳ khó khăn nào vào ngày mai.

- Chúng tôi thà chết trên con đường tìm kiếm hi vọng chứ không chịu sống mòn trong khốn cảnh tuyệt vọng.

- Chúng tôi, không cần cầu cứu ai cả. Thà chết cũng không cần.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.