Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ nhi tạm dừng bước

Phiên bản Dịch · 1860 chữ

Linh Phù sơn, Thanh Vân phong.

"Sư phụ, đệ tử bất hiếu, hôm nay phải xuống núi thừa kế gia nghiệp, mong sư phụ bảo trọng!"

Ngoài cửa vang lên giọng thiếu niên trầm thấp.

Trung niên áo trắng bên trong lộ vẻ mặt cay đắng, thậm chí không có tâm tư ra ngoài thăm đồ đệ của mình.

Hắn tên là Thẩm An Tại, đã đến thế giới này được mấy ngày.

Lúc đầu cứ tưởng nghênh đón mình sẽ là vương bá một cõi phong vân, nào ngờ...

Trời sinh phế thể, kinh mạch không thông, thời điểm xuyên qua, nguyên chủ đã hơn ba mươi tuổi, cơ hội nghịch thiên cải mệnh cũng đi tong!

Phong chủ và môn đồ vốn có của Thanh Vân phong đã tử thương gần hết trong trận đại chiến cùng Ma giáo hơn mười năm trước, còn lại đúng vị nguyên chủ này.

Chưởng môn Linh Phù sơn không đành lòng nên đã phá lệ truyền ngôi vị Phong chủ cho nguyên chủ chỉ có tu vi Đoán Thể hậu kỳ.

Sau này, người duy nhất tiến vào Thanh Vân phong chính là đồ đệ nói muốn trở về kế thừa gia nghiệp Mộ Dung Thiên kia.

Mộ Dung Thiên vào Thanh Vân phong cũng vì hắn là một phế vật giống như Thẩm An Tại, có thiên phú cực kém.

Hai năm này hắn mới Đoán Thể trung kỳ.

Mà hôm nay vị đồ đệ đó cũng muốn bỏ rơi lão nhân cô đơn này, về nhà kế thừa gia nghiệp.

"Lão thiên kia, ngươi gọi ta tới đây để bị tra tấn à?"

"Người khác xuyên không làm đế vương khai sơn liệt địa, ta thì rút cỏ đánh chim cũng phí sức, làm phong chủ ở ngọn núi nho nhỏ này còn bị người xem thường!"

"Cho dù không có mệnh xưng vương xưng bá, ngươi tốt xấu gì cũng nên an bài cho ta mười tám lão bà da trắng mỹ mạo, cho ta sung sướng sống qua một đời đi."

"Ta thật hận, ta không muốn sống nữa, ngươi cho thiên lôi tới đánh chết ta đi..."

Thẩm An Tại đấm ngực dậm chân, vẻ mặt không cam lòng.

Uỳnh uỳnh!

Ngoài cửa sổ sấm sét giữa trời quang, chợt lóe rồi biến mất, hù hắn giật mình chui xuống gầm bàn, khi bên ngoài không có động tĩnh hắn lại mắng chửi, chẳng qua lần này là mắng trong lòng.

Con bà nó, bảo ngươi cho ta vợ ngươi không thèm đếm xỉa, bảo ngươi đánh ta sét lại đến nhanh như vậy!

Đây không phải khi dễ người thành thật sao!

"Sư phụ, đệ tử đi rồi, người... cẩn trọng!"

Ngay lúc Thẩm An Tại đang bi phẫn, ngoài cửa vang lên tiếng dập đầu "Phanh phanh bang", sau đó, tiếng bước chân dần dần đi xa.

"Ai..."

Thẩm An Tại thở dài, có chút tiếc nuối với việc đồ đệ của mình rời đi.

Tuy thiên phú của đồ đệ Mộ Dung Thiên hơi kém, nhưng vẫn vô cùng tôn kính với sư phụ. Hắn đi rồi, giờ cả một người bưng trà rót nước cũng không có.

[Kiểm tra đo lường thấy Ký chủ sắp đoạn tuyệt duyên phận thầy trò với đồ đệ, kích hoạt Hệ thống Giáo dưỡng Đồ nhi ngoan]

Hả?

Giáo dưỡng cái gì ngoan cơ?

Thẩm An Tại choáng váng, sau đó liền mừng như điên.

Quả nhiên ông trời có mắt, bàn tay vàng của người xuyên không ta đến rồi!

"Hệ thống này dùng thế nào?" Hắn nôn nóng trong lòng, không kìm được mà gặng hỏi, "Có thể làm ta đột phá cảnh giới không?"

[Không thể, hệ thống là vì giúp Ký chủ bồi dưỡng đồ đệ mà tồn tại, có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ, tăng Độ sùng bái của đồ đệ để lấy được đạo cụ ban thưởng]

"Đạo cụ có thể giúp ta đột phá không?"

[Ký chủ thật đáng yêu, nhưng vẫn không thể nha]

Thẩm An Tại tối sầm mặt, không thể giúp mình đột phá, vậy tác dụng cái lông gì?

[Tuyên bố nhiệm vụ: Giữ Mộ Dung Thiên lại, hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được gói quà thẻ kỹ năng x1, thẻ truyền thừa kỹ năng x1, cơ hội rút thưởng x1, nhiệm vụ thất bại...]

"Nhiệm vụ thất bại sẽ ra sao, không phải sẽ bị xoá sổ chứ?" Thẩm An Tại căng thẳng trong lòng.

[Sai, khi nhiệm vụ thất bại, bản hệ thống sẽ cưỡng chế Ký chủ tu luyện Tịch Tà kiếm pháp]

Vèo...

Một trận gió lạnh phất qua, Thẩm An Tại chỉ cảm thấy lạnh ở dưới háng, hắn giật mình một cái, lập tức đi ra khỏi cửa.

Củ cải là biểu tượng của nam nhân, mất rồi còn là nam nhân sao?

Mặc dù không thể đột phá tu vi, nhưng tấm thẻ kỹ năng kia hẳn là có chút hữu dụng, cùng lắm thì về sau tích góp thêm một ít thẻ kỹ năng lợi hại, làm đại sư thẻ!

"Đồ nhi, đồ nhi ngoan, ngươi tạm dừng bước!"

Bên ngoài, Mộ Dung Thiên cõng bao lớn bao nhỏ sững sờ quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy sư phụ mình nắm góc áo vội vàng đuổi theo, thần sắc khác hẳn vẻ tịch mịch trước kia.

"Sư phụ, ngươi sao vậy?"

"Đồ nhi, ngươi thực sự muốn vứt bỏ vi sư, một thân một mình xuống núi sao?"

Thẩm An Tại hít sâu một hơi, chớp mi gạt ra nước mắt, giả bộ vô cùng đau lòng.

"Ngươi đi rồi, vi sư phải làm sao. Ngươi nhẫn tâm để vi sư một mình cô độc ở trong núi này chết già ư?"

Mộ Dung Thiên cúi đầu, kiên định nói: "Sư phụ yên tâm, sau khi ta xuống núi sẽ đưa mười nha hoàn lên núi, tuyệt đối sẽ không để sư phụ một mình lẻ loi trơ trọi."

Thẩm An Tại dừng lại, vô thức nói: "Nha hoàn đẹp không?"

"Đương nhiên là xinh đẹp như hoa, da trắng..."

Nghe Mộ Dung Thiên nói, mặc dù trong lòng Thẩm An Tại ngứa ngáy nhưng vẫn phản ứng kịp, hắn ho khan một tiếng cắt ngang, ra vẻ thâm trầm, lời nói thấm thía.

"Khụ khụ, vi sư không cần nha hoàn gì cả. Vi sư chỉ cần ngươi ở lại trên núi thôi."

Mộ Dung Thiên nhíu mày, lui về phía sau một bước, che lấy đóa hoa chưa nở, thần sắc có chút cổ quái.

Không cần nha hoàn nhưng cần mình...

Mạch suy nghĩ cầm thú gì đây...

"Sư phụ, đệ tử cảm tạ ân dưỡng giáo của sư phụ trong hai năm qua, nhưng ý ta đã quyết, sư phụ chớ giữ lại."

Mộ Dung Thiên vẫn lắc đầu, kiên định muốn đi.

Thẩm An Tại nhíu mày: "Nhất định phải đi sao?"

"Ừm."

"Không thể vì sư phụ mà ở lại?"

"..."

Mộ Dung Thiên nhìn thoáng qua người trung niên tóc mai hơi trắng, trong lòng nghi ngờ.

Sao hôm nay sư phụ như khác với ngày xưa vậy?

Ngày thường sư phụ rất ít ra ngoài, cũng rất ít nói chuyện với mình, chỉ tùy tiện ném một ít thư tịch Đoán Thể cho mình tự học, hầu như không lo đến mình bao giờ.

Hôm nay nghe nói mình phải đi, chẳng lẽ bị kích thích quá lớn, đầu óc trở nên không bình thường rồi?

"Đệ tử bái nhập Linh Phù sơn là vì tu luyện, nhưng hai năm qua, tu vi của đệ tử lại..."

Ánh mắt Mộ Dung Thiên chợt cô đơn, cảm nhận cảnh giới mới là Đoán Thể trung kỳ của mình.

"Chuyện tu vi không thể vội, ngươi nhìn vi sư này, đã gần bốn mươi rồi mà vẫn Đoán Thể hậu kỳ không phải sao?"

Thẩm An Tại tận tình khuyên bảo.

Nhưng Mộ Dung Thiên lại càng thêm cô đơn: "Thật không dám giấu giếm, hai năm trước hôn thê của đệ tử tới cửa từ hôn, đệ tử nhất thời tức giận đã ước định ba năm với nàng."

"Hiện giờ đã trôi qua hai năm mà ta vẫn chưa đuổi kịp tu vi của nàng."

Thẩm An Tại ngây ngẩn cả người.

Ước định ba năm với hôn thê?

Đoạn thời gian qua hắn chưa từng tiếp xúc vị đồ đệ này, không nghĩ tới còn có những chuyện thế này!

Nhưng mà ước hẹn ba năm này... sao có cảm giác quen thuộc?

"Sư phụ, đệ tử tự biết thiên phú của bản thân không tốt, tuyệt không phải đối thủ của thiên chi kiêu nữ, ước hẹn ba năm kia coi như chuyện cười."

Mộ Dung Thiên cay đắng mở miệng, hai mắt thất lạc.

Niên thiếu khinh cuồng tuyên phát ước hẹn ba năm, không nghĩ tới trôi qua hai năm mà mình vẫn chỉ là một Đoán Thể cảnh, một năm sau coi như đến như ước thề, thì cũng chỉ đến để bị người ta cười nhạo mà thôi.

"Nói gì vậy, đồ đệ của ta không kém hơn bất kỳ ai!"

Giọng nói hùng hậu truyền đến, Mộ Dung Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Thẩm An Tại chắp hai tay sau lưng, phía sau là nắng mai ấm áp, hai mắt thâm thúy xa xăm.

"Mặc kệ nàng thiên chi kiêu nữ, đồ đệ Thẩm An Tại ta cũng không phải kẻ ai cũng có thể khi nhục được!"

"Hiện giờ ước hẹn ba năm còn lại một năm, ta có thể nghĩ biện pháp tăng tu vi cho ngươi, nhưng nếu chính ngươi cũng từ bỏ, vậy ngươi chỉ có thể bị người khác xem như chuyện cười!"

Thẩm An Tại mắt sáng như đuốc, tận tình khuyên bảo, thấp giọng mở miệng.

"Ngươi phải biết rằng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ có khinh... thiếu niên nghèo!"

Đôi mắt u ám khi nghe được câu này của thiếu niên đột nhiên sáng lên, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu trong người như sôi lên.

Đúng vậy, còn hơn nửa năm nữa, chẳng lẽ mình muốn bỏ cuộc như vậy sao?

Sỉ nhục bị người tới cửa từ hôn, chẳng lẽ hắn muốn ngậm bồ hòn làm ngọt?

"Chớ có khinh thiếu niên nghèo..."

Mộ Dung Thiên siết chặt nắm đấm, vẻ cô đơn nơi đáy mắt bị quét sạch sành sanh, sau đó hắn lại kiên định, ngẩng đầu lên nói.

"Sư phụ, đệ tử không đi, dù chỉ còn lại một năm, đệ tử cũng sẽ dốc hết toàn lực ở lại Thanh Vân sơn tu luyện!"

[Nhiệm vụ giữ Mộ Dung Thiên lại đã hoàn thành, gói quà thẻ kỹ năng x1, thẻ truyền thừa kỹ năng (cấp độ nhập môn) x1, cơ hội rút thưởng x1]

Nghe thanh âm vang lên trong đầu, khóe miệng Thẩm An Tại không nhịn được mà cong lên.

Hắn đã xuyên việt, hắn đã mang theo hack xuyên việt!

Bạn đang đọc Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư! của Thán Khí Vô Thanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.