Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia chủ?

Tiểu thuyết gốc · 2283 chữ

Văn Khang điều động sử dụng niệm lực dưới sự chỉ dẫn của Hồng Nhung, niệm lực không đơn thuần chỉ là dùng ý niệm khống chế đồ vật mà còn có thể làm một số thứ khác thú vị hơn khống chế đồ vật.

Điều khiển nhiệt độ trong không khí bằng niệm lực, điều khiển mước tạo ra lửa cũng có thể làm bằng niệm lực, chỉ cần niệm lực đủ lớn điều có thể làm được, niệm lực dựa vào ý chí của con người hình thành, cũng dựa vào ý muốn con người mà sử dụng.

Không khí xung phong người của Văn Khang liên tục thay đổi lúc nóng lúc lạnh, sức mạnh của niệm lực không ngừng thay đổi theo ý muốn của Văn Khang, đất đá xung quanh cũng không ngừng bị xoắn lại.

"Thiên phú kiểu gì đây, đây rõ ràng là quái vật biến thái mà" Hồng Nhung ngồi một bên khinh hô trong lòng một tiếng, chỉ có vài phút hắn đã lĩnh ngộ điều niệm hoá nguyên tố rồi, thật sự quá biến thái.

Niệm hoá nguyên tố là một kỹ thuật rất khó sử dụng thuộc phương diện rất khó lĩnh ngộ ra được, sử dụng ý muốn tạo ra nguyên tố trong không khí, ví dụ như tạo ra lửa, tụ ra nước, đóng thành băng.

Là một kỹ thuật dựa vào niệm lực thao túng các nguyên tố tự nhiên, tuy sẽ không bằng các sức mạnh dị năng thao túng nguyên tố chân chính, nhưng như vậy cũng đã là rất lợi hại rồi.

Văn Khang hoàn tất lĩnh ngộ khả năng mới thì mở mắt ra, tu vi thuận lợi tiến đến hậu kỳ nhất cảnh, hắn đứng dậy đi đến chỗ Hồng Nhung đang thảnh thơi uống trà, ôm chầm lấy nàng từ đằng sau.

"Gì nữa thiếu gia" Hồng Nhung bất mãn nói ra, nhưng nàng không hành động gì phản kháng cả, vẫn để vòng tay to lớn kia của hắn ôm lấy người nàng, hắn hạ xuống mũi hít hà hương thơm trên cổ nàng.

"Tiểu quản gia chẳng lẽ ngươi không biết ta muốn là gì à" hắn khẽ vào tai nàng, bề ngoài lạnh lùng vẫn giữ nhưng tai và má nàng đã sớm đỏ ửng lên, tâm trí và cơ thể của nàng đang đối chọi lẫn nhau.

Gương mặt thì biểu cảm thật lạnh lùng, nhưng cơ thể đã xấu hổ đến đỏ cả mặt, Văn Khang vẫn tiếp tục, tay hắn không kìm được, đem hai bàn tay kia di chuyển lên ngực nàng xoa xoa.

"Ưm...bỏ ra...rò ràng có người khác ra mà, còn...ưm tìm đến ta chi❤️" Hồng Nhung rên rỉ lên với những trò quỷ của Văn Khang, tay hắn chơi đùa với cặp vú của nàng, nựng lên xuống.

Miệng cuối xuống cổ nàng hé ra một chút đem môi đặt xuống bên dưới cắm chặt, hít hà cắn lấy cái cổ thon dài mùi hương dịu nhẹ, trắng mềm kia của Hồng Nhung.

"Tiểu quản gia của ta, nàng cũng có chút ít vị trí mà, đừng có giận" Văn Khang bỏ nàng ra đi đến trước mặt của Hồng Nhung nói, hắn lần nữa cuối đầu xuống, chiếm lấy cái môi hồng nhỏ ngọt ngào.

"Ưm ưm ưm♥️" nàng rên rỉ mê mẩn nụ hồn, Văn Khang bế lấy nàng, hạ xuống bãi cỏ ảo ảnh, hai thân thể ôm chặt cáu vào nhau quấn quýt không buông nhau, tay Văn Khang mò mẫm nút cởi áo nàng xuống.

"Ah...đừng liếm nó...ưm♥️" Văn Khang bò xuống bên dưới, dùng tay xé phần đáy quần của nàng, miệng bắt đầu tiếp xúc vào cái nơi hang động kia, lưỡi nhanh chóng đi vào bên trong.

Liếm láp mật huyệt của nàng, một nguồn suối từ bên trong chảy ra, dâm thủy của nàng được hắn như thế hút sạch đi, một cảm giác sung sướng người cùng với ngứa ngáy khó chịu làm nàng không ngừng run rẩy.

Thân dưới hơi ưỡn lên để lưỡi của hắn dễ dàng luồng sâu hơn vào, dâm thủy được hắn tận hưởng từng chút một, chảy vào bao nhiêu hắn nuốt lấy bấy nhiêu.

"Ngứa...quá...em không chịu...nổi mất...ah♥️" Hồng Nhung rên rỉ người run lên bần bật, âm dịch của nàng âm ấm bắt đầu tuông trào ra bên ngoài, liền bị cái miệng kia của hắn hút sạch sẽ lấy, tận hưởng hương vị.

"Tiểu quản gia của ta...chụt" Văn Khang hôn lấy mật huyệt kia của nàng, làm nàng run rẩy lên mặt đỏ ửng một cái vì quá xấu hổ, Văn Khang kéo xuống khoá quần, móc ra dương vật kia.

"Ta vào đây" Văn Khang kê sát đầu đỏ dương vật vào hai mép âm đạo của nàng, đem nó ấm vào lực đạo vừa đủ đem dương vật tất cả đi hết vào bên trong, quy đầu chạm đến nơi đỉnh đỉnh bên trong nơi hang động mềm mại kia.

"Ưm...to quá...sướng...ưm ưm♥️" Hồng Nhung khác với lần đầu, lần này nàng hoàn toàn hoà theo hắn từng nhịp, đem người nàng hoà vào với hắn làm một thể, người liên tục đâm ra vào tận âm đạo bên trong.

Bạch bạch bạch bạch.

"Ah...ahhh...sướng quá...ưm❤️" tiếng da thịt vang vọng trong không gian này, Hồng Nhung từ lần trước, luôn muốn làm như thế này lần nữa nhưng lòng tự tôn không cho phép Hồng Nhung tìm đến Văn Khang.

Ngày hôm nay Văn Khang chủ động làm nàng giải toả ra mọi áp bức dục vọng trong lòng, Hồng Nhung cảm nhận vô cùng sung sướng, chỉ muốn làm như thế này mãi bên Văn Khang.

Người nàng liên tục bị kích thích, trải nghiệm sự sung sướng nam nữ, trên đồng cỏ ở bên trên hai thân thể quấn lấy nhau không ra không rời, sau hơn nửa tiếng nàng bắt đầu bị thứ kia dịch trắng lấp đầy.

Nhưng vốn dĩ ra nhưng vậy vẫn chưa đủ với hắn, chưa thề đủ, vừa ra dương vật tinh dịch bên trong người nàng, nó lại cương cứng tiếp tục đem nàng tra tấn đến buổi trưa.

Ở một nơi khác, toàn bộ diễn biến cuộc chiến khốc liệt của cả hai người điều bị quay hình lại, nó được phát trực tiếp cho một người khác nhìn, trên ngai vàng là một thân ảnh tuyệt sắc.

Ánh mắt nghiêm nghị bình thường biến đổi, trở nên háo sắc khi nhìn Văn Khang, đôi môi băng sương không thấu bình thường giờ nổi lên một tia ấm ám sức sống, thân thể tuyệt mỹ không vết xước, toàn bộ lộ ra, cái tai dài nhọn hoắt khác với nhân loại, làn da mịn màng.

Cái tai dài nhọn kia lắc lên xuống vì vui sướng, trên tay cầm là một cái áo học sinh dễ dàng nhận ra là của Văn Khang đưa lên mũi, hít hà mùi dính trên áo, mắt nhìn vào màn hình chiếu cảnh kia của Văn Khang và Hồng Nhung.

"Ah...ah♥️" nàng bên trên tay liên tục thọc ra vào âm đạo của mình, tưởng tượng về một hình ảnh kia trong đầu của mình, hình ảnh Văn Khang đang dùng thứ kia chọc vào người của nàng, làm nàng sung sướng rên rỉ.

"Khang...ah...Khang...♥️" Người nàng run lên khi bắt đầu đạt đến giới hạn, từ nơi tư mật kia bắn ra một thứ âm dịch đầy trên đất, cánh cửa to lớn của nơi này bỗng nhiên mở ra.

Ánh sáng chiếu gọi căn phòng này làm mọi thứ trong phòng đều lộ ra, trong căn phòng hiện đại này treo đầu những hình ảnh từ lúc nhỏ xíu của Văn Khang, đến lúc hắn bây giờ, những hình ảnh tư mật của hắn cũng có, mọi thứ mọi khoảng khắc đáng nhớ của Văn Khang đều được treo trong đây, tường khắc nơi là tên của Văn Khang.

Một thân ảnh thân bước vào không khó nhận ra nàng chính là nội của Văn Khang, Văn Ngọc, nàng lúc này trở lại hình dạng của một thiếu nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi thay vì một đứa bé gái.

Bằng cách sử dụng khống ngự không thời gian, cải chi thời gian thì Văn Ngọc có thể để cơ thể của bản thân ở bất kỳ hình dạng nào, một đứa trẻ, một đứa bé, một thiếu nữ, một bà già đều được, có thể giúp nàng bất lão.

Hạn chết duy nhất là tu vi, ví dụ ở hình dạng trẻ em thì tu vi của nàng chỉ là bát cảnh sơ kì, tuy nhiên tiến lên hình dạng một bà già, thì tu vi sẽ đạt đến trung kì bát cảnh, còn khi là hình dạng đỉnh phong là thiếu nữ, tu vi của nàng sẽ khôi phục đến mạnh nhất là ranh giới thoát phàm.

"Gia chủ đại nhân triệu tập tiểu nhân là có truyện gì vậy ạ" nàng một mực cung kính vô cùng, đối với nàng gia chủ đại nhân là đấng tối cao, thề làm trâu làm ngựa cho ngài ấy.

Vị gia chủ thần kia bước xuống khỏi ngai vàng của bản thân, thân thể mê luyến nam lẫn nữ không một mảnh vải che thân, làm Văn Ngọc kìm không được nhìn chăm chú.

"Cởi quần áo xuống" gia chủ ra lệnh, Văn Ngọc không chút ngần ngại mà cởi xuống hết quần áo của bản thân, để lộ ra một cơ thể phải nói một 8 một 10 với gia chủ thần bí.

"Ưm" Văn Ngọc rên lên một tiếng khi gia chủ thần bí áp sát vào người nàng, da thịt chạm vào nhau, tay mân mê bóp lấy cặp vú to của nàng, tay còn lại chạm chạm mép âm đạo của Văn Ngọc.

"Cơ thể phản ứng rất được, nhạy cảm kích thích vừa đủ, khá đầy đặn, ngươi đạt tiêu chuẩn rồi, mau đến thiến thân xác và năng lực này cho hắn" giọng nói nhỏ chỉ vừa đủ nghe.

Nhưng làm nàng người rung rẫy, nàng biết người trong lời gia chủ nói là ai, thấy Văn Ngọc người hơi run rẩy, gia chủ buông nàng ra, giọng nói của gia chủ xuất hiện một nét tức giận:

"Ngươi có lẽ quên tại sao ta chọn ngươi và cái Nguyễn Văn gia bé nhỏ này rồi nhỉ".

Văn Ngọc thân thể run rẩy vì sợ hãi, nàng nhớ lại một đoạn ký ức năm xưa của bản thân, về cái ngày nàng gần đất xa trời, xung quanh là vô số những con cháu nguyễn văn gia.

"Ta có thể ban cho ngươi một cơ hội thay đổi số mệnh này, ngươi có muốn không" một cô gái vẻ ngoài như tiên nữ giáng trần từ từ đi vào, một luồng áp bức nồng đậm làm không ai có thể di chuyển.

"Muốn" nàng lúc này gần đất xa trời không biết sống thêm được mấy phút, dù không biết người này là ai nhưng nàng có một loại tin tưởng nhất định, câu trả lời vừa dứt, người đó đã phún một viên đan vào miệng của nàng.

Một luồng năng lượng tẩy rửa cơ thể của nàng, làm nàng từ một bà già trở thành một thiếu nữ, bên trong đan điền của nàng xuất hiện một thứ năng lực nàng hồi phục sinh cơ.

Thấy cảnh này, tất cả nguyễn văn tộc nhân không biết nói gì, nàng lúc này với kinh nghiệm của bản thân, lập tức đuổi đi tất cả ra bên ngoài, xung quanh chỉ còn Văn Ngọc và người thần bí.

"Ngài chắc chắn không cho tôi không đúng không" Văn Ngọc nói, với kinh nghiệm sống của nàng, nàng biết sẽ không ai cho không ai thứ gì.

"Đúng, ta không cho không ngươi, ta sẽ cho ngươi tất cả, quyền lực, sức mạnh, giàu sang phú quý đều được, đổi lại, đứa cháu đầu tiên của ngươi thuộc về ta, và mọi mệnh lệnh của ta ngươi đều phải nghe".

"Tôi đồng ý" chỉ với câu đồng ý này, tất cả đã thay đổi cuộc sống của nàng, gia tộc nhỏ bé trở thành một đại gia tộc lừng lẫy, nàng là người duy nhất được gặp gia chủ, là người tiếp xúc thân mật nhất với gia chủ.

24 năm tiếp xúc với nhau gần gũi như vậy, mà nàng trở thành cường giả ranh giới thoát phàm, đã sớm từ bỏ thứ gọi là giới tính rồi, nàng thật sự đã đem lòng yêu vị gia chủ thần bí của mình.

Nhưng hôm nay vị này kêu nàng như vậy, nàng cuối cùng cũng nhận ra rằng trong mắt người nàng yêu, nàng chỉ là vật thay thế của đứa cháu mình mà thôi, chua chát một tiếng nàng đáp lại:

"Vâng".

"Tốt tốt tốt, ta biết Ngọc Ngọc của ta là tốt nhất mà" nghe thấy tiếng đồng ý của Văn Ngọc, vị gia chủ kia liền vui mừng ôm lấy nàng, đôi môi của gia chủ liền hôn lấy môi của Văn Ngọc.

Cả hai quấn quýt lấy nhau, gia chủ thần bí bún tay, một cái một cái giường mềm mại, hai thân thể quấn lấy nhau ngã xuống trên giường, những giọt nước mắt từ mắt nàng rơi xuống.

Vì Văn Ngọc nhận ra từ đầu đến cuối nàng không hơn không kém một vật thay thế cho tên kia mà thôi, nhưng có lẽ đây là đủ với nàng rồi...

Bạn đang đọc Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng? sáng tác bởi Thien_Ma_Dai_De_Chan_Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thien_Ma_Dai_De_Chan_Quan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.