Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn bạc kỹ hơn

Phiên bản Dịch · 2510 chữ

Hạ Mộng sao có thể biết được, có người ở sau lưng hạ thấp cô và Hạ Bằng.

Chờ lúc dì Trương tới đây nấu cơm, Hạ Mộng nói cho bà biết chuyện có người tới tìm bà, bộ dáng người giúp việc đó như thế nào.

Dì Trương cân nhắc nửa ngày, cũng không đoán ra người này là ai. Bởi vì bà không ở đây, chỉ phụ trách một ngày tam cơm cùng dọn dẹp cho lão lãnh đạo, cho nên không lui tới không chặt chẽ với những người giúp việc khác. Hơn nữa bản thân bà kín miệng, không thích nói thị phi, bởi vậy mặc dù ngẫu nhiên gặp phải, cũng chỉ là chào hỏi, nói vài câu không liên quan thôi.

Tiết Minh Nguyệt là người không chịu ngồi yên. Bà và đứa nhỏ ngủ một giấc tỉnh lại, tinh thần đã lên không ít.

Thấy mình nói cái gì mà người giúp việc cũng không đồng ý cho bà hỗ trợ chuẩn bị cơm trưa, vì vậy liền đi vào vườn rau nhỏ trong viện nhổ cỏ.

Sở trường Phong biết sở thích của con gái nhỏ, liền không ngăn cản, nhìn đứa nhỏ kiều nộn đang chơi đùa cùng đại hoàng, ông cũng đã thấy đủ.

Mấy người Hạ Mộng không muốn ở trong phòng đợi, cũng đi theo qua.

Bởi vì tháng tư Sở trường Phong đã tới khu rừng, mãi cho đến hiện tại, tháng sáu mới trở về, cho nên đồ ăn trồng trong đất, phần lớn là dì Trương chăm sóc.

Hạ Bằng chắp tay sau lưng, đi vòng quanh hai đầu bờ ruộng nhìn một vòng vườn rau, tự đáy lòng cảm thán nói:

- Nơi này ấm áp hơn quê nhà mình nhiều, mọi người xem đồ ăn đều không sai biệt lắm, đều có thể ăn.

Hạ Tiêu lau mồ hôi:

- Đúng vậy, chỗ nhà ta, hiện tại mới mọc mầm.

Tiết Minh Nguyệt đã đi vào trong ruộng, đang khom lưng hái ớt cay, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nhi nữ cười nói:

- Kia có thể so sánh sao? Quê chúng ta phải sau mùng 1 tháng 5 mới trồng trọt, nếu trồng sớm, còn bị đông lạnh a.

Hạ Mộng nhân cơ hội, tự như nói chuyện phiếm dường, hỏi:

- Vậy mọi người cảm thấy là nơi này tốt, hay là quê tốt a?

Tiết Minh Nguyệt cùng Hạ Bằng cơ hồ trăm miệng một lời, nói:

- Khẳng định thủ đô tốt a.

- Đúng vậy, đây chính là thủ đô, nơi khác có chỗ nào có thể so sánh quá.

Hạ Mộng nhìn về phía hai vợ chồng Hạ Tiêu:

- Anh hai, chị dâu, hai người cảm thấy sao?

Hạ Tiêu nghiêm túc trả lời:

- Lại còn phải hỏi sao, quê chúng ta khẳng định không lớn, không phồn hoa bằng nơi này, nhưng bên ngoài cho dù tốt thì anh vẫn thích quê nhà,. Đặc biệt nơi này quá nóng, vừa xuống xe, đã giống như lồng hấp.

Thái Tĩnh liếc mắt đưa tình nhìn Hạ Tiêu, chờ hắn nói xong, mới tán đồng phụ họa:

- Chị cũng cảm thấy như vậy, một lát đã nóng như này, không có quen.

Thấy vợ mình trên cùng mặt trận thống nhất, Hạ Tiêu cười đến thấy răng không thấy mắt.

Tiết Minh Nguyệt nhìn vợ chồng son bọn họ kẻ xướng người hoạ, bộ dáng cảm tình thực tốt, trong lòng thậm chí có chút vui mừng, trên mặt cũng biểu lộ ra.

- Hôm nay thật đúng là rất nóng, không giống mùa hè ở nhà chúng ta, cho dù đến giữa trưa có chút nóng, nhưng chiều muộn sẽ mát mẻ.

Hạ Bằng nói xen vào:

- Người ta mùa hè nóng, đến mùa đông cũng không giống nhà ta âm tới 40 độ như vậy a! Nóng chút thì có thể chịu, chứ lạnh thì thật là chịu không nổi.

Nhắc tới vấn đề nóng lạnh, mấy người lại nói hết sức hăng say.

Hạ Mộng đồng thời nghe được mùi ngon, trong lòng cũng bắt đầu đánh số.

Xem ra, cô tính toán để mẹ và anh cả tạm thời ở bên này thêm một đoạn thời gian, ngược lại cũng không phải khó thực hiện.

Thẳng đến khi dì Trương đã làm xong cơm, đi ra gọi mọi người, mấy người mới vào nhà.

Sở trường Phong ở trong phòng khách đã nghe thấy tiếng cười của bọn họ thỉnh thoảng truyền vào, tâm tình cũng tốt lên, trong lòng càng muốn giữ một nhà con gái nhỏ ở bên cạnh mình.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Mộng rốt cuộc có chút buồn ngủ.

Lần này, cô thậm chí đi vào giấc ngủ còn sớm hơn Tiết Minh Nguyệt cùng Đồng Đồng.

Chờ khi tỉnh lại, Hạ Mộng đầu óc hỗn độn nhìn căn phòng xa lạ.

Trì hoãn trong chốc lát, mới phản ứng lại, hiện tại đã tới thủ đô rồi, ở nhà ông ngoại. Hạ Mộng dụi dụi mắt, ngáp một cái, nhịn không được nghĩ tới chu bắc thành, cũng không biết, gia hỏa này hiện tại đang làm cái gì, có nghĩ đến cô hay không.

Hạ Mộng quyết định, tối nay sẽ viết thư cho hắn, ngày mai thừa dịp ra cửa, bớt thời giờ đi gửi.

Thu thập giường đệm một chút, Hạ Mộng lần nữa chải lại tóc loạn của mình, sau đó mới mở cửa.

Nghe thấy dưới lầu có tiếng nói chuyện, trong đó còn có thanh âm của người xa lạ, cô vội bước chân nhanh hơn.

Xuống dưới lầu, Hạ Mộng quả nhiên thấy chỗ sô pha phòng khách, ngoại trừ lão gia tử cùng nhà cô, còn có một người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính, quanh thân như có một cổ phong độ trí thức.

Trước kia Sở Tu Trạch chỉ thấy ảnh chụp của Hạ Mộng, hiện tại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, vì vậy lập tức đứng lên, thân thiết chào hỏi.

Hạ Mộng biết người anh họ nhà bác cả này làm việc ở viện nghiên cứu, cũng lập tức cười khanh khách chào hỏi.

Náo nhiệt hàn huyên vài câu, Hạ Mộng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tiết Minh Nguyệt cùng Thái Tĩnh.

Sở Tu Trạch thuộc về nhân viên kỹ thuật, đã từng còn đi nước ngoài học tập, bởi vậy rất hợp với Hạ Tiêu, hai người vừa nói liền không hết đề tài.

Hạ Bằng nghe không hiểu mấy cái máy móc cỗ máy linh tinh, liền dứt khoát bồi lão gia tử nói chuyện phiếm.

Kỳ thật Hạ Mộng càng không hiểu, nhưng cô vẫn ở một bên chơi đùa với Đồng Đồng như cũ, vừa lặng lẽ phân tâm tư chú ý bọn họ.

Chờ nghe thấy Sở Tu Trạch nói đến tầm quan trọng của xây dựng cỗ máy tinh vi đối với phát triển quốc gia, cùng với khó khăn khi tự chủ nghiên cứu phát minh, Hạ Mộng cũng giật mình.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới trên kệ sách của văn phòng nào đó ở trong không gian có một ít thư tịch chuyên nghiệp, cô bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động, muốn vì chính mình tổ quốc cống hiến một phần lực lượng.

Bất quá, cô cũng không rõ lắm, những cuốn sách trong không gian đó, có bao nhiêu cái có thể sử dụng được, hơn nữa, này tuyệt đối không phải việc nhỏ.

Hết thảy, còn phải bàn bạc kỹ hơn, dưới tiền đề không thể làm bại lộ bàn tay vàng bí mật của mình, mà vẫn có thể hoàn thành mới được.

Sắp tới giờ cơm chiều, một nhà sở thanh nhã cũng tới.

Trước đó Hạ Mộng đã nghe nói con trai lớn nhà dì cả, lãnh dịch kiệt công tác ở nơi khác quanh năm suốt tháng, có khả năng chỉ có ăn tết mới trở về một lần, cho nên, hiện tại đi cùng sở thanh nhã tới là chồng của bà, lãnh đức giang, cùng với lãnh dịch minh đang cầm camera.

Dượng Lãnh Đức Giang, cả người thân hình mảnh khảnh, thái dương đã hoa râm, làn da có chút đen, thoạt nhìn so như lớn hơn sở thanh nhã mười mấy tuổi. Kỳ thật, hai người chỉ hơn kém ba tuổi mà thôi.

Mọi người cùng ngồi xuống, mới vừa hàn huyên một hồi, sở thanh lâm cùng sở tu thụy cũng tới rồi.

Vì thế lại bắt đầu giới thiệu một vòng mới, rồi hàn huyên.

Anh họ cả, Sở Tu Thụy tướng mạo giống mợ nhiều hơn. Chỉ thấy hắn để tóc ba bảy, toàn thân đều lộ ra thông minh. Lãnh Thủy Cầm là bạn học cao trung của Sở Tu Thụy, lớn lên nhỏ xinh, hiện tại lại làm cùng đơn vị với hắn. Con trai Sở Diễn Phi là học sinh tiểu học, trắng nõn sạch sẽ, mi thanh mục tú, mới nhìn đã làm người ta thích.

Một nhà người anh họ này, tuy thái độ đối đãi với bọn họ khá tốt, nhưng cũng không biết vì sao, Hạ Mộng lại có cảm giác sở tu thụy này, khác với bác cả và hai người anh họ đã gặp qua, lòng dạ thâm hiểm hơn nhiều. Mà vợ của hắn, mặc dù vẻ mặt chứa ý cười, nhưng cũng có cảm giác không quá chân thành.

Có lẽ là trẻ con đều thích tìm người gần tuổi mình chơi.

Từ lúc Đồng Đồng gặp được Sở Diễn Phi về sau, liền vây quanh hắn, mềm mềm mại mại gọi anh trai.

Mà Sở Diễn Phi tựa hồ cũng thực thích em gái nhỏ này, kiên nhẫn bồi con bé chơi.

Chờ đến khi vợ Sở Tu Trạch, Vạn Thư Đình trở về, lại tới đây, cơm chiều ở Sở gia cũng chính thức bắt đầu.

Vạn thư đình là người hướng ngoại rộng rãi, nói mấy câu đã kéo gần khoảng cách của mọi người, cho nên, Hạ Mộng có ấn tượng rất tốt về người này.

Trong bữa tiệc, Sở trường Phong làm trò trước mặt cả nhà, tuyên bố quá mấy ngày nghỉ ngơi, tính toán mở tiệc chiêu đãi một vài người thân dùng cơm, chính thức tuyên bố thân phận của một nhà Tiết Minh Nguyệt bọn họ.

Những người đang ngồi, tựa hồ đều không hề có nghi ngờ gì, bộ dáng phi thường ủng hộ.

Hạ Mộng cảm giác, giống như chỉ có một mình cô có ý giữ lại. Nhưng cô hoàn toàn có thể lý giải tâm tình kia của lão gia tử, bởi vậy, cũng không nói mấy lời dư thừa làm mất hứng.

Bởi vì cao hứng, mọi người đều uống không ít rượu. Thẳng đến hơn 8 giờ tối, sở thanh lâm bọn họ mới rời nhà cũ, ai về nhà nấy.

Hạ Mộng cùng Thái Tĩnh giúp đỡ Tiết Minh Nguyệt cùng nhau thu thập phòng bếp xong, mới từng người trở về phòng.

Đêm khuya tĩnh lặng là thời khắc nhất thích hợp viết thư.

Hạ Mộng mở một quyển vở đặt lên trên bàn sách, mở nắp bút máy, sau đó thử vài nét rồi mới bắt đầu múa bút thành văn.

Cô cũng không có cảm giác nhiều mà cũng đã viết hơn 3 trang. Chờ viết xong thư, đi rửa mặt qua, một chốc một lát Hạ Mộng cũng không ngủ được, cô lại đứng dậy, nương theo cớ đi WC, đi vào không gian.

Tìm tìm kiếm kiếm một vòng, Hạ Mộng trừ bỏ phát hiện một ít sách về phương diện máy móc, còn có một ít máy móc điện chuyên nghiệp gì đó, tức khắc liền mừng rỡ như điên!

Nếu có thể sử dụng, như vậy, rất nhiều kỹ thuật khẳng định sẽ vượt qua nước ngoài vài năm, những cái khác không làm ảnh hưởng quá nhiều, nhưng những quyển sách này không thể trực tiếp dùng.

Không nói cái khác, các loại phương án chói lọi của vài thập niên trong tương lai sẽ hù chết người a.

Đáng tiếc, nếu bảo cô động bút sao chép thủ công hoặc là đóng dấu ra nói, lượng công việc thật sự là quá lớn, hơn nữa có những thứ cho dù vẽ lại thì cô cũng vẽ không ra.

Sau đó, Hạ Mộng lại nghĩ một biện pháp khác.

Đó chính là mở sách, không cần bìa, một vài thời gian và địa điểm không thể nói cũng xé đi. Mặc dù như vậy, cũng phí thời gian cùng tinh lực.

Hạ Mộng có thể dự đoán, trong khoảng thời gian ở thủ đô này, ban đêm ban ngày mình sẽ bận rộn cỡ nào.

Bất quá, nếu thật sự có thể làm chút chuyện vì quốc gia, cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Ngày hôm sau, ăn qua cơm sáng, Hạ Mộng bọn họ, ngay cả Sở trường Phong cùng nhau toàn viên xuất động.

Hôm nay bọn họ tính toán đi dạo cố cung.

Kết quả, còn chưa đi ra khỏi đại viện, Hạ Tiêu cầm camera của lãnh dịch minh, liền đề nghị mọi người đứng bên cạnh một mảnh hoa hết sức mỹ lệ, chụp chung một tấm ảnh.

Hạ Mộng híp mắt nhìn nhìn thái dương cùng ánh sáng, cảm giác anh hai cô thật sự có chút thiên phú chụp ảnh, đương nhiên phải mạnh mẽ ủng hộ.

Sau đó, những người khác có lẽ cũng nghĩ như vậy, đề nghị được vui vẻ tiếp thu.

Bởi vì cuộn phim không nhiều, Hạ Tiêu cũng luyến tiếc lãng phí, chụp ảnh xong, liền thu tiếp tục hướng về cổng lớn.

Thái Tĩnh cảm thấy bộ dáng chồng mình cầm cameras chụp ảnh, cực kỳ thần khí, nhưng dưới ánh sáng rõ như ban ngày, cô cũng không dám gióng trống khua chiêng tiếp xúc thân thể cùng hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt đi biểu đạt ý tưởng trong lòng.

Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt thấy hai người mắt đi mày lại, hai mẹ con thân mật kéo cánh tay, tươi cười đầy mặt, vừa đi vừa nhỏ giọng nói lặng lẽ nói.

Lão gia tử cùng Hạ Bằng mỗi người nắm một bàn tay nhỏ của Đồng Đồng, cũng đi về phía trước.

Lúc này, phía sau bọn họ truyền đến tiếng xe đạp.

Bởi vì Hạ Mộng đi ở ngoài sườn, cho nên theo bản năng quay đầu lại, nhìn thoáng qua.

Tiết Minh Nguyệt thấy động tác của con gái, cũng quay đầu nhìn lại.

Sau đó, Hạ Mộng phát hiện, người đạp xe là một cô gái trẻ tuổi chải tóc bện hai bánh quai chèo, trên người mặc váy hoa tử, còn khá xinh đẹp.

Bất quá, có lẽ là bởi vì người quá gầy, phía trước phẳng, có chút không hoàn mỹ.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào của Lý Tưởng Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.