Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có phải Trần Trứ thích cậu không?

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Những cán bộ trong biên chế như Trần Trứ biết rõ nhất sức nặng của câu “làm việc gì cũng phải có lý do chính đáng”, nếu như dân đen ra mặt, chỉ một câu “anh có tư cách gì mà quản chuyện này” cũng đủ đẩy lùi họ trở về.

Chỉ là từ nhỏ đến giờ hình như anh chưa bao giờ làm ban cán sự của lớp. Thực ra chuyện này cũng bình thường, làm sao giáo viên có thể giao nhiệm vụ hỗ trợ quản lý lớp cho một học sinh sống nội tâm và thành thật được chứ.

Hoàng Bách Hàm cũng xác nhận thông tin, cậu ta chề môi nói thêm một câu: “Cậu từng làm học sinh trực nhật quét rác.”

“Trước đây mình là người nghiệp dư vậy sao?”

Trần Trứ xoa cằm một hồi, tư thế chuẩn bị đứng dậy.

“Đợi đã!”

Hoàng Bách Hàm đưa tay ngăn cản: “Bọn họ có thể quy phục trước một học sinh trực nhật như cậu sao?”

“Cái gì mà học sinh trực nhật, đó là cách gọi nhân gian của các cậu.”

Trần Trứ đứng dậy một cách hùng hồn: “Cách nói chính thức của bọn tôi là Trưởng Ban Quản lý Hệ thống Y tế Công cộng lớp 12A11.”

Lý Kiến Minh vẫn đang tập trung diễn cảnh thê thảm của mình ở cửa, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ngón chân, đầu tựa vào khung cửa với vẻ mặt chán nản, khó khăn lắm mới có thể ép ra vài giọt nước mắt.

Đàn em của hắn vẫn cổ vũ rất náo nhiệt.

Chỉ là khi ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện có một nam sinh bước ra khỏi phòng học của lớp 12A11.

Cậu ta có dáng người cao gầy, mái tóc ngắn sáng sủa và làn da hơi trắng. Trông cậu ta là kiểu người yếu đuối không làm nổi việc gì, cảm giác này thường thấy ở những tên con trai có thành tích học tập tốt.

Bởi vì bọn họ không biết làm gì khác ngoài việc học.

Chỉ là ánh mắt của nam sinh này quá điềm tĩnh, là kiểu điềm tĩnh không dễ áp bức.

Động thái đột ngột của Trần Trứ cũng thu hút sự chú ý của các học sinh khác trong lớp. Bạn cùng bàn của Tống Thời Vi là một cô gái có mái tóc ngắn và tai cụp, tên là Mưu Giai Văn, tính cách khá sôi nổi, khi cười lên còn lộ ra cặp răng hổ nhỏ.

Cô nhìn bóng lưng của Trần Trứ, nói với giọng điệu không hài lòng: “Tên này cũng thật là, lúc này mà đi vệ sinh cái gì chứ!”

Ngoại trừ Hoàng Bách Hàm, học sinh trong lớp không ai biết ý đồ của Trần Trứ.

Trần Trứ trước đây là một người hơi vô hình trong lớp, đã không phải là những học sinh có thành tích học tập tốt nhất, càng không phải là lớp trưởng được các giáo viên yêu thích nhất, tóm lại không có cảm giác tồn tại, nên sao có thể ra mặt thay cho Tống Thời Vi được chứ?

Bây giờ bước ra khỏi lớp thế này, còn có thể làm được gì ngoài việc bí quá muốn đi vệ sinh?

Chỉ tiếc là điệu bộ của Trần Trứ rõ ràng không phải muốn đi vệ sinh, khi anh bước tới trước mặt của Lý Kiến Minh, đôi chân dừng lại và đứng kiên định.

“Mày là ai?”

Lý Kiến Minh tựa hồ cảm giác được đối phương bước đến đây là có ý xấu, ngẩng đầu hỏi.

Trần Trứ cao hơn 1m8, còn Lý Kiến Minh chỉ cao khoảng 1m7. Mặc dù có sự chênh lệch về chiều cao giữa hai người, nhưng Lý Kiến Minh đâu chỉ có một lần lang thang đến lớp 12A11 này, hắn biết đám con trai của lớp này đều ích kỷ và yếu đuối, từ sâu trong đáy lòng, hắn coi thường đám người này.

Ánh mắt của Trần Trứ tập trung vào một điểm, nhìn chằm chằm vào giữa lông mày của Lý Kiến Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Chào bạn, tôi tên là Trần Trứ, Trưởng Ban Quản lý Hệ thống Y tế Công cộng lớp 12A11. Các bạn cứ làm ồn trước cửa lớp thế này là đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ luật lớp tự học buổi tối của bọn tôi, xin các bạn về cho.”

“Cậu ta nói thật kìa trời~”

Hoàng Bách Hàm đang ngồi trên ghế đột nhiên cảm thấy răng hơi đau nhức, cuối cùng cậu ta cũng hiểu được ý định đổi cách gọi của Trần Trứ.

“Trưởng Ban Quản lý Hệ thống Y tế Công cộng” uy nghiêm và trang trọng hơn nhiều so với “học sinh trực nhật”, ngoài ra nghe có vẻ chính thức hơn. Nếu đối phương không biết, có khả năng còn bị dọa cho khiếp vía.

“Trần Trứ... Sao cậu ta đột nhiên lại có lắm trò thế nhỉ?”

Hoàng Bách Hàm mơ hồ nghĩ ngợi.

Lý Kiến Minh chính là một kẻ ngốc đã bị dọa khiếp vía, trong tiềm thức hắn cảm thấy chức vị “Trưởng XX” to lớn này hẳn phải là ban cán sự lớp, mà hắn cũng không thấy nghi ngờ về hành vi tọc mạch của Trần Trứ.

Trên thực tế, chức trưởng ban này còn không có “tổ phó”, phía trên chỉ có tổ trưởng, lớp phó, lớp trưởng…

Lý Kiến Minh cảnh giác hỏi: “Mày muốn làm gì?”

“Những gì mình vừa nói đã rất rõ ràng.”

Trần Trứ nghiêm nghị trả lời: “Các bạn đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ luật lớp tự học của bọn tôi. Nếu bạn không rời đi, tôi sẽ đến văn phòng và mời giáo viên Duẫn Uyến Thu tới.”

Lý Kiến Minh còn chưa kịp nói gì, phía sau có một đàn em đối đáp lại với giọng không phục: “Duẫn Uyến Thu có gì mà ghê gớm, có ai sợ bà ấy đâu!”

Bạn đang đọc Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch) của Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.