Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn Tự Cổ

Tiểu thuyết gốc · 2139 chữ

Tí tách, tí tách. Những giọt nước từ trên trần động rơi xuống từng giọt một. Tư Hạ vẫn còn đang ngồi thiền tịnh tâm tu luyện giữa vùng nước. Bỗng mặt hồ di chuyển, nó lại hiện lên khung cảnh giống như là một tiểu thế giới vậy.

Tư Hạ dự định lần này sẽ khiến dòng nước bên trong người nàng chảy với tốc độ mà không có bất kì ai theo kịp, linh khí lại một lần nữa dao động, nhưng lần này nó lại cuốn tới xung quanh của Tư Hạ như một cơn lốc.

Tốc độ hấp thụ linh khí của Tư Hạ tăng đột biến.

Sau đúng 1 ngày, Tư Hạ đột phá được Trúc cơ Thất tầng.

Luân chuyển dòng nước thêm một lần nữa, lần này dù tốc độ hất thu không thây đổi nhưng linh khí xung quanh nàng cảm giác đã nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

Nhờ đó không chỉ linh khí của mỗi nơi nàng tu luyện được nàng hấp thụ mà đến ngay cả Linh khí trời đất từ Thiên-Địa đều bị hút vào động của Tư Hạ.

2 ngày sau, Tư Hạ đột phá Trúc cơ Bát tầng.

Có tiếng bước chân xuống đây, chẳng lẽ là Hoa tiền bối xuống tham mình hay sao ?

"Xem kìa, chỉ với 9 ngày ngắn ngủi mà sao ngươi đột phá từ Trúc cơ Tam tầng -> Bát tầng nhanh như vậy được chứ"

Ngọc Tiên Hoa dùng thuật [Vấn Thiên] của vị ấy để lại cho bà, khi bà dùng xong thì bật cười

"Hahaha!, không ngờ rằng Thiên đạo lại ưu ái ngươi đến vậy, giờ ta cũng có thể cảm nhận được linh khí ở đây tại sao lại nồng đậm gấp vạn lần trước đây"

"Đến ngay cả linh khí phía ngoài động mà ngươi còn thu hút được thì sao tu vi không tăng nhanh được, chỗ này được ngươi biến thành một Tiên phẩm phúc địa luôn rồi"

"Ta lúc đầu tính vào đây để xem ngươi tiến bộ cỡ nào, ta cũng đánh giá thấp ngươi quá rồi"

Ngọc Tiên Hoa mở một chiều không gian khác rồi lấy ra một bình [Quân Ngọc dịch] rồi đổ xuống vùng nước ấy.

"Đây là [Quân Ngọc dịch] có thể giúp những người tu luyện sẽ có cảm giác thoải mái và thư giãn nhất có thể, còn tác dụng phụ khác thì... ta không biết "

Sau khi Ngọc Tiên Hoa rời đi lần nữa. Tư Hạ lại tiếp tục tu luyện.

Thời gian một tuần thấm thoát trôi qua, Tư Hạ giờ đã là Trúc cơ đỉnh phong.

Việc bước tới Kim Đan kỳ chỉ là một bước nữa mà thôi.

Tư Hạ đột ngột bừng tỉnh.

"Mình đã tu luyện ở đây trong 16 ngày rồi sao..."

"Hiện giờ mình đã là Trúc cơ đỉnh phong, muốn đột phá tới Kim Đan kỳ thì trước tiên phải củng cố lại tu vi đã"

"Dù không biết hiện giờ ở nhà Phụ mẫu ra sao nhưng cũng đã 2 tuần rồi mà mình không gửi thư về cho họ thì chắc họ nghĩ mình đã xảy ra chuyện gì rồi mất."

"Mong là Nhị thúc có gửi thư về nhà..."

"Mong là vậy..."

...

Bỗng Hạ Vũ hắt xì một cái cảm giác như có ai đó đang nói xấu bản thân mình.

"Từ Hạ Vũ, Từ gia có một người thiên tài như cô ta thì việc làm cho Từ gia hưng thịnh thêm vài nghìn năm nữa là chuyện sớm muộn rồi."

"Cũng không chắc như vậy đâu thưa Hoa tiền bối"

"Tại sao lại không?"

"Vì có thể Hạ nhi không thích bị ràng buộc làm gia chủ Từ gia ạ"

"Hm..."

"Nếu Tư Hạ không thích làm bất cứ việc gì mà chỉ muốn sống yên bình thì sao ?"

"Nếu Hạ nhi muốn như thế thì gần như không một ai trong Từ gia cản được nó đâu ạ"

"Từ gia từ trước đến nay luôn không bao giờ cản những việc con cháu làm, đó là con đường mà chúng nên đi theo ý nghĩ của chúng"

"Đúng là trước giờ Từ gia luôn như vậy nhưng ta có cảm giác Từ gia sắp thay đổi rồi"

...

--Ở Từ gia--

Từ An Phong vì đã nghe lời khuyên của Uyển Linh nên đã bình tình lại và không quá căng thẳng nữa nhưng vẫn khá lo lắng cho Tư Hạ.

Nhưng ngoài việc lo lắng cho Tư Hạ ông còn phải bận bịu với việc quản lí Từ gia vận hành một cách suôn sẻ vì cách đây vài ngày, Từ Thiệu Huy biểu đệ của Tư Hạ đã chọc nhầm phải người của hoàng thất nên Thiệu Huy vẫn đang lẫn trốn ở rừng Thiên Thu đã 3 ngày rồi mà vẫn chưa về.

"Phù... dạo này công việc đang tăng dần lên, sự vụ xử lí mãi thì không hết, các vị trưởng lão còn rất nhiều việc cần xử lí thỏa đáng, Lục trưởng lão đến việc ăn cũng không xong nữa."

"Huy nhi lại chọc nhầm phải Thất hoàng tử của hoàng thất chỉ vì bảo vệ một cô nương không quen không biết"

"Dù gì thì là do ai nấy trong Từ gia từ trước đến giờ luôn thấy chuyện bất bình thì muốn giúp đỡ"

"Mỗi con đường của từng người đi đều có thể là lụa hồng hoặc là chông gai không kể xiết"

"Nếu Huy nhi đã quyết định con đường của mình thì việc gì ta phải ngăn cản nó đây, chỉ có thể mong rằng nó sẽ an toàn mà thoát khỏi sự truy đuổi của Thất hoàng từ".

Tự nhiên, một tiếng động lớn xảy ra ở trước cổng của Từ gia.

Từ An Phong vội chạy ra ngoài cổng thì bất giác cảm nhận được một cổ khí tức đáng sợ.

"Từ gia rất hay nhỉ, giờ đến cả Thất hoàng tử của hoàng thất cũng dám đụng, chắc Từ gia chả để hoàng thất trong mắt nữa rồi nhỉ !!?"

Ông ta khiển thuật, một thanh kiếm bay tới, ông ta dùng một loại sức mạnh gì đó rồi khiến thanh kiếm thành màu vàng kim phóng lên trời, chỉ mũi kiếm về hướng Từ gia, rồi từ từ trong làn mây của trời một thanh kiếm to hơn trăm trượng hiện ra.

"Nếu Từ gia không giao ra Từ Thiệu Huy thì hôm nay là ngày diệt tộc của các ngươi!!"Hắn ta gào to.

"Từ gia bọn ta trước giờ luôn khoan nhượng và khiêm tốn, việc Thiệu Huy đánh Thất hoàng tử trọng thương thì hãy để bọn chúng tự giải quyết, các hạ không cần phải tới đây đòi người đâu vì Thiệu Huy không có ở đây"

"Ta không quan tâm ngươi nói gì, ta chỉ cần biết hôm nay Từ gia phải bị diệt tộc vì dám ngang nhiên xúc phạm và chà đạp hoàng thất"

"Được vậy thì ta sẽ đánh với các hạ để ngăn việc ngươi đang làm"

"[Khởi] trận"

Từ An Phong, truyền linh lực khắp trận pháp của Từ gia, mỗi phía của Từ gia có một tảng đá cùng các Văn Tự Cổ được khắc trên đó dần sáng lên.

Một vòng tròn màu vàng hiện lên phía dưới chân của Từ An Phong khiến cả người của ông ấy sáng lên, tu vi từ Hóa Thần đỉnh phong -> Phản Hư trung kỳ.

"Hử, đây là trận pháp được truyền từ đời này sang đời khác của gia chủ Từ gia hay sao !?"

" Ngươi cũng khá hiểu biết đấy nhỉ, tiện thể đây ta cũng sẽ nói cho ngươi biết trận pháp này được gọi là [Thương Tâm trận]"

"[Thương Tâm trận] sao!? Ta đã từng nghe nói trận pháp này nhưng thông tin về nó rất ít"

"Vì đây là một trận pháp cổ nên tất nhiên thông tin về nó cực kỳ ít là chính xác rồi"

Từ An Phong dùng linh lực của bản thân và trận pháp hóa hình ra một cây thương to bằng với thanh kiếm của vị kia tạo ra.

"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là uy lực của [Thương Tâm Trận]!!"

Từ An Phong hướng cây thương lên trời và phóng nó lên với tốc độ nhanh hơn cả Linh thú thiên về tốc độ, khi cây thương chạm tới thanh kiếm thì hai thứ đó đụng độ với nhau tạo ra một lực xung kích đủ mạnh để thổi bay người có tu vi dưới Phản Hư

Hắn ta hộc máu và ngã khụy xuống đất, An Phong trở tay kịp thời đỡ lấy vị kia.

"Mau truyền Ngự Y, mau truyền Ngự Y"

"Vâng gia chủ"

Sau một hồi, hắn ta tỉnh lại trên giường bệnh.

"Ngươi cảm thấy thế nào rồi ?" An Phong bước vào phòng và ngồi cạnh hắn ta

"Đa tạ đạo hữu đã nương tay với ta, đã vậy còn trị thương giúp ta, coi như ta nợ ngươi một mạng"

"Không cần phải như thế đâu, chỉ là do ngươi quá nông nổi trong việc giúp Thất hoàng tử báo thù thôi"

"Thật vậy, ta có cảm giác bản thân mình tự nhiên nổi điên đùng đùng đến Từ gia để diệt tộc"

"Ngươi nói rất đúng, đã vậy lúc Tứ trưởng lão bắt mạch cho ngươi thì ngoài việc ngươi bị ngoại thương do lúc nãy tranh đấu ra còn bị trọng thương"

"Đúng là ta có bị trọng thương nhưng đó là việc đã lâu lắm rồi, ta tưởng rằng đã trị khỏi bằng [Ứng Nguyên đan] rồi chứ??"

"Thì ra là thế, thật ra việc ngươi còn bị trọng thương mà ngươi không phát hiện ra mà tưởng đã trị khỏi rồi đều là do viên [Ứng Nguyên đan] đó đấy"

"Tại sao lại vậy!?"

"Vì việc ngươi bị trọng thương là do chất độc, còn [Ứng Nguyên đan] là loại đan dược giúp tạo ra cảm giác thoải mái và dịu nhẹ, mà âm thầm tạo ra một loại độc sẽ khiến thương tích trong người ngươi nặng hơn từng ngày"

"Độc của [Ứng Nguyên đan] thì bình thường sẽ bị đào thải ra bên ngoài một cách tự nhiên"

"Đối với người bị trọng thương bởi các loại chất độc thì một viên [Ứng Nguyên đan] đủ để tu vi của một người giảm xuống một bậc"

"Hèn gì ta từ Phản Hư trung kỳ thất tầng, hiện giờ đã bị hạ xuống còn mỗi Phản Hư sơ kỳ nhị tầng"

"Ta tưởng rằng việc bị giảm tu vi là do ta gặp tâm ma mà thôi"

"Vậy là Tứ trưởng lão đã nói đúng vấn đề của cơ thể ngươi"

"Nhưng ta làm sao tin nổi ngươi đây, lỡ như ngươi lừa ta và cho ta uống thêm vài loại đan giúp tăng tình trạng trọng thương của ta thì sao!?" Hắn ta bắt đầu nổi điên lên thêm lần nữa

"Để ta giúp ngươi bình tĩnh lại"

Từ An Phong lấy một cái túi ra rồi rắc một thứ bột rồi dùng hai bàn tay truyền linh lực cho ông ta.

Rồi hắn ta lại ngấc một lần nữa.

"May là Tứ trưởng lão đưa túi bột này cho mình phòng trường hợp hắn nổi điên thêm lần nữa"

...

Chuyển hướng đến chỗ Tứ trưởng lão.

"Ta đã kể cho các vị rồi đó, có thể kể ra phương pháp gì để giúp hắn thoát khỏi [thứ đó] không ?"

"Đương nhiên là có, dù gì việc hắn ta bị [thứ đó] khiến cho mọi cảm xúc tiêu cực sẽ chuyển thành việc nổi điên lên và làm bất chấp làm bất cứ việc gì" Tam trưởng lão nói

"Hắn ta là Bát Vương Gia của Hoàng Thất , chắc chắn việc hắn ta bị người trong cung dùng [Văn Tự Cổ] để khống chế hành động của hắn dễ dàng hơn" Nhị trưởng lão cất tiếng

"Chỉ có một cách đó là luyện ra một viên [Nhược Thực đan] để vừa phá giải [Văn Tự Cổ] vừa làm phản phệ kẻ khiến hắn bị khống chế, nhưng thường [Văn Tự Cổ] sẽ rất khó luyện nên sẽ có rất nhiều kẻ phải chịu phản phệ đây" Ngũ Trưởng lão nói.

"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, hãy tìm viên [Nhược Thực đan] đó " Tam trưởng lão nói.

"Các ngươi sẽ tìm không được viên đan ấy đâu !" Một giọng nói truyền đến từ xa

Mọi người bàng hoàng phát hiện đó là giọng của Đại trưởng lão.

"Viên đan đó hiện giờ chỉ có Lão tổ biết mà thôi."

Bạn đang đọc Ta là khai sơn lão tổ sáng tác bởi NoQa123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NoQa123
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.