Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu đày

Phiên bản Dịch · 1358 chữ

Mặt trời đỏ rực như một con mãnh thú lao vào biển dữ, vô cùng rực rỡ, bóng râm của những ngọn núi trên mặt đất kỳ ảo khó lường., như tình thương chưa dứt.

Bão cát thỉnh thoảng thổi qua, không một cọng cỏ nào mọc, phóng mắt toàn cảnh chỉ thấy sự hoang tàn chập trùng.

Một nhóm thợ mỏ trong hẻm núi đang bận rộn không ngừng, đào đất đá từ sâu dưới lòng đất lên.

Từng tia từng tia hoàng hôn buông xuống, lắp đầy khe suối gần đó, ánh sáng dần tắt, cảm giác nóng nực oi bức cũng dịu đi. Những nhân viên cảnh giới ẩn nấp quanh khu vực công trường bắt đầu ngoi đầu lên nhìn xung quanh.

Hai người khiêng một chiếc ghế dài đơn giản được ghép từ những mảnh gỗ vụn lên đỉnh núi rồi đặt xuống. Một người trung niên gầy gò, gương mặt lạnh lùng trông già trước tuổi nằm trên ghế dài, nheo mắt nhìn về phía mặt trời lặn, lộ vẻ u sầu, giơ tay xua đuổi những người xung quanh, gió thổi qua mái tóc bạc phơ, vẻ ngoài ốm yếu, mệt mỏi, nhưng trang phục trên người lại là tươm tất nhất ở đây.

Chỉ là một bộ trang phục bình thường của người bình thường, nhưng còn người khác, những người thợ mỏ, bao gồm cả lính canh xung quanh và những người vừa khiêng hắn lên, nói nghèo đến mức không có quần để mặc cũng không quá đáng. Hầu hết họ đều dùng những mảnh vải rách để che thân, thân hình gầy gò, tóc tai bù xù, bẩn thỉu, không tìm thấy bất cứ một người béo nào ở đây.

Sự khác biệt giữa lính canh và thợ mỏ, ngoài việc có vũ khí trong tay thì còn đeo chiếc mặt nạ đan bằng cỏ trên mặt và buộc một dải băng đen trên cánh tay. Hành động xé một mảnh vải đen thành dải ruy băng đã là xa xỉ ở nơi lưu đày thiếu thốn vật chất này rồi.

Với những người thợ mỏ đang đổ đất đá xuống khe núi rồi đeo gánh trở về, da ngăm đen đã là màu sáng nhất rồi, không có ai trắng và sạch như người trung niên trên ghế dài cả, đa số đều đi chân trần. Một số người còn thực sự không có giày dép để đi, một số khác thì treo dép cỏ trên thắt lưng, thà đi trên con đường không quá gồ ghề để mài mòn da chân chứ không muốn làm mòn giày dép, cũng may là họ đã quen, da lòng bàn chân đủ dày.

Trong số đó có hai người cao thấp có vẻ hơi khác biệt.

Với chiều cao tương đối mà nói, dù thấp bé so với người bên cạnh, nhưng thực ra người thấp không hề thấp, chỉ là người cao kia cao hơn bình thường chút thôi.

Cơn gió cát thỉnh thoảng thổi qua, khẽ vén mái tóc bù xù che khuất khuôn mặt. Dù khuôn mặt lấm lem bùn đất, râu ria xồm xoàm không được cạo rửa, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ thanh xuân trên khuôn mặt hai người.

Trên khuôn mặt những người thợ mỏ khác là sự mệt mỏi sau giờ lao động, nhưng hai người này lại hướng mắt lên đỉnh núi, nơi có một người trung niên đang đứng. Họ nhìn chăm cữu cữu đến mức lúc đi đến cửa hầm mỏ mà có người từ trong đi ra cũng không hề hay biết. Những người thợ mỏ khác đều chủ động tránh đường, đi sát vào vách hầm, nhưng hai người này lại suýt va phải.

Người từ trong hầm mỏ vung tay áo bước nhanh ra ngoài, là một nam tử mặt bạnh, tên là Thân Vưu Côn. Dù y phục không đồng bộ với nhiều chỗ vá, nhưng đây lại là người duy nhất ở đây có nguyên bộ y phục để mặc.

Thân Vưu Côn là người chủ trì việc khai thác hầm mỏ lần này, chỉ có điều tính tình không tốt, hay chửi mắng đánh đập. Những người thợ mỏ được triệu tập đến đây đều có chút sợ hắn, nhưng đành chịu vì hắn có năng lực, có thể cho mọi người ăn hai bữa cơm no mỗi ngày, còn hứa hẹn sẽ trả công sau khi hoàn thành là một khoảng lương thực!

Trước đây, Thân Vưu Côn luôn là nhân vật số một ở đây, cho đến khi nam tử trung niên đang nằm trên ghế xếp đến, vai trò của hắn dường như lập tức bị hạ xuống thành cấp dưới răm rắp tuân lệnh. Do đó, hai thanh niên, một cao một thấp mới đặc biệt chú ý quan sát nam tử trung niên đó.

Họ không quen biết nam tử trung niên đó, cũng chưa từng thấy ở nơi lưu đày này, nhưng lại quen biết Thân Vưu Côn, thậm chí còn có ân oán.

Sau khi hai bên va chạm trực diện, hai người không khỏi có chút căng thẳng, quả thực cũng không ngờ sẽ trực tiếp va phải như vậy, vội cúi đầu, để mái tóc rối che khuất khuôn mặt. Người cao lớn cúi đầu khom lưng, nhân cơ hội khuỵu gối, cố gắng che giấu một chút chiều cao của mình, cũng xem như biết mình biết ta.

May thay, sự chú ý của Thân Vưu Côn hoàn toàn không ở trên người họ. Vừa đến cửa hang, hắn đã nhìn xung quanh đánh giá bên ngoài, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt một hướng rồi sải bước đi về phía mục tiêu.

Nhóm thợ mỏ chai lì chỉ ngoảnh đầu nhìn thêm một cái, không trì hoãn việc tiếp tục di chuyển. Lề mề sẽ bị nghi là lười biếng, mà roi của giám công không hề nương tay.

Hai người cao thấp đi sau nhìn nhau, đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Người cao lớn càng là vô thức vỗ vỗ ngực, may quá, may quá, vẻ mặt mừng rỡ.

Núi không có cây cối, sơn thể cũng không chắc chắn.

Trên đường lên núi, Thân Vưu Côn liên tục thấy có đá sỏi lăn xuống dưới chân, khi leo đến chiếc ghế nằm trơ trọi thì đã thở hổn hển, "Cữu cữu, sao cữu cữu lại lên đỉnh núi hóng gió vậy? Cữu cữu vừa bị phế tu vi, cơ thể còn rất yếu, gió độc dễ xâm nhập, nên điều dưỡng bảo trọng mới là chính."

Hắn thở hổn hển, chẳng phải cũng vì tu vi bị phế mới bị đày đến nơi lưu đày này tự sinh tự diệt sao, chỉ là đến sớm hơn tên cữu cữu trong miệng hắn vài năm mà thôi.

Cữu cữu tên là Kỳ Tự Như, thất thần nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn rực rỡ cuối cùng trên bầu trời, lẩm bẩm như đang nói mớ: "Ngươi nói muốn thanh tràng Đông Cửu Nguyên xong mới có thể hành động, người đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?"

Thân Vưu Côn theo bản năng muốn vội vàng cam đoan, nhưng đột nhiên nhận ra trong lời nói của cữu cữu có ý tứ sâu xa, hắn nhìn xuống chân núi nơi đã bắt đầu khai công bận rộn từ nhiều ngày nay, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ậm ừ nói: "Gần xong rồi."

Kỳ Tự Như không hề động tâm: "Trước đây là ngươi nói người Đông Cửu Nguyên rất khó đối phó, không xử lý sẽ khó giữ bí mật hành động, ngươi nói cần đủ vật tư mới có thể thanh tràng, ngươi nên biết đưa đồ vào nơi lưu đày này khó khăn như thế nào, ngay cả một tờ giấy cũng khó vào, nhưng ta vẫn cố gắng hết sức giúp ngươi đưa vật tư vào. Bây giờ ngươi đã khai quật, nhưng lại nói với ta là xử lý gần xong, cái 'gần xong' này là gần bao nhiêu?"

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.