Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị phu nhân lại đến

Tiểu thuyết gốc · 1829 chữ

Sáng ngày thứ hai.

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn nhè nhẹ rơi.

Triệu Huyền tỉnh dậy, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ dựa trong ngực hắn ngủ, môi đỏ vểnh lên hạnh phúc, rúc trong người hắn ôm chặt như tiểu miêu sợ lạnh.

Hắn ngồi dậy, đắp kín chăn cho Mộc Tố Nhu, bất quá hành động này làm cho nàng tỉnh lại.

Mộc Tố Nhu mở hờ mắt, nhìn hắn, nhỏ giọng nũng nịu: "Công tử."

Triệu Huyền cúi xuống vuốt ve má trắng tuyết của nàng, hôn nhẹ lên trán: "Ngươi ngủ tiếp đi, không cần thức dậy quá sớm, công tử cần ra ngoài săn yêu thú."

Mộc Tố Nhu đã biết chuyện Triệu Huyền là người tu tiên, cái thời điểm ấy, tiểu nha đầu này hạnh phúc vui vẻ nhảy lên, trong suy nghĩ của nàng, từ trước đến hiện tại công tử luôn là một thư sinh yếu nhược, gió thổi dễ ngã sinh hoạt dễ bệnh, ai cũng có thể ức hiếp. Hiện tại công tử có lực tự vệ, thân là nha hoàn thiếp thân từ nhỏ của, nàng cũng mừng thay.

Mộc Tố Nhu không nghe lời hắn, rời khỏi giường, ngồi xuống giúp hắn mang giày vào, mang y phục sạch đã giặt hôm qua tới, sau đó chuẩn bị đồ ăn cho hắn mang theo để ăn nếu đói...

Triệu Huyền không khuyên được nàng, chỉ còn biết cười ngây ngô hạnh phúc.

Hắn nhìn ra ngoài trời, mặt trời ra dâng cao rồi, cũng không phải là thời điểm quá sớm nữa.

Vì luyện được Biến Tung Thê, nên hôm nay hắn muốn thử săn yêu thú cấp thấp. Mặc dù tồn tại hung hiểm, nhưng hắn có Ngọc Như Ý, tùy ý biến thành U Linh Huyền Kiếm bất cứ lúc nào nên có đôi phần tự tin.

Kiếm này rất nghịch thiên.

Phía trên phù khí là linh khí, pháp bảo. Linh lực uy áp của U Linh Huyền Kiếm rất lớn, lại sắc bén, cơ hồ chém ra không gì không đứt. Phẩm chất thứ đồ chơi này chắc chắn không phải linh khí mà là pháp bảo, nếu không cũng là đệ nhất trong hàng đệ nhất của linh khí.

Kiếm này dùng để đối phó với yêu thú cấp thấp là dư xài.

Bất quá, hắn chưa từng học loại pháp thuật ngự vật nào, sở dĩ có thể điều khiển U Linh Huyền Kiếm bay tới bay lui, là bởi vì hắn cùng Ngọc Như Ý tâm thần tương liên, điều động sử xuất Ngọc Như Ý như một bộ phận cơ thể, nên U Linh Huyền Kiếm do Ngọc Như Ý biến thành, hắn cũng có thể sử dụng đồng dạng như Ngọc Như Ý.

Có điều dường như uy lực U Linh Huyền Kiếm quá lớn, hắn có cảm giác, có một tầng ngăn cách mỏng ngăn hắn không sử dụng những năng lực khác của U Linh Huyền Kiếm, nếu hắn đột phá tầng ngăn cách kia, cưỡng ép sử dụng sức mạnh kia của U Linh Huyền Kiếm, pháp lực sinh cơ hắn sẽ bị rút hết.

Rốt cuộc là do tu vi quá thấp.

Hiện tại cũng chỉ có thể ngự kiếm hạ địch, phạm vi cốt kiếm rời khỏi thân hắn không quá xa, chỉ có khoảng sáu trượng, hoặc là cầm kiếm chém chém giết giết như giang hồ phàm nhân.

Thời điểm Triệu Huyền sắp sửa rời khỏi nhà, lại nghênh đón một vị khách không mời mà tới.

Trước cửa, vị nhị phu nhân Vương Yến kia thần sắc cao ngạo, khinh miệt nhìn Mộc Tố Nhu mở cửa cung kính chào nàng, bên cạnh vẫn là Vương Hổ cùng bốn nha hoàn tùy thân kia.

Quản gia Triệu Hà hôm nay không đến.

Chắc hẳn lần trước hắn đến chỉ để quan sát tình cảnh Triệu Huyền ở nơi này thế nào, cùng thái độ tâm tình, về báo cáo cho Triệu Ất Viên mà thôi.

Lần này không đến cũng không phải sự tình kỳ lạ.

Vương Yến phất phơ khăn tay trước mũi, nhăn nhăn nhó nhó: "Không khí thật hôi hám a, đến nơi này nhiều lần, không chừng ta sẽ đổ bệnh nặng."

Triệu Huyền đi tới, đứng trước cửa không nói lời nào.

Vương Yến thần sắc bễ nghễ kiêu ngạo, vốn chờ đợi Triệu Huyền cung kính mời nàng vào, kết cục chờ mãi vẫn không thấy.

Không khí ngưng kết căng thẳng.

Một đám người cứ như vậy mắt nhìn mắt, tâm nhìn tâm đứng im tại cửa ra vào, tràng cảnh nghiêm trọng, giống như đang không ngừng chiến tranh lạnh, chờ đợi đối phương mở miệng trước.

Mắt lớn Vương Hổ trợn trừng nhìn Triệu Huyền đe doạ, bất quá Triệu Huyền quan tâm cái lông.

Bất chợt, Vương Yến đang mặt lạnh, xoà một cái, nở ra nụ cười hoà ái:

"Tiểu Huyền, mới ngày trước chúng ta vẫn còn nói chuyện vui vẻ với nhau đâu, thái độ này của ngươi là có ý gì nha, đừng đứng nơi này lạnh lẽo, mau, mau vào trong."

Vừa nói nàng vừa lôi kéo tay Triệu Huyền thản nhiên đi vào, bộ dáng tựa như mẫu thân dịu hiền.

Hành động của nàng làm cho Triệu Huyền ngốc rồi, nhưng hắn cũng không lên tiếng, muốn biết nữ nhân này tiếp tục lật bài gì.

Thái độ chuyển biến khác thường như vậy, hẳn có yêu.

Trên bàn, thưởng thức qua loa chung trà, Vương Yến mới mặt nở hoa nói:

"Tiểu Huyền, ta đến đây là nói cho ngươi một tin mừng, đêm qua ta hết lời khuyên bảo, phụ thân ngươi nghe một lúc thì tâm tình thay đổi, đã không còn tức giận ngươi nữa, hôm nay ngươi có thể lập tức hồi Triệu phủ. Ai, nghe được tin này, ta là nhị phụ nhân, bối phận giống như mẫu thân ngươi, cũng thực sự mừng cho ngươi."

Nàng nói, tay xoa xoa khoé mắt ẩm ướt.

Nếu Triệu Huyền ngây ngốc như trước, thực sự bị vẻ bề ngoài của nàng lừa rồi. Nàng diễn tuồng giống như thực sự nàng và hắn thâm tình thâm giao vậy.

Có điều Triệu Huyền không quên, lúc mẫu thân hắn còn sống, đã từng bị đám người tại Triệu phủ khinh bỉ, sai sử ra sao.

Trước kia hắn nhu nhược, chỉ biết uất ức mắng vài câu, nhưng hiện tại không giống vậy.

Mặt không biểu tình, Triệu Huyền hỏi: "Như vậy thì thế nào?"

Vương Yến ngẩng mặt lên tươi cười:

"Tiểu Huyền, ta biết trong lòng ngươi còn có chút oán khí, nhưng ngươi còn nhỏ, lịch duyệt không có, luôn ở trong phòng đọc sách, làm sao biết thế nhân bên ngoài trải qua cuộc sống như thế nào?

Kỳ thực lão gia đuổi ngươi ra khỏi phủ, là muốn mài giũa tâm tính của ngươi. Thực ra lão gia rất yêu thương ngươi, cũng rất nhớ mẫu thân ngươi đã chết."

Triệu Huyền oán thầm trong lòng, nếu lão thất phu kia thực sự tốt như vậy, thì lúc mẫu thân hắn bệnh nặng, đã không chỉ để đại phu đến thăm khám qua loa, kê vài đơn thuốc phong hàn phổ thông.

Vương Yến nói tiếp:

"Lần này ngươi trở về, lão gia sẽ lập tức tổ chức hôn lễ cho ngươi và nha đầu Tống Kim Mạch kia, bất ngờ hay không?

Tống gia đã hoà giải được mâu thuẫn với công chúa, được hoàng thất ân xá, xem như đã trải qua thời điểm nguy cấp, hoàn toàn trở lại cuộc sống như trước, tiện nghi nhất là tiểu tử ngươi a, sắp sửa lấy được một thiên kim tiểu thư..."

Triệu Huyền lập tức đánh gãy nàng:

"Ngươi về đi, ta sẽ không cưới nàng ta."

Vương Yến đang hưng phấn lải nhải, bị Triệu Huyền ngắt lời, sững sờ trong chốc lát, cứng miệng không nói được.

Nội tâm nàng nhảy một cái, lão gia quả dự ngôn như thần a, vậy mà đoán trước được tiểu tử này không dễ dàng đồng ý hồi gia tộc.

Nàng và nhiều người khác có suy nghĩ khi Triệu Huyền nghe được tin lão gia cho phép hắn hồi Triệu phủ thì sẽ vui mừng ngoắt đuôi, chỉ có lão gia là nghĩ khác, lúc ấy mọi ngươi cho rằng lão gia lo lắng thái quá, không ngờ lão gia lại đúng.

Vương Yến thầm hô may mắn, nếu như vừa rồi, nàng không dùng lời ngon lời ngọt mà quát tháo khinh miệt tên con thứ này như trước, thì bây giờ sẽ rất khó nói chuyện.

Một nha hoàn sau lưng nàng quát: "Hỗn xược, dám xưng hô vô lễ với nhị phu nhân, ngươi có biết ngươi vừa mới bất kính với trưởng bối hay không?"

Vừa rồi Triệu Huyền xưng hô ngươi ta với Vương Yến, làm cho tất cả mọi người giật mình.

Ba!

Một âm thanh vang dội vang lên. Nha hoàn vừa mở miệng, hiện tại đang ôm mặt hằn vết tay đỏ lừng, ánh mắt kinh ngạc.

Sau khi Triệu Huyền đứng dậy hung hăng quất nàng một tát, thản nhiên ngồi trở lại ghế.

Nha hoàn này gọi là tiểu Phương, là nha hoàn của đại phu nhân, trước đây lúc mẫu thân hắn còn sống, nàng ta luôn miệng mắng mẹ con hắn không cố kỵ.

Mẫu thân hắn là thiếp, thân phận còn thấp hơn nha hoàn đại phu nhân.

Triệu Huyền nổi sát ý lên muốn giết nàng, nhưng hiện tại không phải là thời điểm phù hợp. Chí ít nếu giết, phải để người khác không đặt nghi ngờ lên thân hắn.

Tu sĩ trong Triệu phủ không ít, thực lực cao hơn hắn rất nhiều, hiện tại chưa phải là lúc quyết liệt cao độ với bọn hắn.

"Ngươi... ngươi..." Tiểu Phương run rẩy chỉ tay vào mặt Triệu Huyền, nàng hoàn toàn không ngờ được kẻ con thứ này lại có gan động thủ với nàng

Trước đây nếu hắn có bất bình, giới hạn cũng chỉ là trán nổi gân xanh ủy khuất mắng vài câu.

Không ngờ... không ngờ a...

Ánh mắt Triệu Huyền rét lạnh, hừ một tiếng: "Ngươi muốn phản bác cái gì? Một nha hoàn như ngươi cũng dám lên tiếng giáo huấn ta sao? Tốt tốt, ta hiểu được, ta đã rời khỏi Triệu phủ không có thân phận gì, ngươi có thể mắng a!"

Hôm nay Vương Yến đến đây mềm mỏng khuyên hắn trở về, hẳn là có lý do tất yếu nào đó buộc hắn phải hồi Triệu phủ, nên thái độ nàng mới khác thường như vậy.

Nếu đã như vậy, hắn cũng không cần phải khách khí, thoải mái phát tiết một phen.

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen

Truyện Ma Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.