Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn luyện 2

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

Võ Huyền không hiểu vì sao Long Quy tiên sinh lại phải trừng phạt Tuyết Điệp quá mức như thế.

Hắn chỉ có thể thở dài, tiếp tục giúp Tuyết Điệp, hắn dùng ít sức nhất xếp bảy viên làm chân để Tuyết Điệp có hơn hai canh giờ nghỉ ngơi, lại xếp một hàng thứ hai không tốn bao nhiêu sức, nhưng đến tầng thứ ba thì hắn bắt đầu tiêu tốn mất một phần linh lực cho một viên, xếp được một viên ở hàng thứ tư hắn triệt để mất hết sức lực mà phải nghỉ ngơi.

Lấy hai viên Băng Linh đan ra để hồi phục linh lực, khi hắn hồi phục hoàn toàn sức lực, đã thấy Tuyết Điệp đang xếp Hắc Trọng Thạch tầng thứ năm, đến viên thứ bảy của tầng thứ năm nàng sức lực cũng đã cạn kiệt nhưng vẫn một mực muốn bê thêm một viên xếp lên hàng thứ sáu chỉ mới nâng được một nửa ngón tay nàng liền bật máu chảy ra.

Tuyết Điệp cắn răng cố đưa Hắc Trọng Thạch lên nhưng sức lực đã kiệt, nàng cũng không muốn như thế buông bỏ.

Ngay khi cánh tay của nàng thấy nặng trĩu, thì có hai cánh tay xuất hiện giúp nàng đỡ lấy tay nàng, giúp nàng đẩy viên Hắc Không Thạch lên trên.

Khi xếp được viên Hắc Trọng Thạch lên trên, Tuyết Điệp cả người mềm nhũn dựa vào người Võ Huyền, hắn nhẹ giọng nói. “Nghỉ ngơi đi, để ta giúp cô.”

Võ Huyền không rõ làm sao mà Tuyết Điệp lại bị phạt nặng như thế, nhưng nhìn từ ánh mắt lạnh lùng, quật cường của nàng khiến hắn động rung.

Tuyết Điệp ánh mắt đã bớt đi phần lạnh lùng, nàng để Võ Huyền đỡ mình ngồi xuống, tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt đã có ý cảm ơn hắn.

Võ Huyền nhìn ánh mắt của Tuyết Điệp cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, hắn đối với Hắc Trọng Thạch lúc này đã tràn đầy hứng thú.

Tiếp tục nâng thêm được hai viên tầng thứ sáu thì Võ Huyền đã kiệt sức, hắn mệt mỏi ngồi trên nền cỏ trắng, trong đầu nhanh chóng tính toán:

“Tiếp tục nghỉ ngơi thì chỉ sợ không thể bê thêm được lần nữa giúp Tuyết Điệp, trời cũng đã sắp sáng, trước hồi phục linh lực, thời gian còn lại dùng để bày trận và luyện đan, Tuyết Điệp còn những chín mươi bảy lần bị phạt không thể xong một sớm một chiều được.”

Võ Huyền nghĩ bụng lại nuốt hai viên Băng Linh đan để hồi phục linh lực, hắn cũng không định hồi phục toàn bộ linh lực mà chỉ cần hồi phục đủ để hắn có thể bày trận cùng luyện đan.

Băng Linh đan trong bụng hắn tan ra nhanh chóng như viên tuyết đổ vào nước sôi, dược lực của hai viên Băng Linh đan dù chẳng thể giúp hắn đạt được đến trạng thái đỉnh phong nhưng để bày trận cùng luyện đan đã là dư sức.

Võ Huyền lần này không muốn bày đơn trận, hắn lấy ra toàn bộ Hồng Huyết thạch và Phủ Linh Thạch mà mình có, đếm thoáng qua sơ bộ Hồng Huyết thạch có ba mươi viên, Phủ Linh thạch có bảy viên.

“Xem ra có thể bày tam trận liên hoàn.” Võ Huyền nhìn xung quanh một lượt, âm thầm tính toán chỗ bày trận.

Bình thường, hắn chẳng bao giờ đi tính toán nơi bày trận làm, hắn vốn chủ yếu bày trận hấp thu linh lực cùng bảo hộ là nhiều, chứ sát trận hắn bày tương đối ít, chính xác chỉ mới hai lần, và hai lần đó cũng chẳng phải giết người mà chỉ bày trận ra để luyện tay.

Lúc này phải quan sát đi hình vì phải thiết kế tam trận liên hoàn, mà tam trận liên hoàn lại chú trọng vào sự liên kết với nhau mới ra được hiệu quả của trận liên hoàn, lại phải chú trọng xoay quanh Tuyết Điệp để vị trí của nàng thuận lợi ở giữa tâm trận thuận lợi hấp thu linh lực.

Hắn biết dù là liên hoàn trận hoàng cấp thượng phẩm bổ xung linh lực tràn đầy thì Tuyết Điệp chỉ hít một hơi cũng có thể làm vỡ trận nên hắn muốn bày ra trận tối ưu nhất cho nàng, dù chỉ dùng được một lần ít nhất vẫn có tác dụng.

Cẩn thận viết từng văn tự lên những viên Hồng Huyết thạch, do không có thời gian gọt giũa phẳng phiu cho chúng nên việc viết văn tự nên trên cũng thập phần khó khăn, vốn bình thường viết duy nhất một văn tự nên những viên khoáng thạch cũng chẳng có việc gì khó, nhưng liên trận thì lại khác, hắn phải viết lên mỗi viên Hồng Huyết thạch ba văn tự mới có thể liên kết được chúng với nhau.

Tốn sức, tốn công nhưng chỉ cần bày được liên hoàn trận thì trận pháp hoàng cấp thượng phẩm có thể so với trận pháp huyền cấp hạ phẩm, cái giá này rất đáng.

Võ Huyền tỉ mỉ sắp xếp từng viên khoáng thạch lại cẩn thận viết văn tự bên trên chúng, mỗi nét viết trên những viên khoáng thạch đều phải chuẩn chỉ nhất có thể.

Đặt xong ba mươi viên Hồng Huyết thạch, Võ Huyền mới bắt đầu đặt Phủ Linh thạch làm tâm trận, để duy trì mắt trận một cách tốt nhất, hắn dùng tất cả bảy viên Phủ Linh thạch làm tâm trận.

Mọi thứ đã sẵn sàng, tâm niệm vừa động, khung gian xung quanh trăm bước chân bao quanh lấy Tuyết Điệp và hắn làm trung tâm xuất hiện những sương hồng mờ ảo, linh khí từ tứ phía đổ dồn vào trận pháp.

Võ Huyền nhân cơ hội Tuyết Điệp vẫn còn sức lực chưa dùng đến Hồng Linh trận, hắn thử hấp thụ linh lực từ trận pháp, linh lực nồng đậm gấp bảy lần so với Hồng Linh trận bình thường, với linh lực bình thường thì đúng là không cần nhắc tới.

Võ Huyền thầm nghĩ, đợi có thời gian giúp sáu huynh đệ họ Thường bày trận liên hoàn, chẳng mấy chốc họ có thể đột phá tứ cấp, còn Thương Hổ thì chắc chắn có thể đột phá tứ cấp nhưng Thương Hổ là trợ thủ đắc lực của hắn chỉ sợ sau khi hợp tác với hoàng đế Cương Thanh Mạc, sự vụ bận rộn sẽ đổ hết lên đầu Thương Hổ.

Nghĩ đến Thương Khê ở cạnh mình cũng nên bày giúp nàng một Hồng Linh trận.

Bên trong đình viện, Bạch đặt một quân cờ trắng xuống, mỉm cười nói với Long Quy tiên sinh. “Tiên sinh, thiếu chủ dường như đã quyết tâm giúp Tuyết Điệp.”

Long Quy tiên sinh nhìn bàn cờ trầm ngâm, khóe miệng lão hơi hiện lên ý cười. “Người mà Yên Hoàng đại nhân chọn làm trượng phu phải phù hợp là người dẫn dắt linh thú chúng ta, từ trước đến nay, những linh vương chưa nói đến yếu hay mạnh đều coi trọng thủ hạ, điểm này thiếu chủ vừa hay có.

Trừng phạt của ta vừa muốn cho Tuyết Điệp hiểu về thiếu chủ, vừa giúp thiếu chủ đạt được phương tâm của nàng ta, cũng là giúp thiếu chủ tu luyện thân thể, cũng là vì ngươi đó con bướm nhỏ, nếu không phải vì ngươi, thiếu chủ giờ này có thể một mình đánh nên tầng hai, xây dựng một phương thế lực.

Nhưng cũng vì ngươi, để hắn gặp được đại nhân, lại có thể hun đúc lấy tính cách của hắn.”

Điệp Điệp dương hai mắt, giọng trẻ con nói. “Tiền bối, ta dù từ bé không thể nói chuyện nhưng vẫn luôn cảm nhận được tâm của cha, lúc đầu người có điểm trách ta nhưng về sau ta lại nghe được tâm sự của người rất nhiều, thấy được mỗi ngày người trưởng thành.”

Long Quy tiên sinh búng ra một cây linh dược băng hệ cho Điệp Điệp, lão căn dặn. “Nên ngươi phải báo đáp thiếu chủ cho tốt, còn có hai ngươi nữa, và cả ngươi nữa Hạc Nhi.”

Long Quy tiên sinh vứt hai cây linh dược cho Tiểu Ưng và Mộc Thố, lão cũng hàm ý nói với Hạc Nhi.

Hạc Nhi cười khổ nhìn Tuyết Điệp, nàng cúi đầu cung kính nói. “Tiên sinh, ta sẽ tự làm tốt bổn phận được giao phó.”

Kim Quang Thần Tượng bên ngoài đình viện nhìn đám Điệp Điệp ăn linh dược thì miệng nhỏ rãi, mặc dù ở trong Bạch Vân Động linh dược quang hệ linh lực nhiều như cỏ dại, nhưng Bạch chỉ cho nó ăn dược liệu.

Mặc dù dược liệu vẫn tốt với nó nhưng sự thèm khát của nó với linh dược quang hệ là khó có thể kìm được.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.