Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yên Nhu xuất hiện

Tiểu thuyết gốc · 1501 chữ

Long Quy tiên sinh nhặt lên Tinh Quang Cầu không khỏi thở dài cho vận mệnh của đứa trẻ từng ngây thơ, thông minh quấn lấy lão học hỏi những tri thức về dược linh, hận thù để lại trong lòng nó vết thương khó bỏ.

Ngay khi Long Quy tiên sinh đang cảm thán, Bạch liền tiến tới lại gần bày ra một luồng linh lực kết giới ngăn không cho tiếng nói lọt ra ngoài.

Long Quy tiên sinh nheo mắt nhìn Bạch, lão trầm giọng hỏi. “Ngươi nói thật?”

“Võ Huyền cũng đã thừa nhận.” Bạch nói.

Long Quy tiên sinh bỗng chốc cười lớn. “Yên Vân Thánh Huyền không có lừa lão quy ta, dòng máu của các vị còn sống thậm chí còn mạnh hơn cả lão nô, không tốn công lão nô đợi đã vài nghìn nằm, mong rằng lão nô có thể nhìn thấy ngày đại lục quật khởi.”

Long Quy vừa cười lớn linh lực trên người lão bỗng chốc khiến cả Bạch Vân động rung chuyển, từ cửu cấp hậu kỳ bỗng nhiên tăng lên quân hoàng tam chuyển, rồi từ từ lại trở về cửu cấp hậu kỳ.

Bạch hít một hơi thật sâu, cảm giác áp bách của Quy Long tiên sinh mang lại cho lại vẫn luôn sợ hãi như ngày đầu.

Hạc Nhi đưa Võ Huyền trở về phòng thì hóa thành một con hạc nhỏ chui vào ống tay áo hắn.

Võ Huyền ngồi im trên giường không làm gì, hắn chống tay lên cằm suy nghĩ về mọi chuyện trong tương lai, bị Bạch bắt gặp dùng Long Hỏa luyện đan đã là sai lầm, hiện tại lại có thêm người lạ bảo vệ thì rõ ràng bí mật về Long Hỏa đã không thể tiếp tục dấu diếm.

Chỉ còn lại bí mật về hình xăm của Yên Nhu cùng mấy viên thú đan trong người hắn, song hắn thấy những thứ này như có linh trí, chỉ cần bản thân hắn cảm thấy nguy hiểm chúng đều tự ẩn đi mà không để ai phát hiện.

Việc quan trọng là lấy một lý do hợp lý để có thể hợp thức hóa về Long Hỏa trước mặt người khác, thú hỏa thì hắn đã nghe nói qua, chúng cũng xuất hiện nhiều trên đại lục nhưng nói ra thì ai có thể tin một thiếu niên vừa tu luyện như hắn lại sở hữu thú hỏa.

Chẳng lẽ lại nói rằng thú hỏa tự tìm đến hắn, trẻ con cũng không tin điều này, Võ Huyền giờ phút này lại nghĩ đến câu, để che đậy một lời nói dối lại phải sử dụng hàng nghìn lời nói dối khác để che đậy, câu này quả không sai.

Võ Huyền nghĩ đến đây thì chợt mỉm cười. “Ôm ngọc trong người, bủa vây là cường giả đúng thật là trò cười, đến đâu thì đến vậy.”

Võ Huyền loại bỏ những ý nghĩ phức tạp trong đầu, hắn lấy dược liệu nhất cấp thượng phẩm từ bên trong Càn Không Giới ra ngoài, sau khi nhận hoàn tất truyền thừa, hắn hiện tại có thể tự tin rằng mình có thể luyện chế đan dược nhất cấp thượng phẩm, nếu không luyện được thì quả thật phí hoài truyền thừa của Độc Hương Phi Vũ tiền bối.

Bên trong truyền thừa đều có những lý giải chi tiết về việc luyện làm sao ra các loại đan dược làm sao có thể đạt được phẩm chất cao nhất, đây đều là những thứ được lưu lại tỉ mỉ bởi gia chủ đời trước Độc Hương Vô Song.

Từ trong truyền thừa về luyện đan thuật của Độc Hương gia, hắn thấy được rằng việc luyện đan thì có đủ kiểu khác nhau, người thích dùng hỏa diễm tự phát từ linh lực của bản thân, người thì thích nuôi thú hỏa để sử dụng, người thích dùng đan đỉnh, người lại dùng luôn hỏa diễm làm đan đỉnh.

Mọi cách làm khác nhau chung quy chỉ cần luyện ra đan dược có phẩm chất tốt nhất, nhanh nhất.

Tham khảo từ nhiều vị nghịch thú sư trong truyền thừa, hắn thấy được rằng, tỷ lệ người dùng đan đỉnh để luyện chế ra đan dược có phẩm chất cao là chiếm đa số, những người còn lại muốn luyện chế ra đan dược có phẩm chất tốt thì đều có một số cách riêng biệt để hóa hỏa diễm thành đan đỉnh.

Những người không dùng đan đỉnh thì thường chỉ luyện ra được đan dược phẩm chất bình thường, họ tự lý giải rằng như vậy là thuận theo tự nhiên nhưng hắn lại không thấy như vậy.

Vốn việc luyện ra đan dược đã là việc làm trái với tự nhiên, nếu thuận theo tự nhiên thì cơ thể phải đạt được mức độ mạnh mẽ như linh thú và hung thú khi trực tiếp ăn dược liệu và dược linh cơ thể có thể chịu được sự bùng phát của dược lực mà không gây đến nguy hại cho cơ thể.

Thế nên việc có thể nâng cao phẩm chất đan dược lên càng cao đó là điều tốt nhất luyện đan sư nên làm.

Các kinh nghiệm đã được đúc kết có sẵn, Võ Huyền chỉ cần đi theo các kinh nghiệm có sẵn bên trong truyền thừa dù có ngu dốt thì tất cũng thành công.

Nhưng Võ Huyền lại cảm thấy sợ hãi, nếu hắn ỷ lại vào truyền thừa mà không có nhận thức riêng về việc luyện đan của riêng mình, liệu hắn có trở thành một khôi lỗi chỉ đang duy trì truyền thừa của Độc Hương gia hay không?

Rồi sẽ một ngày hắn dừng bước trước ngưỡng cửa cuối cùng của truyền thừa mà không thể đi tiếp.

“Mê man, mê man, con đường ta tự mình đi chắc gì đã vượt qua được các vị tiền bối Độc Hương gia, nếu sau này có cơ hội đi tiếp con đường ấy thì cũng là do ta tự tìm hiểu khai phá, các vị tiền bối đã trải một đoạn đường bằng phẳng cho ta, điều ta cần làm hiện tại là đi trên con đường ấy.” Võ Huyền tự gõ đầu mình, vốn hắn chỉ là muốn luyện đan lại thành ra suy nghĩ về vấn đề sau này.

Hắn không khỏi tự cười chính mình, một kẻ nghĩ nhiều như hắn quả thật mệt mỏi, loại bỏ tạp niệm, hắn liền sử dụng Long Hỏa bắt đầu luyện đan.

Hạc Nhi bên trong tay áo Võ Huyền nghe được những lời ngờ nghệch của hắn tự mình nói thì cảm thấy có chút buồn cười về vị thiếu chủ của mình, nàng vừa định chợp mắt tu luyện lại cảm nhận được sức nóng từ bên ngoài không khỏi nhíu mày, từ tay áo Võ Huyền nàng nhìn ra bên ngoài thấy một ánh lửa đỏ bập bùng, bên trong ngọn lửa đang rực cháy một đầu hỏa long đang nô đùa vờn quanh hai loại dược liệu.

Nhìn thấy Long Hỏa đang bừng bừng bốc cháy Hạc Nhi không khỏi kinh hãi, vẻ mặt của nàng chẳng khác nào vẻ mặt của Bạch, nàng thì thào nói. “Vậy mà là Long Hỏa.”

Đang khi nàng nhìn chằm chằm Long Hỏa, thì nàng cảm thấy cả người như cứng đờ, một cặp mắt vàng từ tay Võ Huyền nổi lên nhìn chằm chằm nàng, một giọng nói trong trẻo cất lên. “Quang Phổ Thần Hạc?”

Hạc Nhi run rẩy đáp. “Đại nhân có gì chỉ bảo.”

Ánh mắt kia không nói gì mà đưa một bàn tay trắng ngần đặt lên đầu Hạc Nhi, một luồng linh lực hoàng sắc truyền vào đầu Hạc Nhi khiến nàng ta run rẩy, qua một hồi âm thang kia lại cất lên. “Ta đã giúp ngươi giải trừ khống thú tâm với chủ nhân của ngươi nhưng vẫn để lại sợi dây ngụy tạo liên kết, ‘chăm sóc tốt’ cho phu quân của ta nếu phu quân ta muốn, ngươi hiện tại đi tìm con rùa già kia đến đây.”

Hạc Nhi run rẩy gật đầu, nàng ta vội từ trong ray áo Võ Huyền hóa thành một luồng phổ quang tiến về sau núi Ngu Linh.

Chỉ vài giây sau Hạc Nhi cùng Long Quy tiên sinh đã trở lại phòng, hai người đi vào phòng mà như hai người vô hình trước mắt Võ Huyền, Long Quy vừa vào phòng liền khom người. “Kính chào đại nhân.”

Yên Nhu từ trên cơ thể Võ Huyền hiện ra giống như người thật, nàng ngồi lên trên đùi hắn, nàng khẽ đưa môi lên hôn vào môi hắn, xong nàng quay ra nói với Long Quy tiên sinh. “Ta cảm nhận trên người của ngươi có mùi của tộc Yên Vân Hoàng ta.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.