Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ địch không biết tên

Tiểu thuyết gốc · 1647 chữ

Chương 63: Kẻ địch không biết tên

Sau khi Ngô phó viện trưởng giết hết toàn bộ số Hắc Vĩ Thử thì sau một canh giờ đoàn người của nhị công chúa lên đường rời khỏi Diện thành, mặc cho Diện thành chủ có nhiệt tình mời ở lại.

Cứ như vậy, đoàn người theo lộ tuyến đi đến Cương Thanh thành, trên đường đi.

Võ Huyền một tay nâng hỏa diễm, một tay cầm hai cây dược liệu, hắn nói với Thương Khê. “Muốn luyện dược dịch thì phải nắm được ba điều quan trọng nhất là khống chế hỏa diễm, thứ hai là hiểu về dược liệu, thứ ba là dược phương.”

“Khống chế hỏa diễm luôn là điều cơ bản nhất của mỗi dược sư, tỷ càng khống chế hỏa diễm thuần thục thì việc luyện dược dịch của tỷ càng thuận lợi, cũng giống như việc tỷ nấu ăn việc đầu tiên cần phải học cách tạo ra lửa và khống chế nó sao cho phù hợp với yêu cầu của mình.”

“Giống như thế gạo, rau, thịt mỗi loại khác nhau, trong mỗi loại lại tiếp tục khác nhau, để đồ ăn không có hương vị dở tệ, thì việc quan trọng nhất là tỷ phải hiểu được từng nguyên liệu.”

“Dược phương chỉ là điều cuối cùng kết hợp của hai điều trên lại, nhưng hiện tại chúng ta chẳng cần mất thời gian nghiên cứu quá nhiều về các dược phương, vì chúng đều được các tiền bối đi trước ghi lại để ta sử dụng cả rồi, có chăng là nếu sau này ta có thể phát triển để dược lực hiệu quả hơn hay nguyên liệu tốn ít đi mà thôi.”

Võ Huyền nói xong, liền đưa hai cây dược liệu vào trong hòa diễm, chỉ trong giây lát, bột phấn từ hai cây dược liệu rơi xuống, chỉ còn lơ lửng một lượng chất dịch ở trong hỏa diễm.

Thương Khê một bên nhìn Võ Huyền luyện chế dược dịch mà hâm mộ không thôi.

Võ Huyền thấy thế thì cười nói. “Tỷ cứ chăm chỉ luyện tập là sẽ giống ta thôi.”

“Ừ.”

Ngô phó viện trưởng cưỡi trên Hắc Ảnh Mã nhìn Võ Huyền đang giảng giải cho Thương Khê, hắn hỏi Trần Thanh. “Thiếu niên đeo mặt nạ kia làm sao đi theo các ngươi.”

Trần Thanh nhìn Võ Huyền nói. “Người này đệ tử gặp trong một hang động, chẳng hiểu sao sau một lần đi ăn cùng nhau, mấy huynh đệ họ Thương lại thân thiết với hắn.”

Ngô phó viện trưởng gật đầu.

Đại Hùng cưỡi Hắc Ảnh Mã bên cạnh nói. “Sư phụ, con biết Võ Huyền.”

“Hử, con biết.”

“Dạ, huynh ấy là người ở Ngưu Giác trấn chúng con, chỉ là gia đình của huynh ấy rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ? Con nói rõ ra xem.” Ngô phó viện trưởng nói.

Đại Hùng đưa tay gãi đầu rồi nói:

“Nhà của huynh ấy có hai bà lão, nhưng hai người rất ít khi ra ngoài, một thiếu nữ có mái tóc màu đỏ, còn có cả một cô bé với mái tóc máu trắng, tất cả đều rất xinh đẹp, con nói thật đấy, kể cả hai bà lão ấy dù đã già nhưng mọi người trong trấn ai cũng nói cả hai người hồi trẻ chắc chắn rất xinh đẹp."

“Con nghe mấy người lớn trong trấn nói, khi gia đình của Võ Huyền chuyển về trấn, có mấy kẻ lưu manh trong thôn cậy mình có chút thực lực, ngông cuồng muốn xông vào trong nhà huynh ấy muốn bắt thiếu nữ tóc đỏ đi, cuối cùng sáng hôm sau, người trong trấn thấy cô gái tóc đỏ đang trông chừng ba con Đại Địa Lang…”

Trần Thanh một bên đang nghe thì thấy Đại Hùng dừng lại thì hắn hỏi. “Sư đệ? Sao không kể tiếp đi.”

Đại Hùng nuốt nước bọt nói:

“Sư huynh, người trong trấn nói cảnh đấy rất kinh dị, ba con Đại Địa Lang đang ở trước cổng nhà Võ Huyền từng chút, từng chút một gặm xé cơ thể của mấy tên lưu manh, từng tiếng kêu thảm xin tha của chúng kêu vang cả trấn, đến cả ba con Đại Địa Lang dù vừa ăn vừa run sợ, có người nói còn thấy một con vừa ăn vừa sợ đến đái ra đất, kể từ đó, không có người nào dám tơ tưởng đến cô gái tóc đỏ đó nữa.”

Ngô phó viện trưởng thở dài. “Rốt cuộc thiếu gia nhà nào lại lặn lội xuống cái nơi này đây?”

“Sư phụ, ý người là Võ Huyền đến từ tầng trên?”

Ngô phó viện trưởng không có trả lời Đại Hùng mà hắn nói. “Đại Hùng, con và Thanh Vân chịu khó giao tiếp với Võ Huyền một chút, tạo quan hệ cho sau này.”

“Dạ.” Đại Hùng đáp.

“Sư phụ, con nhớ ra rồi, Võ Huyền từng hỏi trong học viện có người nào tên là Man Mộ Thần hay không?”

Ngô phó viện trưởng nghe vậy thì không khỏi lấy tay day day hai mắt của mình. “Có nói tìm làm gì không?”

“Dạ không, chỉ hỏi ở học viện có ai tên Man Mộ Thần không thôi.”

Ngô phó viện trưởng thở hắt một tiếng:

“Trần Thanh, về bảo Cương Thanh Mạc, viện trưởng cùng Ngô phó viện trưởng nhắn lại rằng, đừng có để tên súc sinh nào không biết điều đụng đến Võ Huyền, mà thôi chiếu cáo cho mấy trưởng bối gia tộc theo Cương Thanh Mạc luôn, tránh để nha đầu Phong Ngôn về sau đến làm phiền ta vì tỷ tỷ nàng.”

“Dạ, sư phụ, vậy còn đám trẻ trong học viện.”

Ngô phó viện trưởng khoác khoác tay. “Chắc hắn chưa rảnh đến mức suốt ngày đi gây chuyện.”

Trời cũng đã tới trưa, Trần Thanh quyết định dừng nghỉ giữa một cánh đồng tuyết.

Mọi người đang sửa soạn chuẩn bị cho bữa trưa, thì có tám người đội mũ trùm đầu cưỡi ngựa phi tới.

Ngô phó viện trưởng nhìn tám người đang phi ngựa lao tới thì trong lòng lạnh đi. “Tám người tứ cấp hậu kỳ ở đâu? Sao lại xuất hiện tại Cương Thanh quốc?”

Tám người phi thẳng ngựa lao qua đoàn người, phi thẳng đến trước mặt Ngô phó viện trưởng, họ ghìm cương ngựa khiến tuyết bắn tung tóe lên những người lính xung quanh, một người lấy ra một bức vẽ, hắn nhìn bức vẽ hướng Ngô Sơn hỏi. “Ngô đại thiếu gia của Ngô gia, Ngô Sơn, phó viện trưởng của Ngu Linh học viện.”

Ngô phó viện trưởng chắp tay nói. “Phải chính là ta, không biết các vị cần gì ở ta.”

Người kia lạnh lùng đáp. “Không cần phải hoảng sợ, ta chỉ muốn tìm một người tên là Võ Huyền đi cùng các ngươi, chính xác hơn là một thiếu niên thường xuyên đeo mặt nạ, trên mặt hắn có Sát Liên Hoa ký sinh, hắn đến từ Ngưu Giác trấn, thuộc Thiết thành.”

Ngô phó viện trưởng mặt không biểu hiện nhưng trong đầu hắn thầm nghĩ đám người này khẳng định không phải người bình thường, lại có thể điều tra kỹ thân thế của mình như vậy chỉ sợ là chỉ có thế lực trên tầng ba, hắn không thể đắc tội nhưng Võ Huyền có thể có quan hệ với Man lão, nếu hắn hiện tại hắn không bảo vệ Võ Huyền thì chỉ sợ về sau Man lão lại hỏi tội.

Ngô Sơn suy nghĩ nhanh chóng trong đầu, hắn quyết định vẫn là bảo vệ Võ Huyền để có thể tiện ăn nói với Man lão, hắn trả lời người kia. “Ta cũng không rõ.”

Người đội mũ đen âm u nói. “Không sao cả, tập hợp hết người trong đoàn tới đây.”

Ngô Sơn nhìn cánh đồng tuyết trắng xóa bằng phẳng thì không khỏi thở dài, hắn bảo Trần Thanh. “Tập hợp người trong đoàn lại đi.”

Trần Thanh đáp. “Dạ.”

Trần Thanh nghe lời sư phụ đến từng túp lều gọi mọi người ra, hắn đến trước lều của Võ Huyền gọi.

Võ Huyền toan tính đi ra thì Trần Thanh đẩy hắn trở lại. “Có tám người tìm ngươi, thực lực của mỗi người đều bằng với sư phụ, biết rất rõ thông tin của sư phụ và của ngươi, ngài bảo ngươi tránh đi.”

Võ Huyền bên trong lều gật đầu, hắn lùi vào lại bên trong lều, lại vận linh lực lên trên chiếc áo nhằm che đậy khí tức của mình.

Mọi người chẳng mấy chốc tụ tập đến chỗ của Ngô Sơn, ai lấy đều không biết vì sao lại bị gọi ra đây.

Ngô Sơn nói. “Mấy vị bằng hữu đây tới tìm người, các ngươi chỉ cần đứng im một chỗ là được.”

Mấy người áo đen cực kỳ hài lòng với sự hợp tác của Ngô Sơn, bọn hắn xuống ngựa đi tới chỗ từng người một nhưng không thấy ai giống với mô tả mà bọn hắn có được, một người lớn tiếng hỏi:

“Các ngươi có biết một người tên là Võ Huyền đã đi cùng các ngươi từ Thiết thành, người này là một thiếu niên thường xuyên đeo mặt nạ, trên mặt hắn có Sát Liên Hoa ký sinh, các ngươi chỉ cần nói cho ta biết người này, phần thưởng của các ngươi sẽ là nó, đan dược tứ cấp thượng phẩm.”

“Đại nhân, ta biết một người tên là Võ Huyền.”

“Đại nhân, ta cũng biết.”

“Ta cũng biết.”

*Các bạn nếu thấy truyện hay hoặc chưa hay, xin cho mình thêm ý kiến để giúp mình có thể phát triển thêm.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.