Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh thú phục sinh

Tiểu thuyết gốc · 1538 chữ

Chương 47: Linh thú phục sinh

"Con trâu ngốc, huynh nói linh tinh cái gì vậy, dung mạo của ta không dọa đệ ấy sợ là may rồi." Thương Khê cười nói đá vào một bên mông của Thương Ngưu.

Khuôn mặt của nàng thật sự khác người, nửa bên trái thì là mặt của một thiếu nữ có làn da trắng muốt, mi cong mắt to tròn, môi đỏ, mũi cao.

Nhưng khuôn mặt bên phải khuôn mặt ấy lại có một màu xanh lục nhàn nhạt, con ngươi trong mắt thì trong suốt.

Tuy trông không đáng sợ nhưng lại cực khác người.

Võ Huyền vừa nhìn đã nhận ra Thương Khê giống với mình, là một người có linh thú phục sinh.

Linh thú phục sinh thì không phải là một con linh thú mà là một nhóm linh thú có huyết mạch thấp và yếu đuối.

Chứ không phải linh thú chết đi sống lại theo từ 'phục sinh' nhưng nói chúng là phục sinh cũng chẳng sai.

Nói đến tại sao lại gọi chúng là linh thú phục sinh thì phải nói đến khả năng đặc biệt của chúng.

Trước khi ký kết với nhân loại, thì những linh thú này yếu đuối chẳng ai thèm ngó tới, và sau khi ký kết cũng là như vậy.

Chẳng phải do chúng quá yếu đuối không thể chiến đấu, mà khi vừa ký kết chúng sẽ cùng khống thú tâm hay dưỡng thú tâm sẽ biến mất.

Người mà ký kết với chúng sẽ không thể triệu hồi được chúng, mà chúng lại vẫn nằm trong cơ thể người đó.

Chẳng khác nào một thứ vô dụng.

Chính vì thế người ta mới chẳng ai chịu hi sinh đi một không thú tâm hay một dưỡng thú tâm để chứa một con linh thú như vậy.

Phải biết mất đi một chỗ chứa linh thú hay hung thú thì có thể coi là mất đi một phần sức mạnh.

Song khả năng đặc biệt của chúng ấy là khi có một cặp vợ chồng cùng ký kết với một loài linh thú phục sinh, và hai con linh thú phục sinh phải là đực và cái.

Khi cặp vợ chồng ấy đẻ con, người con đầu tiên mà họ đẻ ra sẽ có được linh thú phục sinh bám trên cơ thể.

Mà linh hồn của cặp linh thú phục sinh bố mẹ kia sẽ dung hợp lại với nhau thành một linh hồn hoàn toàn mới, và linh hồn ấy chính là linh hồn của linh thú phục sinh non kia.

Linh thú phục sinh mới sinh ra ấy sẽ chỉ mang đặc điểm bên ngoài của bố mẹ, nhưng huyết mạch cùng sức mạnh thì hoàn toàn khác.

Lấy ví dụ như Sát Liên Hoa đang ở trên người Võ Huyền đây, nó vốn là linh thú có huyết mạch hắc sắc hạ phẩm, sức mạnh cùng cấp thì lại thua xa các loài khác.

Có khi còn không bằng linh thú có huyết mạch lam sắc.

Song sau khi phụ mẫu của Võ Huyền đẻ ra hắn mang theo Sát Liên Hoa mới được sinh ra thì đã hoàn toàn khác.

Sát Liên Hoa trên người hắn hiện tại có huyết mạch bạch sắc thượng phẩm.

Và nó có một bộ sủng kỹ chỉ liên quan đến riêng nó, thiên phú huyết mạch cũng như vậy.

Nhưng nếu nói những sủng kỹ và thiên phú huyết mạch ấy ra sao thì Võ Huyền chưa biết.

Phải cho đến khi hắn đạt đến tứ cấp, Sát Liên Hoa rời bỏ cơ thể hắn.

Trở thành Sát Liên Hoa riêng biệt thì mới biết được, còn hiện tại nó hoàn toàn vô dụng.

Hắn còn nhớ phụ thân hắn nói rằng, Sát Liên Hoa sau khi rời khỏi cơ thể hắn.

Cấp độ của nó sẽ tự đạt tới tứ cấp sơ kỳ.

Và thiên phú huyết mạch của Sát Liên Hoa phụ thân hắn cũng không nói rõ.

Là hắn hiện tại có thể sử dụng được huyết mạch của Sát Liên Hoa hay không?

Mà chỉ nói là hắn có thể sử dụng được thiên phú huyết mạch nó mà thôi.

Song đây cũng là điều mà Võ Huyền mong chờ nhất từ Sát Liên Hoa, vì thiên phú huyết mạch của sủng thú chủ nhân sẽ chẳng thể học được.

Nhưng hắn lại có thể học được, nên hắn có phần mong chờ.

Thương Ngưu lại lay Võ Huyền. "Ăn đi, đệ không phải nhất kiến chung tình với tiểu thất thật đấy chứ."

"Không phải, Ngưu ca đừng hiểu lầm, ta chỉ đang suy nghĩ xem linh thú phục sinh trên người Khê tỷ là linh thú gì?" Võ Huyền thấy huynh đệ họ Thương gọi mình có phần gần gũi, hắn cũng chẳng xưng hô ta ngươi mãi được.

Như vậy thì hắn quá nhỏ mọn rồi.

Sáu huynh đệ họ Thương liền cau mày, câu hỏi này tuy chỉ đề cập đến sủng thú nhưng lại trực tiếp chạm vào lỗi đau của thất muội bọn họ.

Dù Thương Khê thường tỏ ra không quan tâm đến ngoại hình của mình, nhưng có người con gái nào mà không để ý điều đấy chỉ là có nói ra hay không thôi.

Thương Hổ đang định lên tiếng nhắc nhở Võ Huyền không nên đề cập đến vấn đề này thì Thương Khê nói. "Phong Nộ Tinh Linh."

"Phong Nộ Tinh Linh sao của đệ là Sát Liên Hoa." Võ Huyền tháo chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống, nửa bên mặt bị Sát Liên Hoa bám lên hơi cử động, tựa như một con quỷ đang nhìn mấy người vậy.

Song chẳng ai trong số huynh đệ họ Thương tỏ ra sợ hãi mà ánh mắt họ lại tỏ ra sự cảm thông.

Nhất là Thương Khê, nàng cảm thấy có thiện cảm với Võ Huyền nhiều hơn.

Tám người vừa ăn thịt vừa cười nói vui vẻ, lại lấy chính đề tài linh thú phục sinh ra nói chuyện.

"Có lẽ do huyết mạch của Phong Nộ Tinh Linh thấp, nên cha mẹ bọn ta phải đẻ đến bảy người con nó mới chịu bám lên người thất muội." Thương Hổ nói.

"Hổ ca, không phải đâu, đệ từng đọc trong một cuốn sách, bên trong nói là linh thú phục sinh sẽ là lựa chọn người thích hợp với mình." Võ Huyền nhớ lại lời Mộng Diễm nói với hắn.

"Nếu đệ đoán không lầm, Khê tỷ là người thích hợp với linh thú có thiên hướng phụ trợ?"

"Phải a, bây giờ ta mới chú ý, tiểu thất quả là có hai sủng thú phụ trợ." Thương Ngưu đang gặm miếng xương sườn liền nói vào.

"Mộc Lôi Đồng Hoa và Ngũ Sắc Điểu."

"Ồ, thật hiếm người lại nựa chọn linh thú thiên về phụ trợ." Võ Huyền vuốt vuốt đôi tai dài của Mộc Thố đang nằm trong ngực.

"Biết làm sao, do ta thích chúng và cũng thấy chúng phù hợp với bản thân." Thương Khê cũng ôm Mộc Lôi Đồng Hoa trong ngực, vuốt ve hai bông hoa của nó.

Võ Huyền nhìn Mộc Lôi Đồng Hoa trong lòng Thương Khê.

Hắn thấy nó được Thương Khê chăm sóc rất tốt, vì chỉ cần nhìn hai bông hoa lục sắc và hoàng sắc trên đầu nó liền có thể biết.

Cánh hoa bên ngoài căng bóng, chụm lại chưa nở chính là biểu thị cho Mộc Lôi Đồng Hoa đang ở trong trạng thái khỏe mạnh.

"Con Mộc Thố này dễ thương thật, không ngờ đệ lại chọn nó là sủng thú, mấy ca ca của ta chẳng ai chịu chọn nó làm sủng thú khởi đầu?" Thương Khê nhìn Mộc Thố nằm ngoan ngoãn trong lòng Võ Huyền, nàng hỏi hắn.

"Không phải, đệ mới bắt nó vài ngày trước đệ luyện tập với Tiểu Ưng, song trải qua chút biến cố liền trở lên thân thiết." Võ Huyền lấy một cây dược liệu trong ngực ra để cho Mộc Thố ăn.

"Đệ cũng nhiều tiền thật nha, không ngờ lại để cho Mộc Thố ăn dược liệu, thật là biết đốt tiền." Thương Khê nhìn cây dược liệu đáng giá hai sủng tệ cứ thế bị Mộc thố ăn hết một cách nhanh chóng.

Nàng lại nhìn Mộc Lôi Đồng Hoa của mình hằng ngày chỉ có thể ăn hoa dại hái trong rừng, hoặc là đi tắm nắng chứ có mấy khi được ăn dược liệu như Mộc Thố.

"Dược liệu nhất cấp trong rừng mọc rất nhiều mà." Võ Huyền cười nói.

Trong Diện Thú sâm lâm chỉ có dược liệu tam cấp thì còn khó tìm, chứ dược liệu nhất cấp, nhị cấp chỉ cần chú tâm và may mắn thì một ngày có thể tìm mấy cây dược liệu không phải việc gì quá khó với những người có thực lực nhị cấp như hắn.

"Thì còn rất nhiều thứ cần đến sủng tệ để làm mà, còn cần mua dược dịch, bảo khí,...nhìn đâu cũng thấy mất sủng tệ cả." Thương Khê nói.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.