Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Thiết thành

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

Chương 35: Đến Thiết thành

Đoàn xe ngựa lộc cộc chạy trên con đường mòn băng qua cánh rừng, trên mỗi xe đều có gần năm mươi người ngồi, nhưng mỗi xe chỉ có một con ngựa lục sắc duy nhất để kéo xe.

Mà con ngựa chẳng có chút mệt mỏi nào, nó cứ chạy băng băng trên đường song chẳng hề tỏ ra chút mệt mỏi nào.

"Phong Mã của ngươi xem như rất khỏe." Người đàn ông trung niên nói chuyện với người đánh xe.

"Trưởng trấn đại nhân, không phải tiểu nhân nói quá, Phong Mã của tiểu nhân chính là con khỏe và nhanh nhất trong đội xe, con của những người khác không bằng được." Người đánh xe nhìn con Phong Mã của mình tự hào nói.

Trưởng trấn cũng chỉ cười mà không nói thêm gì cả.

Trưởng trấn Ngưu Giác trấn tên là Hồng Đinh, là người có thực lực mạnh nhất trong trấn cũng là người móc nối với thành chủ Thiết thành để đám thiếu niên trong trấn có thể vào Thông Linh trận ở Thiết thành.

"Dược sư đại nhân, ta nhìn ngươi còn rất trẻ sao không sớm tham gia Ngu Linh học viện, như vậy tiền đồ sẽ rộng mở hơn nhiều là tự mình tu luyện." Hồng Đinh hướng về Võ Huyền đang đút cho Tiểu Ưng ăn dược liệu nói.

Kể ra cũng lạ, từ ngày hắn gặp vị dược sư này, chưa từng thấy hắn bỏ mặt nạ ra, chỉ biết tên hắn là Võ Huyền thông qua Tản Giang.

"Hiện tại tham gia cũng không muộn, chẳng phải nứa tuổi nào Ngu Linh học viện cũng nhận cả sao." Võ Huyền ngừng cho Tiểu Ưng ăn, hắn trả lời Hồng Đinh.

"Cái này dược sư đại nhân có thể không rõ, Ngu Linh học viện đúng là tuổi nào cũng nhận cả, nhưng khi người trên hai mươi tuổi tham gia học viện, nếu nửa năm không đột phá cấp độ thì sẽ bị học viện đuổi thẳng." Hồng Đinh nói.

"Ta chưa đến hai mươi." Võ Huyền nói.

"Dược sư đại nhân đến Thiết thành ngài có thể luyện chế cho ta vài bình dược dịch được không?" Hồng Đinh cười cười cố làm vẻ thân thiện hỏi Võ Huyền.

"Sao ngươi không đến chỗ Tản Giang để mua, số dược dịch ta tích góp mấy năm đều bán cho hắn hết đấy." Võ Huyền nhíu mày nói.

"Dược sư đại nhân, ngài không biết tên Tản Giang này là một kẻ gian thương, dược dịch của ngài hắn bán mười hai sủng tệ cho dược dịch nhất cấp, dược dịch nhị cấp hắn bán ba mươi sủng tệ một bình, mà mỗi ngày chỉ bán ba bình." Hồng Đinh uất ức giải thích.

"Đến cả ta là trưởng trấn cũng chẳng thể dùng quyền uy ép hắn, vì sẽ có rất nhiều người trong trấn sẽ phản đối, nên chỉ có thể sắp xếp người ngày ngày túc trực chỉ để mua được một bình."

"Đắt như vậy mà các ngươi cũng chịu bỏ tiền ra mua sao, mười hai sủng tệ cũng gần đủ mua một bình dược dịch nhị cấp khác rồi." Võ Huyền khó hiểu nói.

"Vì độ hồi phục dược dịch nhất cấp của ngài rất tốt có thể so sánh với dược dịch nhị cấp mà lại rẻ hơn vài sủng tệ lên người ta mới tranh nhau mua." Hồng Đinh nói.

"Hồng trưởng trấn, ta có thể giúp ngươi luyện chế hai phần dược dịch, dược liệu thì ngươi phải tự chuẩn bị lấy." Võ Huyền nói.

"Cảm tạ dược sư đại nhân, số sủng tệ này xin ngài nhận lấy." Hồng Đinh cầm một túi sủng tệ đưa về phía Võ Huyền.

"Không cần đâu, ta luyện chế giúp Hồng trưởng trấn coi như là tiền ngài cho ta đi nhờ đến Thiết thành." Võ Huyền lắc đầu từ chối.

Phong Mã chạy mất nửa ngày từ Ngưu Giác trấn để tới Thiết thành, khi đoàn xe đến Thiết thành, Đinh Hồng phải tự mình xuống báo cáo với hai người lính gác cổng.

Được sự cho phép của họ, đoàn xe mới được vào bên trong Thiết thành.

Khung cành bên trong Thiết thành vô cùng nhộn nhịp khác xa so với Ngưu Giác trấn, từ nhà cửa đến đường xá đều khác hẳn.

Đoàn xe được trở đến thẳng giữa trung tâm quảng trường của Thiết thành, đám thiếu niên liền theo sự chỉ dẫn Hồng Đinh mà xếp hàng chỉ có Võ Huyền đã có sủng thú thì đứng ở phía xa mà theo dõi.

Hắn nhận thấy không chỉ có người của Ngưu Giác trấn đến để vào Thông Linh trận đến Thiên Thú giới mà còn rất nhiều trấn khác cũng tới.

Thật ra thì theo Võ Huyền biết từ miệng Hồng Giang ở tầng một không hề có trận sư, mà những Thông Linh trận bày ở các thành này đều là do người của Ngu Linh học viện cầu xin một thế lực lớn nào đó ở tầng trên xuống để bày trận và duy trì trận pháp trong ba ngày.

Phí bày trận Ngu Linh sẽ tự chi trả với trận sư, cũng như chi trả toàn bộ tài nguyên bày trận.

Mà Ngu Linh học viện cũng không cho không người khác cái gì, mà mỗi người vào Thông Linh trận đều phải mất mười năm sủng tệ, một con số đối với nhiều người cũng không nhỏ, nhưng lại được một cái bảo hiểm là có thể ký kết với sủng thú mà không sợ trong lúc đó bị giết chết ngoài đời thực.

Mà nhiều người như vậy cũng chẳng rõ trong ba ngày có đủ để cho tất cả vào Thiên Thú giới hay không?

Tuy Võ Huyền nhìn bên trong quảng trường cũng có tới ba Thông Linh trận mỗi trận có thể vào ba mươi người một lúc.

Và Thông Linh trận được bày trong quảng trường chỉ đạt đến hoàng cấp hạ phẩm, thời gian vào trong Thiên Thú giới chỉ có ba canh giờ, khu vực di chuyển cũng cực hạn chế chỉ trong khu vực của linh thú có huyết mạch lam sắc là cao nhất.

Hồng Đinh sau khi sắp xếp ổn định cho đám thanh niên Ngưu Giác trấn liền chạy tới chỗ Võ Huyền.

"Hồng trưởng trấn, nơi đăng ký tham gia Ngu Linh học viện ở chỗ nào?" Võ Huyền hỏi Hồng Đinh.

"Ngài không biết sao? Phải ba ngày sau khi thiếu niên của các trấn từ Thiên Thú giới trở về và nghỉ ngơi một ngày thì mới tới ngày Ngu Linh học viện tuyển sinh." Hồng Đinh nói.

"Tận bốn ngày sao?" Võ Huyền không biết rõ thời gian, hắn chỉ biết Ngu Linh học viện sắp tuyển sinh nên không rõ lắm.

"Dược sư đại nhân, không biết ngài muốn đến khách quán hay không? Tại Thiết thành ta biết nhiều khách quán có phục rất tốt cũng yên tĩnh." Hồng Đinh nói.

"Vậy phiền Hồng trưởng trấn đưa ta đến một khách quán yên tĩnh." Võ Huyền nói.

Hồng Đinh mỗi năm đến Thiết thành không biết bao nhiêu lần, gần như hắn đã sớm thuộc lòng Thiết thành như Ngưu Giác trấn vậy.

Hồng Đinh không có chọn cho Võ Huyền ở một khách quán sâu trong hẻm nhỏ, mà là một khách quán ngay trên đường lớn, cửa xổ hai phía có thể nhìn vào trung tâm Thiết thành, phòng ốc cũng đều là loại tốt, và giá cũng không hề rẻ, hai sủng tệ một ngày.

Đây gần như là giá cực kỳ đắt với một người bình thường nhưng đối với dược sư như Võ Huyền thì chỉ là muối bỏ bể.

Hồng Đinh dẫn Võ Huyền tới tận phòng thì mới định rời đi, trước khi Hồng Đinh thì Võ Huyền bảo hắn sớm đi chuẩn bị dược liệu.

Lời của Võ huyền làm Hồng Đinh mừng rỡ, hắn liền bảo Võ Huyền đợi mình mang dược liệu đến còn hắn thì mau chóng rời đi.

Võ Huyền ngồi trên giường không có tu luyện, hắn để Tiểu Ưng chú ý một chút, còn mình lấy khối Lưu Hồn Bích Ngọc chứa thuật luyện đan cơ bản của Diễm tỷ chỉ khi đi đã để lại cho hắn.

Luyện đan và luyện dược nói thì gần nhau, nhưng để từ một dược sư thành một đan sư chẳng phải dễ dàng.

Không giống dược sư chỉ cần dùng hỏa diễm loại bỏ tạp chất của dược liệu ra ngoài, luyện đan sư còn phải một lần nữa tinh lọc dược lực bên trong dược dịch trong hỏa diễm, rồi đến bước cuối ngưng kết chúng thành đan dược.

Quá trình tưởng là dễ nhưng hầu hết dược sư đều không thể trở thành đan sư, vì họ chẳng biết thuật luyện đan thế nào và cũng chẳng biết đan phương ra sao.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.