Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Quang Thần Tượng

Tiểu thuyết gốc · 1588 chữ

Chương 147: Kim Quang Thần Tượng

Võ Huyền mang theo Điệp Điệp trên đầu tới chỗ Long Quy tiên sinh, hắn trực tiếp cúi người nói. “Tiên sinh, ta hiểu ý của ngài, ta muốn mạnh lên, ta biết tiên sinh sẽ có cách.”

Long Quy tiên sinh phất tay ra một con rối hắc sắc, màu đen trên cơ thể nó, có thể nói là tối vô cùng khi nhìn vào chẳng rõ được đường nét bên trên mà chỉ giống như một khối màu đen đứng sừng sững ở đó:

“Thiếu chủ đã quyết định vậy lão già ta cũng ra sức giúp thiếu chủ, con rối này trước đó đã theo Yên Vân Hoàng thánh huyền, sau đó ngài ấy giao nó lại cho ta.

Yên Vân Hoàng thánh huyền đã sử dụng một loại thiên ngoại vẫn tinh đặc biệt tế luyện, con rối này tuy không sử dụng được linh lực nhưng chiến lực cũng giết được cả thánh huyền ngũ chuyển, đặc biệt là nó có thể học được toàn bộ kỹ năng của đối thủ đánh với chủ nhân của mình.

Cách rèn luyện của ta chính là muốn kích phát tiềm lực huyết mạch cùng với năng lực hấp thu từ bản mệnh thú tâm của chính ngài, mà muốn kích phát được hai thứ đó thì chiến đấu kết hợp với tắm trong tinh huyết Thú cùng với dược.

Cách này có thể giúp ngài kích phát tiềm lực vô cùng nhanh nhưng nhược điểm của nó thì là người tu luyện sẽ cực kỳ đau đớn, thiếu chủ người có chấp nhận”

Võ Huyền nói. “Ta chấp nhận, chỉ cần có thể mạnh lên, ngoài ra, ta cũng muốn rèn luyện như vậy với hai sủng thú của ta.”

Long Quy tiên sinh mỉm cười nói. “Dĩ nhiên, theo thiếu chủ yêu cầu, đã là thiếu chủ quyết tâm mạnh lên, chúng ta cũng không nên hao tốn thời gian chờ đợi, giờ liền bắt đầu ngay.”

Chưa để Võ Huyền kịp phản ứng, con rối màu đen theo ý niệm của Long Quy tiên sinh tu vi từ cấp thánh huyền đã giảm xuống tam cấp sơ kỳ, nó giống như một tia sét màu đen chớp mắt đã đến trước người Võ Huyền.

Chỉ để Võ Huyền nghe được từng tiếng gió rít trước mặt, con rối đã cuồng loạn đấm Võ Huyền khiến hắn bay ra khỏi đình viện.

Kim Quang Thần Tượng chờ bên ngoài đã lâu, thấy Võ Huyền bay ra nó liền phóng ra một luồng sáng màu trắng cực đại về phía hắn.

Do bị đánh bất ngờ, Võ Huyền vốn đã không kịp phản ứng, mà Kim Quang Thần Tượng đánh nén, hắn chỉ có thể điên cuồng ra lệnh cho Điệp Điệp. “Điệp Điệp giúp ta.”

Điệp Điệp từ trong đình viện thấy Võ Huyền bị đánh thì tức giận sử dụng Băng Lưu Tinh tấn công con rối, mục đích để trút giận cho Võ Huyền.

Chỉ là Băng Lưu Tinh từ trên trời lao xuống chưa kịp chạm vào nó thì khí tức trên người nó bỗng thăng lên tứ cấp sơ kỳ, nắm đấm màu đen càng đậm thêm một điểm, con rối tung liên tiếp bốn quyền phá hủy hết toàn bộ Băng Lưu Tinh.

Ánh mắt nó hướng về phía Điệp Điệp không cảm xúc, nhìn Võ Huyền đã bị Sát Quang Pháo bắn trúng, nó liền phi thân tới chỗ Điệp Điệp mà đánh.

Võ Huyền ôm ngực nhìn chằm chằm vào Kim Quang Thần Tượng.

Con voi này hôm nay bị thần kinh sao? Ngày thường hắn và nó nước sông không phạm nước giếng, sao hôm nay lại tấn công hắn.

Nếu không phải vừa rồi hắn dùng Băng Ảnh né tránh Sát Quang Pháo thì có lẽ lúc này hắn chỉ sợ phải nằm trên đất, khó khăn thở ra một tiếng nặng nề, ngực hắn liền nhói mạnh, xương ngực chỉ sợ đã bị gãy mất hai cái.

May là hắn để Mộc Thố trong đình viện, không nó chắc giờ đã thành một miếng thịt nhão nhoét.

Con ngươi của Võ Huyền thoáng nhìn về đình viện, hắn thở ra một hơi nặng nề, bài học đầu tiên.

Nuốt một viên đan dược trị thương vào miệng, hắn liền gọi Tiểu Ưng ra ngoài, không để cho viên dược liệu phát huy được nhiều công dụng của nó, hắn liền lao về phía Kim Quang Thần Tượng.

Hai sợi băng xích quấn quanh tay hắn quất tới Kim Quang Thần Tượng, chỉ thấy hai sợi xích băng mỏng manh quấn lấy hai chân to lớn của Kim Quang Thần Tượng, Võ Huyền thấy đã trói chúng liền phi thân lao tới.

Kim Quang Thần Tượng bị băng xích trói trúng vẻ mặt vẫn như không, nó đợi Võ Huyền tới gần thì mới khẽ động, nó gầm khẽ một tiếng, hai chân nhấc lên cao kéo theo băng xích.

Thổ linh lực nồng đậm bao quanh hai chân của nó, đơn thuần cuồng bạo, Kim Quang Thần Tượng dẫm mạnh hai chân xuống dưới đất.

Mặt đất dưới chân nó in lại hai dấu chân lớn, song từng đợt mặt đất xung quanh như một cơn sóng tấn công về phía Võ Huyền, không chỉ thế, giữa những cơn sóng còn mọc lên từng tảng đá lớn thô kệch.

Võ Huyền nào dám cậy mạnh, hắn tạo ra một luồng sương trắng bao phủ lấy một vùng nhỏ.

Bên trong sương trắng, Võ Huyền nắm lấy chân nhỏ của Tiểu Ưng trông cực kỳ hài hước.

Có điều Tiểu Ưng vẫn bay thoải mái, có thể thấy khi bay cắp thêm Võ Huyền không ảnh hưởng gì tới nó.

Treo mình trên không, cảm ứng được một chiêu Đại Địa Chấn của Kim Quang Thần Tượng đã đi qua hắn mới dám nhảy xuống đất.

Kim Quang Thần Tượng sau khi sử dụng xong hủy đi băng xích ở hai chân, quang linh lực một lần nữa tụ quanh thân khiến nó trông giống một đạo ánh sáng khổng lồ.

Kim Quang Thần Tượng gầm lên một tiếng vang vọng toàn bộ Bạch Vân động, nó liền như một thiên thạch mà lao đến phía Võ Huyền.

Nhìn Kim Quang Thần Tượng lao tới, Võ Huyền thầm kêu không hay, hắn không nghĩ tới Kim Quang Thần Tượng ra tay đủ ác, vậy mà sử dụng thiên cấp sủng kỹ để tấn công.

Không có Điệp Điệp bên cạnh, Võ Huyền chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn sử dụng Nộ Thiên Tuyết bao phủ lấy một vùng đất trước mặt, nhằm làm cản trở sức mạnh của Kim Quang Thần Tượng cũng như để hắn ẩn thân bên trong.

Kim Quang Thần Tượng lạc vào trong Nộ Thiên Tuyết, dù có lớp da dày cùng một lớp quang linh lực bảo hộ bên ngoài cơ thể, nó cũng không tránh được những hạt tuyết sắc bén cứa rơi lên da làm cho cơ thể cảm thấy di chuyển đã có chút khó khăn.

Nhưng càng khó khăn, tinh thần của Kim Quang Thần Tượng càng hưng phấn, nó giống một con voi điên chạy vùng quanh Nộ Thiên Tuyết.

Mỗi chỗ nó đi qua, đều bị dẫm đạp lún mất mấy phân, sau một hồi di chuyển, tuyết trắng cũng đã phủ đầy lưng của Kim Quang Thần Tượng, tốc độ của nó đã giảm đi vài phần, thế nhưng nó vẫn như một cỗ xe không ngừng nghỉ càn quét xung quanh tìm kiếm Võ Huyền.

Bám lấy chân Tiểu Ưng trên không, Võ Huyền không dám manh động, hắn biết lúc này nếu xuống rất có thể bị Kim Quang Thần Tượng một húc đánh bay.

Ánh mắt hắn lại hướng về bên phía xa, nơi mà Điệp Điệp cùng con rối đánh nhau.

Dù tiếng động gây ra vẫn rất lớn, Võ Huyền chợt cảm thấy lạnh sống lưng, mà khống thú tâm của Điệp Điệp liên tục rung mạnh.

Tâm thần cảm thấy bất an, Võ Huyền chợt buông tay Tiểu Ưng mà nhảy xuống, cùng lúc đó, một bàn tay đen kịt đấm vào chỗ hắn và Tiểu Ưng vừa dừng.

Kình phong do nó gây ra khiến Nộ Thiên Tuyết liền bị hổng cả mảng lớn, Võ Huyền nuốt một ngụm nước bọt nhìn lên, cư nhiên con rối lại chạy đến chỗ hắn.

Nhìn con rối đang đứng trên không, hắn cảm giác được có điều gì đó không đúng, nó hình như đã nhỏ hơn bình thường.

Ánh mắt đen kịt của con rối không mang chút cảm xúc nhìn xuống Võ Huyền, chợt từ cánh tay nó một hóa ra một khối chất lỏng màu đen.

Từ chất lỏng màu đen rút ra khỏi cơ thể, nó dường như nhỏ đi một phần, mà chất lỏng màu đen kia lại biến thành một con rối khác.

Cứ như thế, chỉ trong vài hơi thở, đã có hơn hai mươi con rối đứng lăng không trên trời, chúng chỉ cao đến thắt lưng Võ Huyền, nhưng mỗi con đều mang thực lực của nhất cấp hậu kỳ.

Kim Quang Thần Tượng nhìn thấy điểm hở phía trước cũng lao đến, nhìn thấy Võ Huyền đang đứng sững sờ trên đất, nó liền hung hăng lao đến.

Trên trời, hai mươi bóng đen cũng lao xuống chỗ Võ Huyền.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.