Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái giá

Tiểu thuyết gốc · 1552 chữ

Chương 144: Cái giá

Phong Mẫn Nghi chưa vội ra tay, nàng nói. “Ta không giúp không các ngươi, đưa các ngươi an toàn rời khỏi hang động này, cái giá phải trả là một trăm cây dược liệu tam cấp, ba cây dược linh, dược liệu cùng dược linh các ngươi cướp được chia cho ta một nửa.”

Lôi Cung nghe vậy thì hai mắt sáng lên, hắn không chần chừ nói. “Hoàng hậu bệ hạ mời ra tay, Lôi gia chúng ta đáp ứng.”

Lôi Cung là một gã trung niên mập mạp, hai mắt gã híp lại bởi hai bên má thịt ép lên, gã vốn là trung niên tuấn lãng của Cương Thanh quốc, song chính bởi hai năm trước vì ký kết với một linh thú có tên là Hãm Lôi Trư mà thân thể bị biến dị thành thế này.

Lôi Cung đối với Phong Mẫn Nghi luôn luôn ngưỡng vọng, với lại, số dược liệu cùng dược linh hắn cướp được từ chỗ Vũ Di Tước thì lớn hơn số dược liệu và dược linh mà Phong Mẫn Nghi đưa ra, vậy lên hắn mau chóng đáp ứng để tránh đi thương vong không đáng có.

Phong Mẫn Nghi thấy Lôi Cung đã đáp ứng, nàng không chần chờ xuất ra sáu con linh thú tứ cấp cùng với Điệp Điệp và Thủy Xà, nàng hướng Vũ Di Tước nói. “Những người này ta đem đi, ngươi có ý kiến gì không?”

“Nhân loại đáng chết. Cút! Cút khỏi đây!” Vũ Di Tước nhìn đám linh thú của Phong Mẫn Nghi mà gào rú một cách khó chịu.

Trận chiến này không thể tiếp tục đánh nữa, đến cả linh thú Thủy Xà tưởng là viện quân của nó cũng lại đã đầu nhập bên cạnh người kia, thì chúng nó lấy đâu ra phần thắng.

Phong Mẫn Nghi nhìn Vũ Di Tước phẫn nộ ra lệnh cho đám thuộc hạ phía dưới, nàng hướng Lôi Cung và Lôi Thanh Trúc. “Ta lấy trước phần dược liệu cùng dược linh của Vũ Di Tước tại đây, còn phần kia thì đưa tới Ngu Linh học viện giúp ta.”

Lôi Cung liền đến chỗ Phong Mẫn Nghi mà bày ra toàn bộ dược liệu cùng dược linh hắn lấy được, là cường giả tứ cấp hắn dĩ nhiên chẳng buồn cướp đống dược liệu nhị cấp cùng nhất cấp.

Có tất cả mười cây dược linh tứ cấp trung phẩm và hạ phẩm, còn có ba mươi cây dược liệu tam cấp.

Phong Mẫn Nghi không khách khí lấy đi ba cây dược linh tứ cấp trung phẩm cùng với mười năm cây tam cấp, chọn xong, nàng liền liền nói. “Các ngươi đi được rồi, chỗ này để lại cho ta.”

Lôi Cung len lút nhìn Vũ Di Tước, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt hỏi lại Phong Mẫn Nghi. “Hoàng hậu bệ hạ, ngài nghĩ thật sự ổn chứ?”

Phong Mẫn Nghi không nói nhiều liền phất tay ra hiệu để đám người Lôi gia rời đi.

Lôi Cung cùng Lôi Thanh Trúc nhanh chóng dẫn người của mình rút lui, dù đánh nhau loạn cả lên từ lúc vào, Lôi Thanh Trúc vẫn không quên đánh dấu lối ra bằng ký hiệu riêng của mình.

VũDi Tước cắn chặt răng nhìn đám người đáng chết rời đi, nó tức giận nói với Phong Mẫn Nghi. “Nhân loại, ngươi cũng dẫn người của ngươi rời đi, linh thú chúng ta nói lời giữ lời.”

Phong Mẫn Nghi liếc mắt nhìn Vũ Di Tước, nàng thản nhiên nói. “Nếu ngươi không muốn bị đánh thì ngậm miệng lại, bọn họ rời đi tự nhiên ta sẽ rời đi.”

Võ Huyền cùng ba người Thương Khê từ trong bóng tối cũng dần đi đến, hắn liếc nhìn Thủy Di Tước nói. “Con Vũ Di Tước này không tệ, mỗi tội nhỏ quá không đủ làm linh thú phi hành, Thanh Thu, muội nghĩ sao nếu bắt nó làm một cái vòi phun nước.”

Cương Thanh Thu có Võ Huyền cùng mẫu thân hỗ trợ, lại có Lưu Thủy Ngạc Quy trong người, tự nhiên chẳng sợ Vũ Di Tước, nàng nói. “Rất tốt nha, con chim này cũng đủ xinh đẹp.”

“Thủy Lê Giao, bắt Vũ Di Tước lại, đừng làm tổn thương nó.” Võ Huyền liền gọi Thủy Lê Giao ra ngoài.

Chỉ vừa xuất hiện, Thủy Lê Giao liền phi thân lên không trung, từ miệng nó bắn ra một quả bong bóng trong suốt, với ánh sáng mờ ảo của hang động chẳng thể nhìn rõ.

Vũ Di Tước chỉ cảm thấy nguy hiểm ngay phía trước, song uy áp trên người Thủy Lê Giao khiến nó không thể di chuyển.

Bong bóng nhỏ màu trắng kia nhanh chóng hút nó vào bên trong, Vũ Di Tước bên trong quả bóng liền kinh sợ không thôi, nó cảm giác được linh lực trong cơ thể đang dần bị hút đi.

Vũ Di Tước hoảng sợ phun ra một xoáy nước từ trong miệng, tưởng chừng như xoáy nước lớn va đập với lớp bong bóng kia sẽ trực tiếp đánh vỡ nó.

Chỉ có điều xoáy nước nó phun ra đập vào thành bong bóng lại bị phản lại, khiến cho bên trong quả bong bóng nước phình to thêm một chút, mà lượng nước từ xoáy nước nhanh chóng bị hút cạn, bong bóng nước vì thế mà lại to lên một vòng.

Tốc độ hút linh lực của bong bóng vì thế mà lại tăng lên, Vũ Di Tước lập tức trong đầu xuất hiện tuyệt vọng, nó đã nhìn ra con Thủy Lê Giao đang đứng bên ngoài mạnh hơn nó rất nhiều, nó nói. “Thủy Lê Giao đại nhân, xin người hãy tha cho ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, người cần gì ép chết ta.”

“Chủ nhân ta muốn ngươi.” Thủy Lê Giao trả lời một cách lạnh lùng.

Võ Huyền gọi Phong Mẫn Nghi đến bên cạnh. “Đến thu phục nó đi, có Thủy Lê Giao, nó sẽ không phản kháng đâu.”

Phong Mẫn Nghi gật đầu, hai tay nàng dần xuất hiện nô ấn, nàng hướng Thủy Lê Giao nói. “Phiền ngươi thả nó ra.”

Thủy Lê Giao gật đầu, ánh mắt nó hơi lóe lên, bong bóng bao quanh lấy Vũ Di Tước bị phá vỡ thành từng giọt nước rơi xuống.

Vũ Di Tước dù có thoát khỏi bong bóng vẫn chẳng thể di chuyển cơ thể, ánh mắt nó dần trở lên trống rỗng khi Phong Mẫn Nghi đánh lên đầu nó nô ấn.

Qua một hồi nô ấn đã đánh sâu vào trong thú đan của nó, ánh mắt của Vũ Di Tước trở lên ngoan ngoãn hơn, nó cung kính hướng Phong Mẫn Nghi nói. “Chủ nhân.”

Đám thú xung quanh nhìn lão đại bị người ta xích đi cũng không thể làm gì, vừa rồi bị uy áp của Thủy Lê Giao áp xuống thân, chúng đã gần như hôn mê bất tỉnh thì làm sao có thể chống lại được.

Võ Huyền nhìn mọi chuyện đã ổn, hắn cầm Vũ Di Tước trong tay xem xét một hồi, liền đưa nó cho Phong Mẫn Nghi. “A di cứ giữ nó trước, đợi khi về ta hướng dẫn ngươi tạo ra đồ đằng.”

Phong Mẫn Nghi gật đầu tiếp lấy Vũ Di Tước, nàng không hiểu Võ Huyền đang nói đồ đằng là gì nhưng nàng có thể đoán ra được đó là thứ mà Võ Huyền chứa đựng linh thú.

Cương Thanh Thu cùng Thương Khê ở một bên nhìn hai người trò chuyện, Thương Khê chỉ nhìn ánh mắt của Cương Thanh Thu mà không nói gì.

Ngược lại Cương Thanh Thu ánh mắt cũng trở lên mê man khó hiểu, cuối cùng nàng thở dài một tiếng như chấp nhận tất cả.

Mà Cương Thanh Vân lúc này cũng im lặng không nói, nàng tự nhiên biết mọi chuyện đang diễn ra trước mặt, nàng hiểu Võ Huyền, nàng cũng hiểu mẫu thân, nàng hiểu gia đình mình hiện tại có thể là đã không trọn vẹn rồi.

Mà nàng cũng hiểu được, giờ ba mẹ con nàng có thể đã chung một chồng rồi, có thể tương lai còn có tiểu di của nàng nữa, điều này làm nàng rối rắm, chỉ là nàng không có kinh nghiệm giải quyết những chuyện này, nàng lại chọn im lặng tiếp tục quan sát.

Hoắc có thể như mẫu thân nàng nói, có lẽ tỏ ra không biết hoặc chấp nhận nó là hai cách tốt nhất cho hiện tại.

Võ Huyền lại chẳng để ý đằng sau, hắn bảo với Thủy Xà. “Dẫn đường trở lại đi.”

Thủy Xà liền gật đầu dẫn đường, năm người theo sau, Thương Khê không nhịn được hỏi Võ Huyền. “Chúng ta không tiếp tục luyện tập sao?”

Võ Huyền đáp. “Trên đường về luyện tập cũng được, về học viện ta còn có chút việc.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.