Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy Xà

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

Chương 142: Thủy Xà

Võ Huyền đưa ánh mắt ra hiệu cho Phong Mẫn Nghi lại gần, hắn đặt tay lên đầu nàng, lập tức một luồng tin tức chảy vào trong đầu nàng.

Phong Mẫn Nghi nhìn Võ Huyền bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, tinh thần lực người này thật lớn, cư nhiên lại có thể truyền tin tức bằng tinh thần lực cho mình.

Càng bất ngờ hơn, thứ Võ Huyền truyền cho nàng là một loại ấn pháp khống chế người và linh thú, hung thú.

Võ Huyền nói. “Khắc ấn lên nó đi, sau này dùng nó di chuyển trên sống cũng không tệ.”

Phong Mẫn Nghi gật đầu, chuẩn bị khắc ấn lên Thủy Xà, con Thủy Xà chợt lên tiếng. “Nhân loại, tha cho ta không chết, ta nói cho các người hai bí mật chắc chắn sẽ khiến các người động tâm.”

Võ Huyền nghe vậy thì lại nói. “Thủy Lê Giao, dùng sức đè chặt nó xuống, đừng để nó có cơ hội phản kháng.”

Thủy Lê Giao được lệnh thì ghì sát thân thể lên người Thủy Xà, khiến cho Thủy Xà cùng Tịnh Khiết Bạng bên dưới như bị đè trên một quả núi, không cách nào thở được.

Phong Mẫn Nghi liền tới, chỉ thấy thủ pháp của nàng mau lẹ trong chốc lát đã ngưng ra được một cái ấn màu đen bằng linh lực, nàng lập tức dùng tay đánh nó vào sâu trong thú đan của Thủy Xà.

Quá trình không hề đau đớn, Thủy Xà không rõ lúc nào mình đã bị khống chế.

Võ Huyền đưa tay bảo Thủy Lê Giao thả nhẹ nó ra, hắn hỏi nó. “Bí mật là gì?”

Thủy Xà thoáng rùng mình nhìn Phong Mẫn Nghi, nó đáp. “Sâu dưới đáy hồ này, chỗ ở của con Tịnh Khiết Bạng có chứa một viên khoáng thạch trong suốt như nước, bên trên nó còn có một cây dược linh tứ cấp trung phẩm.

Cái thứ hai là, một tháng trước, có một người xâm nhập vào nơi cư trú của chúng ta bên trong thác nước, người đó vừa vào đã ăn cắp số lượng lớn dược linh, hiện tại đang bị con Vũ Di Tước tập hợp toàn bộ linh thú và hung thú bên trong thác nước truy sát.

Một ngày trước có một nhóm người đã đi vào trong nhằm cứu người kia, ta bị Vũ Di Tước phái đi canh cửa, bị bọn chúng vây công đánh bại đang tại đây phục kích trả thù chúng.”

Võ Huyền nghe xong thì liền lệnh cho Thủy Xà cùng hắn xuống dưới hồ, con Tịnh Khiết Bạng nghe được đồng bọn khai ra nơi dấu bảo vật của nó thì vẫn im lìm trốn trong vỏ.

Lặn xuống mặt nước, Võ Huyền được Thủy Xà đưa xuống dưới đáy thác, càng xuống dưới đáy, hắn càng cảm nhận được nước càng trở lên tinh khiết, biểu thị đã ngày càng gần nơi ở của Tịnh Khiết Bạng.

Thủy Xà đưa Võ Huyền tới một hòn đá lớn có vô số tảo mọc xung quanh không nhìn rõ phía dưới lớp bùn, trên hòn đá Võ Huyền thấy được một cây dược linh thân thảo màu lam đang uốn lượn theo dòng nước, nếu không để ý kỹ thì khó mà thấy được nó.

Tiến đến sát hòn đá, hắn mới thấy rõ được cây dược linh này lại đang quấn rễ quanh một hòn đá hình bầu dục, hòn đá so với cây dược linh còn trong suốt hơn.

Cầm hòn đá cùng cây dược linh ở trên tay, Võ Huyền thầm nghĩ số hắn đủ may mắn, không ngờ ở đây có một cây dược linh thủy hệ hiếm thấy Tịnh Thủy Thảo, mà hòn khoáng thạch bên dưới có lẽ là Vô Thủy Thạch, loại khoáng thạch tứ cấp thượng phẩm không phải dùng để rèn bảo khí, mà để cho linh thú thủy hệ hấp thụ sẽ tăng mạnh khả năng hấp thụ thủy linh lực tinh khiết.

Mau chóng ngoi lên bờ, Võ Huyền liền đưa Vô thủy Thạch cho Cương Thanh Vân. “Viên Vô Thủy Thạch này cho muội, hấp thu nó cùng với Lê Thủy Cầm sẽ giúp muội tăng khả năng hấp thu linh lực.

Cương Thanh Vân đưa hai tay nhận lấy, nàng ngọt ngào nói. “Cảm ơn huynh.”

Võ Huyền gật đầu, hắn thu bốn con linh thú trở lại đồ đằng, thuận chân liền đẩy con Tịnh Khiết Bạng trở lại dưới nước, con linh thú này hắn chắc chắn không cần, hắn nói với Thủy Xà. “Dẫn đường.”

Thủy Xà lập tức vươn mình nhảy xuống nước, năm người cũng liền nhảy theo sau.

Thủy Xà ở dưới nước chờ năm người nhảy xuống, nó liền bắt đầu quẫy đuôi tách dòng nước ở thác ra, phải nói rằng năng lực điều khiển nước của nó không tệ.

Dòng nước chảy xuống thác dần tách ra, hiện lên bên trên vách đá là một cổng hang động khá lớn cách mặt nước cũng không xa.

Võ Huyền là người đầu tiên nhảy lên, tiếp theo là Phong Mẫn Nghi, người có thể tự mình lên tiếp theo là Thương Khê, từ hai tay Võ Huyền tạo ra ba dây xích bắn xuống phía dưới kéo hai tỷ muội Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu lên.

Đợi mọi người đã lên hết, Thủy Xà cũng nhảy lên trên, dòng nước bị tách ra cũng trở lại như cũ.

Bên trong hang động giữa thác nước này chỉ có một lối đi nhỏ không vừa một người đi, còn đâu là một mạch nước phía bên dưới lại lớn hơn nhiều.

Để đi bộ thì quá lâu, Võ Huyền liền gọi ra Thủy Lê Giao để di chuyển, Võ Huyền cùng Phong Mẫn Nghi cưỡi trên Thủy Xà đi trước, còn ba người Cương Thanh Thu, Cương Thanh Vân và Thương Khê thì đi phía sau với Thủy Lê Giao.

Hang động này chạy thẳng vào trong vách núi, không gian xung quanh cũng tối om, bắt buộc Võ Huyền phải đốt đuốc để soi sáng.

Đường đi vào trong khá lâu, Võ Huyền thuận miệng hỏi Phong Mẫn Nghi. “A di hiện có bao nhiêu người trung thành với mình.”

“Không nhiều nắm khoảng một trăm người, trong đấy có hai mươi người ngũ cấp, còn lại đều tứ cấp, còn về tam cấp đều thuộc người của Cương Thanh gia.” Phong Mẫn Nghi biết Võ Huyền muốn hỏi gì, nàng tự nhiên trả lời chi tiết cho Võ Huyền.

“A di về chọn ra năm người có thiên phú tốt nhất, nên đảm bảo họ tuyệt đối trung thành, tài nguyên tu luyện ta sẽ cung cấp cho người, nhìn thấy bốn con linh thú của ta chứ, cách thức khi về ta cũng hướng dẫn cho người.” Võ Huyền nói.

Trên người hắn đang có rất nhiều đan dược bát cấp, thất cấp cùng với tứ cấp, tam cấp, có lẽ lại cần tiếp tục giao dịch lỗ vốn với người của Trưởng Khống Giả để đổi lấy đan dược ngũ cấp với lục cấp.

Dù lỗ vốn nhưng hắn thấy đáng giá, bồi dưỡng trước được sáu người thất cấp hậu kỳ sẽ giúp hắn thuận tiện hơn khi lên tầng hai.

Hắn lựa chọn không bồi dưỡng tất cả một lúc đều là có lý do của mình, hắn cho rằng mình không phải là một nguồn cung cấp vô hạn, hắn chỉ chọn lựa bồi dưỡng ra số người đủ dùng, rồi để họ dẫn dắt những kẻ bên dưới tự mình tìm kiếm tài nguyên tu luyện.

Phong Mẫn Nghi nghe Võ Huyền nói thì cũng thấy được hắn ra tay cũng cực kỳ phóng khoáng với người bên dưới, điều kiện là phải tuyệt đối trung thành với hắn.

Con người này càng làm cho Phong Mẫn Nghi cảm thấy khó hiểu, có sự hào phóng nhưng lại không bỏ đi sự đa nghi của mình.

“Được, khi về ta sẽ sắp xếp.” Phong Mẫn Nghi nói.

Võ Huyền lại hỏi. “Bị phong ấn tu vi còn có thể tu luyện bình thường không?”

Phong Mẫn Nghi vuốt nhẹ trước ngực. “Dĩ nhiên là vẫn có thể tu luyện, chỉ là linh lực ở tầng một kém hơn tầng hai một chút.”

Võ Huyền gật đầu. “Vậy thì tốt, như vậy chúng ta không cần để bọn họ lên tầng hai vội, dù sao tầng hai hiện giờ cũng đang rất phức tạp.”

“Ừ.” Phong Mẫn Nghi thấy Võ Huyền nói cũng rất có lý, nàng mới ở trên tầng hai về, quả thật nếu không có thực lực thất cấp thì trên tầng hai chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, mà lại nguy hiểm đến tính mạng, như vậy hoàn toàn không đáng để vì chút tốc độ tu luyện mà mạo hiểm.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.