Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Dương Ngân

Tiểu thuyết gốc · 1781 chữ

Chương 133: Thiên Dương Ngân

Đặt lệnh bài của bản thân lên một cái cột được cắm cạnh gốc cây, Võ Huyền cùng mấy con linh thú lập tức được truyền tống ra bên ngoài khu vực cổng vào của khu hoạt động bên trong, người quản lý tươi cười nói. “Chúc mừng Băng tiên sinh đã là người đầu tiên đi ra.”

Võ Huyền khẽ gật đầu, hắn kéo ba con linh thú tới trước mặt người quản lý. “Ba con linh thú này đổi được bao nhiêu điểm?”

“Tiên sinh, ba con linh thú nhị cấp hậu kỳ mỗi con được một trăm điểm, còn người ba nhị cấp trung kỳ được sáu mươi điểm, hai nhị cấp hậu kỳ được hai trăm điểm, tổng là năm trăm sáu mươi điểm hắc ngục.” Người quản lý nhanh chóng tính toán nói:

“Còn điểm kinh nghiệm tiến cấp của tiên sinh ứng với lệnh bài tiên sinh đạt được, ba tấm nhị cấp trung kỳ mười năm điểm, hai nhị cấp hậu kỳ hai mươi điểm, kinh nghiệm trong lần tham gia gia hoạt động của tiên sinh là ba mươi năm điểm, phiền ngài đưa cho ta lệnh bài để nhập số điểm của người vào trong.”

Võ Huyền cũng không chần chừ mà đưa cho người quản lý lệnh bài của mình, người quản lý chỉ đặt lệnh bài lên cuốn sổ của mình, lập tức trên lệnh bài xuất hiện số điểm kinh nghiệm cùng điểm Hắc Ngục của Võ Huyền.

Người quản lý cung kính trao trả lại cho Võ Huyền lệnh bài, hắn vẫn nở nụ cười hỏi Võ Huyền. “Không biết ngài có muốn tiếp tục tham gia hoạt động không?”

“Không.” Võ Huyền đáp, hôm nay thế là đủ rồi.

Võ Huyền đưa mắt về phía khán đài nhằm tìm kiếm Long Quy tiên sinh cùng hai người Bạch và Tuyết Điệp, song chẳng để hắn phải tìm kiếm, ba người đã tự mình xuất hiện.

Long Quy tiên sinh hỏi Võ Huyền. “Thiếu chủ không tham gia nữa sao?”

“Tiên sinh, tạm thời hôm nay đến đây thôi, ta cảm thấy dường như có ánh mắt đang chú ý đến mình.” Võ Huyền nói.

“Thiếu chủ đúng là nhạy cảm, là nàng ta đang nhìn thiếu chủ.” Long Quy tiên sinh chỉ thẳng tay lên thiếu nữ áo đỏ đang ngồi trên tầng lầu, ánh mắt nàng ta quả thật đang nhìn bốn người.

Cùng lúc đó, một người đeo mặt nạ La Quỷ đi đến, khác với những mặt nạ màu thanh đồng khác, mặt nạ của người này lại có một màu đen hoàn mỹ hơn, người đó đi đến trước mặt Võ Huyền, đầu tiên là cúi đầu chào, sau đó mới cất tiếng nói. “Không biết có thể làm phiền Băng tiên sinh một chút không? Chủ nhân nhà ta muốn được gặp Băng tiên sinh.”

Võ Huyền hướng mắt lên thiếu nữ áo đỏ trên tầng, hắn gật đầu. “Dẫn đường đi.”

Người đeo mặt nạ La Quỷ lại cúi đầu với Võ Huyền mới bắt đầu dẫn đường, theo người đeo mặt nạ La Quỷ đi lên tòa lầu mà thiếu nữ áo đỏ đang ngồi, Võ Huyền có thể thấy người này không tầm thường vì bên trong tòa lầu này, đều là người của Hắc Ngục Thú, kẻ nào kẻ lấy đều nghiêm nghị chứ không giống với những người đã hướng dẫn Võ Huyền.

Đi lên trên tầng lầu cao nhất, người dẫn đường chủ động đứng sang một bên trên mép cầu thang, hai tay đưa về hướng thiếu nữ đang ngồi kia, ý mời Võ Huyền đi lên.

Võ Huyền cùng ba người Long Quy tiên sinh đi lên, thiếu nữ vẫn ngồi trên ghế mặt cố hết sức kéo khóe miệng mỉm cười. “Xin chào Võ thiếu chủ, tiểu nữ là Thiên Dương Ngân, do thân thể không tiện đi lại, không thể hành lễ với thiếu chủ.”

Bạch tiến tới nói nhỏ vào tai Võ Huyền. “Thiên Dương Ngân là muội muội Thiên Dương Hiên, người lập ra Hắc Ngục Thú, quan hệ của Thiên Dương Hiên với đại trưởng giả có thể xem như tình huynh đệ, thiếu nữ Thiên Dương Ngân này từ nhỏ bị người ta đầu độc bằng độc của minh thú, chủ nhân tốn hết công sức cũng chỉ cứu được cái mạng của nàng lại, cũng giúp nàng có thể tu luyện nhưng bị phế mất đi hai chân.”

Võ Huyền gật đầu, hắn tháo mặt nạ của mình xuống, nở nụ cười ấm áp. “Không biết Thiên Dương tiểu thư muốn tìm ta có chuyện gì?”

Thiên Dương Ngân thấy Võ Huyền dung mạo thanh tú, nói năng hiền hòa thì cũng ngầm gật đầu, nàng dĩ nhiên không để ý tới một bên mặt đang bị Sát Liên Hoa bám lên trên. “Tiểu nữ vẫn là tò mò về thiếu chủ nên mới muốn gặp mặt thiếu chủ một lần, cùng trò chuyện với thiếu chủ một chút không có ý gì khác, mời thiếu chủ ngồi, cũng mời các vị trưởng lão ngồi xuống uống ly trà.”

Võ Huyền được mời thì cũng không khách sáo, hắn kéo ghế ngồi xuống, ba người Long Quy tiên sinh cũng ngồi kế bên.

Thiên Dương Ngân chủ động châm trà, nàng nhìn Võ Huyền nói. “Không biết thiếu chủ có hiểu rõ về các thế lực tầng ba đang nhằm vào người?”

Võ Huyền nhận lấy ly trà, trước thưởng hương, hắn không vội uống mà nói rằng: “Ta xuất thân từ tầng một, chưa từng đi tầng ba, sao rõ được bên trên tầng ba có những thế lực nào nhằm vào ta, mà ta chỉ là một người thấp hèn họ nhằm vào ta cũng vô dụng.”

Thiên Dương Ngân thầm nghĩ trong lòng, người mà thấp hèn thì ta là gì? Nàng cười nói. “Thiếu chủ nói đùa, thân phận thiếu chủ tôn quý sao lại là thấp hèn được, có lẽ thiếu chủ không biết, một số thế lực bên dưới Đan phong đang chuẩn bị cho hậu bối của chúng xuống để thách đấu thiếu chủ, một số thế lực dưới trướng Trưởng Khống Giả cũng để cho hậu bối của mình xuống để bái kiến thiếu chủ.”

Võ Huyền khóe miệng nhếch nhẹ. “Bọn họ cũng thật rảnh rỗi? Tìm một khống thú sư nhị cấp như ta làm gì? Mà không biết Thiên Dương tiểu thư có hay không cũng nhằm vào ta mà xuống đây?”

Thiên Dương Ngân nhìn Võ Huyền khuôn mặt bình thản như không, không khỏi đánh giá cao hắn trong lòng một điểm, nàng gật đầu. “Như tiểu nữ đã nói, ta xuống đây là vì tò mò về thiếu chủ cũng như xuống đây để kiểm tra việc làm của kẻ bên dưới, chứ kẻ tàn phế như tiểu nữ sao có thể thách đấu gì với thiếu chủ.”

“Ồ, vậy là ta không đúng rồi, nhưng nói Thiên Dương tiểu thư tàn phế là không đúng nha, con Bạch Nguyệt Lang lấp sau bóng của tiểu thư chỉ sợ đã ăn không ít người, sát khí của nó tỏa có chút nặng.” Võ Huyền ánh mắt hướng về cái bóng của Thiên Dương Ngân do ánh đuốc chiếu xuống, bên trên cái bóng có một hình dấu trăng khuyết màu trắng.

Hắn có thể cảm nhận được sát khí từ dấu trăng khuyết đó tỏa ra vô cùng dày đặc.

Thiên Dương Ngân cũng ngoảnh mặt nhìn ánh trăng khuyết trên bóng của mình trầm ngâm không nói.

Võ Huyền thấy cuộc nói chuyện đã lâm vào bế tắc, mà hắn còn cần làm chuyện khác, đứng lên cúi chào Thiên Dương Ngân, trước khi rời đi, hắn nói với nàng. “Thiên Dương Ngân tiểu thư rất đẹp, lần sau ta sẽ lại tới làm phiền, nếu tiểu thư coi ta là bằng hữu thì không cần tự ép mình gượng cười như thế.”

Nhìn bóng lưng của Võ Huyền rời đi, Thiên Dương Ngân vô thức sờ tay lên mặt mình, nàng không khỏi sầu não, ta cười thật sự xấu như vậy sao?

Bạch Nguyệt Lang từ sau bóng của Thiên Dương Ngân hiện nên, nó hướng đầu về phía Thiên Dương Ngân mà nói. “Chủ nhân, ý của người kia không phải là người xấu, mà khi nói chuyện người cười làm cho người ta cảm thấy nói chuyện với người có chút gưỡng ép, người cứ để vẻ mặt bình thường là được rồi.”

“Bạch Bạch, ngươi thấy con người của Võ Huyền thế nào?”

Bạch nguyệt Lang dùng lưỡi liém nhẹ lông đuôi, nó lắc đầu. “Không rõ, con người này nói cứ năng cực kỳ khiêm tốn, ám áp, khiến cho người đối diện dễ có thiện cảm với hắn, chỉ là vừa rồi thấy hắn chiến đấu bên dưới thì thấy người này không hề thân thiện như vẻ bề ngoài, mỗi hành động giết người của hắn đều tàn nhẫn, tuy không chuẩn xác nhưng cũng đều nhằm vào yếu điểm của đối thủ mà ra tay.”

Thiên Dương Ngân cũng gật đầu. “Ta cũng thấy vậy, xem ra Đan Viêm đã gặp phải đối thủ rồi.”

“Nếu hai người này có một trận đánh, ta sẽ cá Võ Huyền thắng, còn tên Đan Viêm…” Nói đoạn Bạch Nguyệt Lang lắc đầu.

“Ngươi đánh giá thấp Đan Viêm vậy sao?”

“Tính ra thì cũng không thấp, hắn cũng coi là thiên tài nhưng lại là thiên tài trong mảng luyện đan, người biết đấy, với chúng ta thực lực mới là quan trọng, đan dược cuối cùng chỉ là phụ trợ, mà Võ Huyền kia cũng không kém, ta đã ngửi thấy mùi đan dược trên người hắn, chắc hắn cũng đã đi theo tam trưởng giả học luyện đan.” Bạch Nguyệt Lang đáp:

“Mà tính cách của Đan Viêm cũng thối quá, giả nhân giả nghĩa mua chuộc người khác, hắn tưởng người khác không biết lên cứ diễn trò, người ta nào có nể hắn mà là sợ thế lực đằng sau hắn, ngươi xem bữa tiệc hôm trước người ta khen hắn một câu, cái mũi của hắn chắc vuông góc với trời rồi nhưng miệng lại vẫn giả bộ, con người này ngươi chỉ cần làm trái ý hắn sợ hắn sẽ mang thù cả đời.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.