Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu lôi đài 1

Tiểu thuyết gốc · 1538 chữ

Chương 125: Đấu lôi đài 1

Nhìn hai đôi mắt cùng nụ cười tà mị của Võ Huyền, Cương Thanh Vân liền chột dạ, nàng xấu hổ lắc đầu. “Muội tạm thời không muốn.”

So với sự bạo dạn của muội muội nàng, Cương Thanh Vân còn kém rất nhiều, chỉ nghĩ đến việc lột sạch y phục của mình trước mặt Võ Huyền đã khiến nàng ngại muốn chết, lấy đâu ra cản đảm để làm chuyện đó.

Võ Huyền cũng không vội, hắn nói với Cương Thanh Vân. “Muội gọi hai người Thương Khê với Thanh Thu dậy, không phải muội nói ngày hôm nay Doãn Nguyệt lão sư muốn để chúng ta tham gia đấu lôi đài hay sao?”

“A, phải rồi, Khê tỷ, Thanh Thu dậy đi, hôm nay chúng ta cần phải đến khu lôi đài sớm.” Cương Thanh Vân lay hai người Thương Khê dậy.

Trong phòng Võ Huyền không tiện để vệ sinh cá nhân, ba thiếu nữ như hoa liền chạy sang phòng của Thương Khê, đợi khoảng nửa canh giờ để người thiếu nữ vệ sinh xong.

Võ Huyền trong lúc đấy cũng chuẩn bị một bữa ăn đơn giản cho bốn người, cũng như chuẩn bị cho Điệp Điệp, Tiểu Ưng và Mộc Thố ăn.

Võ Huyền vuốt ve đầu Điệp Điệp. “Con có muốn thêm bảo khí nào không? Chỗ ta còn vài bảo khí mới lấy được.”

Điệp Điệp truyền âm vào đầu Võ Huyền. “Tạm thời con không cần, bảo khí hiện tại vẫn dùng rất tốt, người có thể cho con chim ngốc kia hay con thỏ kia cũng được.”

Võ Huyền mỉm cười, nói rằng. “Ta đã sớm chuẩn bị cho Tiểu Ưng rồi, còn Mộc Thố thì tạm thời chưa cần đến, hiện tại cứ để nó luyện tập bình thường đi đã.”

Điệp Điệp cũng không quan tâm đến quyết định của Võ Huyền, nó ăn xong liền đậu lên đầu hắn như một bông tuyết không lay động như trước.

Ba người Thương Khê mất nửa nén nhang để chuẩn bị rồi mới quay lại phòng Võ Huyền, trước khi ăn, hắn đưa cho ba nàng ba bộ bảo giáp phù hợp với sủng thú mới đầu của từng người:

“Đây đều là bảo khí thất cấp thượng phẩm, những bảo khí này sẽ chủ động bảo vệ chủ nhân trước mọi công kích, nếu khi luyện tập, ba người đều phải tự động điều chỉnh hợp lý không được sử dụng, giờ thì nhỏ máu nhận chủ đi.”

Cương Thanh Thu vẫn luôn không chần chừ, nàng chủ động nhỏ máu lên bảo giáp, giọt máu vừa chạm vào bảo giáp, nó liền sáng lên một cách mạnh mẽ.

Bảo giáp nhè nhẹ rung động trên bàn, nó vụt bay nhập vào người Cương Thanh Thu, từ từ trên làn da của Cương Thanh Thu xuất hiện một tấm màng mỏng trên gia tựa như vô hình, Cương Thanh Thu không khỏi thốt lên. “Thật mềm, lại có chút ấm áp giống như sưởi ấm.”

Hai người Thương Khê cũng bắt trước Cương Thanh Thu nhỏ máu lên trên, cả hai cũng rất nhanh có riêng bảo giáp cho riêng mình.

Sau khi ăn xong, bốn người dắt nhau tới lôi đài, Võ Huyền đi trước, ba người Thương Khê bám theo sau, ba người là mỹ nhân nhi tự nhiên dẫn đến nhiều ánh mắt chú ý, hầu hết đều là tiếng khen ngợi không dứt.

Cương Thanh Văn đứng cùng đám con cháu dòng dưới, thấy cảnh này liền nhảy ra, hắn tới trước mặt Võ Huyền gằn giọng nói. “Biết điều thì tránh xa Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu ra, thứ rác rưởi như ngươi không xứng đáng đi cùng hai muội ấy.”

Võ Huyền thấy Cương Thanh Văn một mặt giả bộ như một tên lưu manh, hắn vẫn tươi cười nói. “Cương Thanh Văn huynh nói đúng, ta sau này sẽ tự động cách xa Thanh Vân, ta là một kẻ thứ dân làm sao với được Cương Thanh gia cao quý, phải giống như Cương Thanh Văn huynh thân thể khỏe mạnh, đầu óc thông minh mới có thể.”

Cương Thanh Văn trong ánh mắt không dấu nổi nét kinh ngạc, hắn không nghĩ một kẻ lần trước đánh hắn tàn bạo lại nói như thế, khiến kế hoạch hắn chuẩn bị hỏng bét hết cả, song hắn không phải kẻ tầm thường, con ngươi khẽ lay chuyển. “Thứ như ngươi biết thế là tốt.”

Nói rồi hắn quay người bỏ đi, vẫn không khỏi quay đầu nhìn Võ Huyền, thấy Võ Huyền vẫn nở nụ cười khiến hắn không khỏi rợn người.

Cương Thanh Thu nhẹ cười đến khoác tay Võ Huyền. “Huynh không thật sự cách xa tỷ tỷ đấy chứ?”

Võ Huyền mỉm cười nhìn Cương Thanh Vân. “Ta chỉ sợ một vài hôm nữa hắn còn không đến được học viện đâu, phụ thân muội không phải hiện giờ đang chuẩn bị dồn lực thu sạch lại địa bàn của Cương Thanh Di Nam sao? Hắn còn có thời gian quản tới ta chắc?”

Cương Thanh Thu chần chờ một chút xong lại không nói.

Võ Huyền như biết nàng muốn gì, hắn vuốt ve mái tóc của nàng nói. “Ta sẽ để Thương Hổ cùng Thương Ngưu phối hợp với phụ hoàng muội, yên tâm, Huyết Thần giáo gần nhất bị diệt đi một bộ phận ở Lạc Sơn trấn, chúng lúc này đang sợ hãi sẽ không vọng động phái thêm người tới nhưng muội nhớ dặn phụ thân của mình, cứ chầm chậm chiếm từng chút một kéo dài đến lúc Thạch Hóa động.”

“Muội nhớ rồi, sau khi luyện tập xong sẽ đến nói lại với phụ hoàng.” Cương Thanh Thu nói, mấy chuyện quan trọng như vậy, nàng tất nhiên sẽ tự mình đi nói với phụ hoàng, không thể thông qua người bên dưới chuyển lời được.

Rất nhanh học viên trong lớp của Võ Huyền nhanh chóng tập hợp quanh lôi đài, Doãn Nguyệt đứng trên lôi đài phổ biến. “Học viên tự lập nhóm, mỗi nhóm ít nhất năm người, nhiều nhất mười người, các ngươi có mười phút tự thành lập nhóm với nhau, sau mười phút tất cả các trưởng nhóm phải lên đây báo cáo với tôi.”

Cương Thanh Thu nói. “Chỗ chúng ta có bốn người rồi, để muội đi tìm Đại Hùng là đủ năm người, không cần phải tuyển người bên ngoài cho phức tạp.”

Võ Huyền cũng gật đầu, tuy thực lực của Đại Hùng vẫn là nhất cấp trung kỳ nhưng nhóm bọn hắn có Thương Khê đã đạt tới nhị cấp hậu kỳ, hắn đạt tới nhị cấp trung kỳ, đã có thể nói là nhóm không phải bét bảng và bọn hắn cũng không cần làm nhóm đầu bảng làm gì cả, dù gì cũng chẳng có thưởng.

Với lại hắn tin, Doãn Nguyệt tự nhiên sẽ biết cân nhắc chọn các nhóm có thực lực tương xứng để đấu với nhau.

Chưa được mấy phút, Cương Thanh Thu đã kéo tai Đại Hùng từ đâu đi về, thấy khuôn mặt méo xệch đầy sợ hãi của hắn có thể thấy Đại Hùng sợ vị sư tỷ của hắn đến mức nào.

Nhìn mặt Đại Hùng sầu khổ, Võ Huyền nói. “Nếu Đại Hùng không muốn cùng nhóm chúng ta thì không cần cưỡng ép.”

Đại Hùng nghe thế đôi mắt sáng bừng, song chợt xua tay. “Ấy, ấy, ta cầu còn không được, làm sao có thể từ chối, Võ Huyền huynh xin hãy nhận ta vào nhóm của huynh.”

Võ Huyền không khỏi đưa mắt sang nhìn Cương Thanh Thu, cô nương này quả nhiên có phần đáng sợ, hắn mỉm cười nói. “Vậy là tốt rồi, chúng ta đều là người quen biết tự nhiên cùng nhóm là thích hợp nhất.”

Đại Hùng liên tục gật đầu khen phải, song ánh mắt vẫn liên tục liếc qua một thiếu nữ ở nhóm bên cạnh.

Võ Huyền thấy cảnh này thì thở dài, đợi bao giờ có một người thích hợp khác thì nên thả tự do cho Đại Hùng, không nên ngăn cách tình yêu đôi lứa nha.

Sau mười phút, Võ Huyền lên báo cáo lại cho Doãn Nguyệt thành viên trong nhóm của mình.

Để có thể hiểu nhau trong một trận chiến, Võ Huyền liền bảo bốn người. “Doãn Nguyệt lão sư nói, chỉ được sử dụng một sủng thú khi chiến đấu, ta sử dụng Tiểu Ưng, mọi người sử dụng gì thì nói ra để mọi người biết, có thể dễ dàng phối hợp với nhau.”

Thương Khê chủ động gọi Mộc Lôi Đồng Hoa ra. “Ta sử dụng Mộc Lôi Đồng Hoa.”

Cương Thanh Thu nói. “Muội sử dụng Hỏa Sa Miêu.”

Cương Thanh Vân nói. “Muội sử dụng Lê Thủy Cầm.”

“Ta sử dụng Ám Lang.” Đại Hùng nói.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.