Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trị cho Mộc Thố

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

Chương 116: Trị cho Mộc Thố

Võ Huyền ngồi trong căn phòng xa hoa được làm từ gỗ Cẩm Phương, dưới nền được nát đá tảng cứng rắn mà mát mẻ, tay hắn chầm chậm thay đổi thủ ấn điều khiển Long Hỏa luyện chế Mộc Đằng Thảo, Nhĩ Tâm Hoa cho đến khi cả hai chỉ còn lại dược dịch màu vàng óng ánh.

Võ Huyền lấy từ trong Càn Khôn Giới ra một viên khoáng thạch tên là Mộc Khô Thiết chứa đầy mộc nguyên tố bên trong nó, hắn dùng linh lực đưa Mộc Khô Thiết vào bên trong lửa nóng mà lung chảy nó.

Qua một nén hương, phần tạp chất bị đốt thành tro rơi xuống dưới nền đá, một viên ngọc màu xanh óng ánh phát sáng bên trong hỏa diễm.

Võ Huyền lại thay đổi thủ ấn, hắn đưa phần dược dịch cùng viên ngọc xanh dung hợp lại với nhau, phần dược dịch bao phủ lấy viên ngọc màu xanh che lấp đi ánh sáng của nó, từng chút dược dịch mon men dung nhập vào bên trong viên ngọc.

Màu xanh thanh thuần của viên ngọc cũng vì thế mà dần thay đổi, nó từ từ ngả sang màu vàng óng của dược dịch, nhìn chẳng khác nào một miếng mật ong ngọt ngào.

Võ Huyền thu lại Hỏa Diễm, hắn đưa nó cho Mộc Thố, cũng thông qua Tiểu Ưng dặn dò nó. “Cái này dùng để ngậm trong miệng, chỉ mười ngày đến mười năm ngày ngươi có thể mọc lại mộc đằng.”

Mộc Thố nghe có thể hồi phục lại mộc đằng thì vui sướng, nó trực tiếp đút viên ngọc vào trong miệng khiến hai má của nó phồng lên thấy rõ.

Võ Huyền cũng không ngăn cản, Cương Thanh Thu từ bên ngoài đi vào, thấy Võ Huyền đã dừng luyện chế, nàng tới gần hắn nói. “Huyền ca, Miêu tỷ tỷ mời ngươi ra dùng bữa.”

Võ Huyền gật đầu đứng dậy, hắn thu Tiểu Ưng vào trong khống thú tâm rồi ôm Mộc Thố đi theo.

Cương Thanh Thu đi sau hắn nói. “Huyền ca, tiểu di và người của tiểu cô cũng đã đến.”

Võ Huyền hỏi. “Phong Ngôn mang đến bao nhiêu người?”

Cương Thanh Thu đáp. “Ba mươi người, mười năm khống thú sư và mười năm chiến thú sư, nhưng họ đều là tinh anh của học viện, đều đạt tới tam cấp hậu kỳ.”

“Không tệ.” Võ Huyền nói.

Hai người cứ thế đi vào một phòng chữ ‘Thiên’, bên trong Miêu Cơ, Phong Ngôn, Thương Hổ, Thương Cuồng và Thương Hương đã ngồi chờ sẵn, phía hai bên còn có năm bàn cho thuộc hạ của Phong Ngôn ngồi.

Võ Huyền nhìn bà lão chống gậy đi theo Miêu Cơ từ sáng vẫn đứng ngoài cửa, hắn nói với bà lão. “Hà lão cũng vào ngồi đi, không cần đứng ngoài.”

Hà lão cúi đầu đáp lễ. “Cảm ơn công tử.”

Ba người ngồi vào trong bàn, lần lượt sắp xếp chỗ ngồi, Võ Huyền dĩ nhiên bị mọi người đẩy lên ngồi giữa, hai bên của hắn là Cương Thanh Thu và Phong Ngôn.

Nghe được truyện từ Thương Cuồng kể, Phong Ngôn chủ động hỏi Võ Huyền. “Nghe thuộc thuộc hạ của ngươi…của công tử nói, chiều nay công tử đã giao chiến với người của Huyết Thần giáo.”

Võ Huyền thấy Phong Ngôn nói chuyện có vẻ khách khí cùng xa cách hơn trước, xem ra Phong Vũ viện trưởng đã giáo huấn nàng, song hắn lại thích Phong Ngôn thân thiện như trước hơn, nhưng hiện giờ không phải lúc nói đến chuyện đó, hắn nói. “Phải, hai người này có thực lực tứ cấp sơ kỳ, song trên thân lại mang theo tới năm con Thú tam cấp hậu kỳ.”

“Năm con?” Mấy người không chứng kiến cảnh buổi chiều nay liền kinh ngạc thốt lên.

Võ Huyền nhìn mọi người một mặt kinh ngạc, hắn nói. “Không có gì đáng kinh ngạc cả, huyết thần giáo dùng máu khống chế linh thú và hung thú, chúng lại nuôi những linh thú và hung thú trong cơ thể bằng máu huyết của bản thân nên không giống chúng ta, phải có khống thú tâm và dưỡng thú tâm mới có thể chứa đựng linh thú và hung thú.”

“Ra là thế.” Mấy người trong phòng như hiểu ra.

Phong Ngôn lại hơi nhíu mày hỏi Võ Huyền. “Chỉ là hai kẻ theo dõi thực lực đã cao như vậy, chỉ sợ người của tôi không đủ sức mạnh để đối chọi với họ.”

Võ Huyền mỉm cười nói. “Người của cô chỉ cần đối phó với đám hung thú và linh thú tạp nham xung quanh là được, khi giết được một con lập tức phải đốt ngay, vì người của Huyết Thần giáo còn có một khả năng đặc biệt là kết hợp máu huyết cùng với linh thú và hung thú chúng điều khiển.”

Mọi người nghe xong thì ai lấy đều cho là đám người này quá kỳ lạ.

Võ Huyền nói tiếp. “Ta đã xem qua địa thế của mảnh đất đám người Huyết Thần giáo ẩn nấp, bên trên mảnh đất có một căn nhà gỗ hai tầng, cùng một sân vườn mọc đầy cỏ dậm, theo ta phán đoán bọn chúng có thể ẩn nấp bên dưới lòng đất từ giữa khu vườn đến trong nhà, để có thể một mẻ hốt gọn, ta cần hai người tứ cấp làm mồi nhử bọn chúng ra, ta có thể đảm bảo cả hai người sẽ đặc biệt an toàn.”

Ánh mắt của Võ Huyền hướng về Phong Ngôn ý nói cô là người thứ nhất.

Phong Ngôn hiểu ý cũng không từ chối, Miêu Cơ nói. “Hà lão cũng là tứ cấp hậu kỳ, người có thể tùy công tử phân phó.”

“Được, tiếp theo là như vậy…” Võ Huyền nhỏ giọng nói.

Bàn xong kế hoạch, Miêu Cơ đều sắp xếp phòng cho mỗi người, dĩ nhiên Võ Huyền cùng Cương Thanh Thu ở chung phòng.

Cương Thanh Thu ngồi bên cạnh Võ Huyền nhỏ giọng nói. “Huyền ca, huynh có thể thay tiểu di bằng người khác được không? Nếu cứ để tiểu cô đi vào, muội chỉ sợ tiểu cô sẽ có chút nguy hiểm.”

Võ Huyền nhẹ vuốt tóc nàng. “Yên tâm, ta tự biết cách bảo vệ nàng ta, trên tay ta vẫn còn mấy chục con linh thú lục cấp, bảo vệ nàng ta và Hà lão là dư sức, mà đám người Huyết Thần giáo vẫn còn kiêng kỵ không giết người, nên hai người Phong Ngôn và Hà lão có thể đảm bảo an toàn.”

Cương Thanh Thu nghe Võ Huyền đã tính toán hết cả cũng không dám nhiều lời, ánh mắt nàng chợt linh động. “Huyền ca, nếu muội khuyên nhủ tiểu di đầu nhập dưới trướng huynh, huynh có thể đưa cho tiểu cô một con linh thú lục cấp để bảo vệ nàng hay không?”

Võ Huyền nhìn hai mắt nàng sáng rực đầy mong cầu, hắn không có ý từ chối nói. “Nếu muội khuyên được Phong Ngôn, thì ta có thể dạy nàng ngưng tụ đồ đằng, còn linh thú lục cấp sẽ cấp cho nàng một con.”

Cương Thanh Thu nghe Võ Huyền đồng ý, liền đứng dậy chạy thẳng sang phòng Phong Ngôn, nàng gõ cửa. “Tiểu di, người có trong đó không?”

“Thanh Thu sao? Con vào đi.” Phong Ngôn nói.

Cương Thanh Thu mở cửa đi vào, nàng thấy được Phong Ngôn vừa mới dừng tu luyện. “Con không làm phiền tiểu cô chứ?”

Phong Ngôn mỉm cười xoa đầu nàng. “Làm gì mà phiền, con từ bao giờ trở lên khách khí với ta như vậy?”

Cương Thanh Thu thu lại điệu bộ tinh nghịch, nàng nghiêm túc hỏi. “Tiểu di, sao người lại dễ dàng chấp thuận đi mạo hiểm như thế? Chuyện như vậy cứ để cho người khác đi làm, cùng lắm là viết phi thư báo cho phụ hoàng cắt cử một người tứ cấp đi đến.”

Phong Ngôn lấy tay búng vào trán Cương Thanh Thu. “Con hiện giờ không nên nói những lời này, nếu để Võ Huyền biết được con sẽ bị xử lý đấy.”

Cương Thanh Thu nở nụ cười tươi như hoa. “Còn mới không đâu, con tuy không hiểu rõ được Huyền ca nhưng chỉ cần con không phạm sai lầm ngu ngốc thì huynh ấy sẽ không động đến con.”

Phong Ngôn bật cười. “Con mới đi theo Võ công tử được mấy ngày mà tỏ ra chắc chắn như thế?”

“Tiểu di đừng quên ta cùng Huyền ca đã tiếp xúc cách đây ba tháng.” Cương Thanh Thu nói.

“Con đó, một tiếng Huyền ca, hai tiếng Huyền ca, nghe rợn gai ốc muốn chết đi được.” Phong Ngôn nói.

“Hiện tại chỉ có thể xưng hô như vậy thôi, đợi đến khi thân phận của Huyền ca đã truyền khắp, con cũng không thể xưng hô thân thiết như hiện tại.” Cương Thanh Thu nói.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.