Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha con trò chuyện

Tiểu thuyết gốc · 1506 chữ

Chương 112: Cha con trò chuyện

Phong Ngôn nghe Cương Thanh Vân nói thì mặt mặt không dấu nổi sự kinh sợ, nàng hơi hướng mắt nhìn Võ Huyền, cô không ngờ phụ thân lại ra một quyết định như vậy, đưa hai đứa cháu gái của mình đi làm thị nữ thiếp thân bên người Võ Huyền.

Phong Ngôn hiểu rõ phụ thân, với tính cách của người luôn làm việc chừa lại đường lui cho mình, song nàng không hiểu được vì sao phụ thân lại quyết định đưa cả hai người cháu gái của mình cho Võ Huyền.

Còn về phần Võ Huyền, nàng không biết hắn là công tử nhà nào, mà chỉ phẩy tay lại tùy tiện cho thuộc hạ phía dưới linh thú lục cấp, thất cấp, nhìn Võ Huyền bình thản ngồi trên ghế vuốt ve Bách Diện Hồ Ly mà đầu nàng rối loạn.

Võ Huyền như đoán được một vài ý nghĩ của nàng, hắn nói. “Bỏ qua chuyện cô đang nghĩ trong đầu đi, nếu muốn biết thì đến hỏi phụ thân cô là được, phải không? Ta có chuyện muốn bàn với cô đây.”

Phong Ngôn ngồi vào ghế của mình, cô cố gắng trầm tĩnh hỏi. “Nói đi, ngươi muốn bàn với ta chuyện gì?”

Võ Huyền vuốt ve bộ lông mượt mà trên người Bách Diện Hồ Ly, rồi hắn ôm Bách Diện Hồ Ly vào lòng. “Ta muốn mở cửa hàng ở Lạc Sơn trấn.”

“Chuyện đó có liên quan gì đến ta? Ngươi muốn ta cho người của mình đi đến xử lý chuyện giúp ngươi?” Phong Ngôn nghi hoặc hỏi.

“Cứ bình tĩnh nghe ta nói hết đã, ta nhìn trúng một mảnh đất của Miêu gia, mảnh đất đấy khá tốt nhưng Miêu gia lại không hề sử dụng, người của ta báo lại, trên mảnh đất đấy có người dở trò mà Miêu gia không thể xử lý được, ta muốn cô tối mai đưa người đến Lạc Sơn trấn cùng với người của ta xử lý bọn chúng.” Võ Huyền nhìn Phong Ngôn nói.

Phong Ngôn nhíu mày. “Ta cũng đã nghe nói về mảnh đất đó, nhưng chỉ nghĩ là chuyện nhỏ, chẳng qua Miêu gia không muốn xử lý.”

Võ Huyền lắc đầu nói. “Miêu gia là thương nhân, họ không có lý gì mà bỏ qua mành đất ngày kiếm đấu bạc cả.”

“Ngươi có thế lực đằng sau, lại sở hữu nhiều linh thú tứ cấp như vậy, cần chúng ta làm gì?” Phong Ngôn nhíu mày nói.

Võ Huyền nắm lấy cằm Phong Ngôn, hướng thẳng mặt cô đối diện với mặt hắn, tủm tỉm cười nói. “Ta có lý của ta, chiều mai người của cô cần có mặt ở Lạc Sơn trấn, nhớ đấy.”

“Ngươi…” Phong Ngôn đỏ mặt tức tối, tên Võ Huyền này ngày càng bá đạo nhưng nàng chẳng thể phản kháng, đến cha của nàng đối với hắn có phần cung kính, thì nàng trong mắt hắn có là gì, một quân cờ chăng?

Phong Ngôn ngẫm lại lời ý trong lời nói của Võ Huyền, nàng chắc chắn hắn có một ý gì đó bên trong song lại chẳng thể nghĩ ra.

Bách Diện Hồ Ly ở trên bàn cong lưng, giọng nó trong trẻo trách mắng. “Đồ ngốc, ý của Võ Huyền là muốn xem thử thực lực người của ngươi đó.”

“Người của ta? Hắn có cả linh thú cửu cấp hộ vệ thì cần gì người của ta?” Phong Ngôn nghi hoặc nói.

Bách Diện Hồ Ly ‘xì’ một tiếng trách mắng. “Bảo ngươi ở trong phòng ít thôi! Chịu khó ra bên ngoài thì không chịu, ngươi đã nghe Thanh Vân nói hiện giờ nàng và Thanh Thu đã là người của Võ Huyền, hắn đây là muốn thu ngươi luôn về dưới trướng của hắn hiểu chưa? Ngươi biết hắn bây giờ đang ở tầng một, linh thú cửu cấp ra tay nhiều sẽ không tiện, kể cả mấy con linh thú lục cấp, cửu cấp kia cũng không thể ra tay, vì đại lục còn có Khống Thú Giả hiểu không? Ngươi tưởng người như hắn lại chú ý đến các ngươi, đến cả phụ thân ngươi nịnh bợ hắn còn không kịp.”

Bách Diện Hồ Ly nói một tràng, song nó dần trầm lại. “Chẳng qua ta có một vấn đề chưa hiểu, tại sao linh thú cửu cấp bảo vệ hắn lại không bị Trưởng Khống Giả sờ đến, tiểu Ngôn, chúng ta nên đến gặp phụ thân ngươi, phía phụ thân ngươi tin tức linh thông, có lẽ sẽ biết được một số vấn đề.”

Phong Ngôn gật đầu. “Ta cũng có ý này, dù sao ta cần phải hỏi rõ phụ thân vì sao lại để Thanh Vân và Thanh Thu đi tên khốn kiếp kia.”

Bách Diện Hồ Ly nhìn chằm chằm vào Phong Ngôn. “Phong Ngôn, trước khi ta không nhắc nhở ngươi là vì chúng ta ở tầng một, sẽ có ít kẻ thù, nhưng rồi ngươi sẽ phải lên tầng hai thậm chí tầng ba, đến lúc đó ngươi chú ý cách nói chuyện của mình một chút, ở tầng một ngươi có thể là chúa tể một phương nhưng rời khỏi đây ngươi chẳng là gì cả, không phải kẻ nào cũng dễ nói chuyện như Võ Huyền.”

“Không cần ngươi nhắc, chỉ là Võ Huyền đối với ta không có địch ý nên ta mới có thể thoải mái với hắn.” Phong Ngôn ôm Bách Diện Hồ Ly trong ngực, nàng hướng xuống phía dưới mà đi.

“Vẫn phải cần thận, ai mà biết được Võ Huyền có hôm nào không vui, thì họa không chỉ mình ngươi.” Bách Diện Hồ Ly vẫn là nhắc nhở.

“Được rồi, sau này ta sẽ xưng hô với tên đáng ghét đó cẩn trọng hơn.” Phong Ngôn nói.

Phong Ngôn ôm theo Bách Diện Hồ Ly, hướng thẳng về phía núi Ngu Linh mà đi, do ảnh hưởng bởi huyễn thuật của Bách Diện Hồ Ly, kẻ nào nhìn thấy Phong Ngôn đều ù té chạy, sợ vị chủ Quản phòng có gương mặt tựa như lão quỷ này không vui thì chính là ngày chết của mình.

Lên gần phòng Phong Vũ, Phong Ngôn ngửi thấy hương dược liệu trong sân thoang thoảng tỏa hương thơm, thì thấy phụ thân cô thư thái ngồi trên ghế trúc, trong những năm này cô chưa từng thấy phụ thân mình thư thái như vậy. “Phụ thân.”

“Ngôn à? Con đến đây về chuyện Thanh Vân với Thanh Thu phải không? Hay là về thân phận của Võ Huyền? Hoặc là cả hai?” Phong Vũ viện trưởng vẫn chẳng mở mắt, lão u u nói.

Phong Ngôn thở dài một tiếng, phụ thân nàng vẫn luôn như vậy, luôn hiểu rõ nàng quá mức. “Cả hai ạ.”

Phong Vũ búng từ trong tay ra một khối Lưu Hồn Bích Ngọc. “Con xem cái này đi, Ngô Sơn mới mua về từ chỗ Trưởng Khống Giả.”

Phong Ngôn liền quét một lượt bên trong khối Lưu Hồn Bích Ngọc, một đoạn hình ảnh giữa toàn trường náo động truyền thẳng vào đầu của nàng, những hoạt động trong Lưu Hồn Bích Ngọc chậm rãi diễn ra thì sắc mặt Phong Ngôn ngày càng kinh hãi.

Lưu Hồn Bích Ngọc cũng dần đến điểm cuối cùng, Phong Ngôn thở phào một tiếng, cô u u nói. “Phụ thân, người muốn đánh cược? Cái giá phải trả có thể rất lớn.”

Khuôn mặt nhăn nhúm già nua của Phong Vũ bình thản như không, ông thản nhiên nói. “Lợi ích luôn đi đôi với cái giá phải trả, có những thứ con phải đánh đổi, Võ Huyền làm người không tệ, đi theo hắn không phải chịu thiệt, mà lại có được sự bảo hộ sau lưng của Trưởng Khống Giả.”

“Kẻ thù của hắn cũng rất nhiều, rất có thể Thanh Vân và Thanh Thu sẽ trở thành những bia đỡ cho hắn.” Phong Ngôn buồn rầu nói. “Nhưng người nói đúng, với Thanh Vân và Thanh Thu thì đi theo Võ Huyền mới có thể sống sót, nếu không cũng sẽ giống như người, phải đánh đổi mạng sống lấy tài nguyên tu luyện ở Ác Minh chiến trường.”

Phong Vũ ho mạnh mấy tiếng, lão nhìn Phong ngôn mà hỏi. “Đại tỷ cùng nhị ca con có thể sẽ phát triển ở tầng một thêm một vài năm nữa, sẽ không cần thiết phải tham gia sâu với Võ Huyền, còn con, Ngôn, lựa chọn của con thế nào?”

Phong Ngôn trầm mặc một hồi, nàng nói. “Võ Huyền đến tìm con, cậu ta bảo con ngày mai mang người của mình đến Lạc Sơn trấn một chuyến, Bách Diện Hồ Ly nói đây là cậu ta muốn kiểm tra thực lực người của Quản phòng, con nghĩ không thông mới đến hỏi người.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.