Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Phong Vũ viện trưởng

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Cuộc luyện tập cứ như vậy kết thúc, Võ Huyền liền chịu thua, hắn phải nhờ Điệp Điệp giúp mình phá băng mà ra, Nộ Thiên Tuyết của cả hai cũng đã dừng lại, từ bên trong lớp tuyết rơi hiện ra Võ Huyền đang mải phủi lớp băng dính trên người.

Hắn quay người ra phát hiện cách hắn không xa, một đám người cứ hai mắt nhìn chằm chằm hắn.

Võ Huyền chẳng rõ ra sao, nhưng sân luyện tập là của chung, chẳng cấm người ta nhìn được, hắn gọi Tiểu Ưng và Mộc Thố đang mải đánh nhau quay về, rồi nhanh chóng rời khỏi khu luyện tập.

Về đến phòng, Võ Huyền đang muốn vào nghỉ ngơi thì Cương Thanh Vân từ đâu xuất hiện gọi hắn. “Huyền ca.”

Võ Huyền dù mệt mỏi vẫn nở nụ cười như gió xuân. “Thanh Vân, có chuyện gì sao?”

Cương Thanh Vân mỉm cười, trên mặt nàng tràn đầy sự vui mừng. “Huyền ca, ngoại công đã cho muội có thể học luyện đan từ huynh, huynh nhất định không được nuốt lời.”

Võ Huyền véo má nàng. “Không việc gì, trừ buổi tối ra thì muội muốn học lúc nào cũng được.”

Cương Thanh Vân để mặc cho hắn véo má, nàng nhu thuận nói. “Chỉ là ngoại công muốn gặp huynh nói một số truyện.”

“Gặp ta sao? Vậy đi thôi, buổi tối ta còn có việc, ồ, Thanh Thu không đi cùng muội sao?” Võ Huyền thấy Thanh Vân lẻ bóng một mình quan tâm hỏi.

“Thanh Thu ở lại nói chuyện với ngoại công, muội ấy cũng đã lâu chưa gặp người, nên có rất nhiều chuyện cần nói.” Cương Thanh Vân nói.

Võ Huyền không tiếp tục hỏi về chuyện linh tinh mà hỏi Cương Thanh Vân về chuyện luyện đan. “Muội đã từng thử luyện đan dược chưa?”

Cương Thanh Vân lắc đầu. “Đã nghĩ tới nhưng chưa từng luyện, ngoại công nói muội luyện dược dịch tam cấp còn chưa ổn nên người chưa cho muội luyện.”

Võ Huyền qua lời Thanh Vân hiểu được phần nào lý do của Phong Vũ viện trưởng, dược dịch cho cùng vẫn không phải là đan dược, cầu nó quá hoàn mỹ, lợi ích đem lại chưa chắc đã lớn, chỉ là Thanh Vân chính là là niềm hy vọng cuối đời của Phong Vũ viện trưởng, nên ông muốn Thanh Vân phải hoàn hảo nhất trước khi ông chết là điều tất nhiên.

Hai người mải trò chuyện, chẳng biết từ lúc nào cả hai đã lên trên đỉnh núi, trên đường đi, hai người còn gặp Ngô Sơn từ trên đi xuống, Võ Huyền dĩ nhiên chủ động chào hỏi.

Ngô Sơn cũng chào lại hắn, dường như có chuyện muốn nói, nhưng có vẻ việc trên người gấp gáp hơn nên Ngô Sơn rời đi ngay.

Cương Thanh Vân đưa Võ Huyền tới một căn nhà trúc nhỏ, xung quanh căn nhà trúc cư nhiên trồng rất nhiều dược liệu, thậm chí còn còn có dược linh ngũ cấp, mùi hương thanh khiết từ các loại dược liệu tỏa ra khiến tinh thần sảng khoái vô cùng.

Cửa căn nhà gỗ không đóng, Võ Huyền có thể thấy được bên trong căn nhà Cương Thanh Thu đang trò chuyện cùng một lão già, nhìn lão già toàn thân héo hon tưởng chừng như lão có thể chết bất cứ lúc nào.

Cương Thanh Vân đi trước, Võ Huyền theo sau, Cương Thanh Vân chủ động nói. “Ngoại công, con dẫn Huyền ca đến rồi.”

Võ Huyền cũng chủ động cúi chào. “Học viên ra mắt viện trưởng.”

Phong Vũ viện trưởng cố mở đôi mắt già nua của mình nhìn Võ Huyền, lão gật đầu. “Ngồi đi.”

Võ Huyền ngồi xuống, Cương Thanh Vân cũng ngồi xuống cạnh hắn.

Phong Vũ viện trưởng đợi Võ Huyền ngồi xuống mới hỏi. “Ta nghe Ngô Sơn nói ngươi đến tìm tam trưởng giả? Mọi việc thuận lợi chứ?”

Võ Huyền hơi mỉm cười, đây là Phong Vũ viện trưởng đang muốn dò hỏi hắn, hắn từng nhớ mình đã nói với Ngô Sơn rằng chuyện đến gặp tam sư phụ không được như ý, hắn khẳng định Phong Vũ viện trưởng cũng biết. “Vãn bối quả đến tìm gặp tam sư phụ, chuyện lúc đầu có không thuận lợi nhưng mọi việc giờ cũng đã ổn.”

Võ Huyền cũng không có định dấu diếm Phong Vũ viện trưởng về chuyện hắn đã trở thành thiếu chủ của Trưởng Khống Giả, theo lời của Long Quy tiên sinh thì ngày hôm nay trên tầng ba chính là ngày công bố hắn là thiếu chủ của Trưởng Khống Giả ra toàn tầng ba.

Có lẽ chỉ vài ngày sau là Phong Vũ viện trưởng có thể biết chuyện này, hiện tại hắn thành thật trước Phong Vũ viện trước thể hiện quyền uy, sau để tạo thiện cảm, cô gái nhỏ Thanh Vân là người mà hắn muốn, mà người quyết định một phần cuộc đời nàng là người hắn đang đối diện trước mặt đây.

Lời nói của Võ Huyền lập tức làm Phong Vũ viện trưởng trấn kinh, lão hạ giọng nói. “Thì ra tiểu hữu là thiếu chủ của Trưởng Khống Giả, thứ cho lão phu thân thể không tiện hành lễ.”

Võ Huyền cười nói. “Ta hiện tại cũng là học viên của học viện, Phong Vũ viện trưởng đừng khách sáo, cứ coi ta là học viên như bình thường là được, với lại ta với Phong Ngôn, Thanh Vân và Thanh Thu cũng là bạn.”

Phong Vũ viện trưởng cố gắng mở đôi mắt đã rủ xuống, lão ho vài tiếng. “Vậy ta cũng không khách sáo với thiếu chủ, nghe Thanh Vân nói, thiếu chủ muốn dạy nó luyện đan.”

Võ Huyền gật đầu. “Tuy tiểu bối tiếp xúc với Thanh Vân chưa được mấy lần nhưng thấy được tâm nàng thiện lương, với luyện dược đã có thành tựu nhất định, ta cần người như vậy ở bên cạnh giúp sức.”

Cương Thanh Vân nghe Võ Huyền khen mình thì đầu cúi gằm, khuôn mặt đỏ bừng như chảy nước.

Phong Vũ viện trưởng gật đầu. “Con bé Thanh Vân từ nhỏ theo lão phu, nó ít tiếp xúc với bên ngoài, tâm tính vẫn giữ được sự thuần khiết nên có, về luyện dược không phải lão phu thấy nó là cháu mình mà khen, con bé quả thật có thiên phú luyện đan, đến cả tam trưởng giả cũng từng khen nó.

Chỉ là thiếu chủ có thể đảm bảo với lão phu, người có thể giúp nó trên con đường trở thành đan sư hay không?”

“Viện trưởng đang lo ta chơi đùa với Thanh Vân.” Võ Huyền không vội trả lời, mà hỏi ngược lại Phong Vũ viện trưởng.

“Quả thật như vậy, thiếu chủ cũng biết với vị trí của người, chỉ cần phất tay, đừng nói một dược sư nho nhỏ, chỉ sợ cửu cấp đan sư cũng vui lòng đến phục tùng giúp ngài luyện đan, vì thế nếu thiếu chủ chỉ muốn trêu đùa Thanh Vân thì ta chỉ có thể đến cầu tam trưởng giả xin người khuyên thiếu chủ buông tha nó.” Phong Vũ viện trưởng vô cùng chân thành nói.

Võ Huyền trầm ngâm nói. “Cũng không dấu viện trưởng, ta vốn là người ở Trung Giả sơn mạch, tám năm trước cả phụ mẫu cùng thôn trang bị giết, chỉ còn mình ta sống sót, hiện tại ta muốn tự lập một thế lực để đè bẹp kẻ thù đã giết phụ mẫu ta, viện trưởng có thể yên tâm rằng thế lực ta lập ra dù không thành công giết được thế lực kia nhưng Thanh Vân có thể đảm bảo an toàn.”

“Thế lực đồ sát thôn trang của nhà thiếu chủ có phải do Tinh điện làm ra?” Phong Vũ viện trưởng nhìn Võ Huyền mà hỏi.

“Phải, sao Phong Vũ viện trưởng biết?” Võ Huyền kinh ngạc hỏi.

Phong Vũ viện trưởng u u nói. “Ta lúc trước cũng từng làm trưởng lão Đan phong ở phân bộ tầng hai, mà Tinh điện là con chó do Đan phong nuôi nên ta biết được một số điều về thế lực này, bọn chúng ở tầng hai điên cuồng thu thập dược linh cùng các bảo vật trong di tích nhằm cống hiến lên cho Đan phong, tội ác chúng gây ra không nhỏ, những thế lực nhỏ đều bị chúng điều khiển thu thập bảo vật trong di tích, rồi chúng luôn kiếm cớ để diệt trừ các thế lực đó.”

Võ Huyền chỉ gật đầu không đáp, chuyện này hắn tạm thời chưa muốn nhắc lại quá nhiều, dù sao chưa có đủ thực lực, đề cập tới chỉ thêm phiền não.

“Vậy từ nay, Thanh Vân sẽ theo thiếu chủ luyện đan, có gì sai phó, thiếu chủ cứ ra lệnh, chỉ mong ngài có thể bảo hộ cùng giúp nó đi trên con đường luyện đan sư, còn có Thanh Thu, tuy con bé không có thiên phú mạnh như Thanh Vân nhưng đầu óc khôn ngoan, có thể giúp thiếu chủ trong nhiều việc, xin thiếu chủ đừng chê.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.