Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm khách vô danh

Phiên bản Dịch · 1397 chữ

Thiết Đản hưng trí bừng bừng hỏi.

“Gia nhập môn phái các ngươi, chúng ta có thể làm đệ tử nội môn không?”

"Đệ tử nội môn nào?"

"Mỗi môn phái không phải đếu có nội môn ngoại môn sao?”

“Môn phái chúng ta không có thân phận này.”

Nhị Hổ hỏi: "Vậy chúng ta vừa gia nhập môn phái liền có thể học võ sao?"

“Chắc chắn rồi.”

Vương Phú Quý kích động đưa ra câu trả lời khẳng định.

Lúc trước khi gã học võ, vừa vào môn phái thì sư phụ liền dạy võ, lúc đó gã còn nghĩ môn phái này thật tốt, vậy mà ngay cả khảo nghiệm cũng không có, tin tưởng gã như vậy.

Thẳng đến khi gã học xong, đây mà tin tưởng sao? Không, đây chính là một cái hố.

<<Đại Lực Thần Quyền>>trước khi chưa luyện đến Lục Giới, thì không thể gần nữ sắc, cũng không thể tiết Nguyên Dương.

Các sư huynh đệ trong môn phái, hai cánh tay đều luyện đến thô hơn đùi người khác.

“Ta nói với các ngươi, chỉ cần các ngươi gia nhập môn phái, sư phụ chúng ta dẫn dắt các ngươi cử hành nghi thức bái sư, tự mình truyền thụ võ công cho các ngươi.”

“Sư huynh, mang chúng ta về tông môn đi!”

Một tiếng "sư huynh" này của Nhị Hổ chính là tình chân ý thiết, hai tay ôm quyền, quỳ một gối xuống đất.

Thiết Đản cũng học theo: "Sư huynh!”

Vương Phú Quý nâng hai vị sư đệ của mình dậy.

“Không vội, không vội, theo ta về tông môn rồi nói sau.”

Tiêu Tử Phong từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong nhà liền nhìn một màn như vậy.

“Các ngươi đây là kết nghĩa vườn đào?”

Vương Phú Quý đỡ hai người Nhị Hổ dậy.

“Ta cùng hai vị huynh đệ này vừa gặp đã thân, bọn họ muốn gia nhập môn phái của ta.”

Tiêu Tử Phong nghĩ thầm, hai người này muốn tu hành, Vương Phú Quý lại chiêu mộ đệ tử, quá vừa vẹn.

“Mấy tấm ngân phiếu này, ngươi nhận đi.”

Tiêu Tử Phong móc ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho Vương Phú Quý.

Về phần Nhị Hổ bọn họ trước đó cũng đã cầm không ít tài vật của Tam Kiếm phái.

Còn những nữ nhân ở Tâm Kiếm Phái, Tiêu Tử Phong đưa một khỏa tiền cho người muốn tiếp tục sống, còn những người muốn tự sát, hắn cũng không thể cản.

Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, hắn sẽ có một chút lòng trắc ẩn, nhưng không phải thánh nhân, cũng không phải người hoàn mỹ.

Hắn chỉ có thể làm những gì mình có thể làm.

Sau đó, đám người Vương Phú Quý phải về môn phái, mà Tiêu Tử Phong muốn tới Hoàng Đô, bất quá con đường đi là giống nhau.

Do đó, bốn người tạm thời đồng hành với nhau.

……

Hoàng đô Đại Chu.

Lúc tảo triều.

Một phong thư khẩn cấp truyền đến.

Hoàng đế Lý Kiếm Vũ của Đại Chu nhìn thấy nội dung trên thư thì vẻ mặt biến hóa mấy lần.

Sau khi xem xong, lão rồng già này lập tức phát hỏa.

Ông ta là một quân tử trầm ổn, cho nên liền đưa cho thái giám bên cạnh lớn tiếng đọc nội dung bên trong.

“Đêm giao thừa, mười vạn đại quân Bắc Man phá Trấn Bắc Quan.”

Lời này vừa nói ra, triều đình chư công đều khiếp sợ không thôi.

Mà Tứ hoàng tử Lý Minh Thụy sau khi nghe được mười vạn đại quân, lại càng khiếp sợ, trong lòng không ngừng nói thầm: "Mười vạn đại quân, tại sao lại là mười vạn đại quân?"

Hắn đúng là đã tiết lộ tin tức cho Bắc Man, nhưng mục đích chỉ để Bắc Cương dấy lên chiến hỏa, nhị hoàng tử bị điều rời khỏi kinh thành.

Hắn còn không có ngu ngốc đến mức đem quốc thổ của mình chắp tay đưa cho người khác.

Mà phần tình báo trong tay hắn tuyệt đối không đề cập đến Bắc Man lại đánh một trận lớn như vậy, trừ phi là bọn họ đoán được cái gì, hoặc là còn có người khác cung cấp tin tức cho bọn họ.

Lúc này, Nhị hoàng tử lập tức thỉnh lệnh.

“Phụ hoàng, ta lập tức mang binh đi ngăn cản.”

“Không cần.”

“Mười vạn đại quân này đã lui bước.”

Lời này vừa nói ra, toàn trường lại ngạc nhiên.

Chư vị ở đây, ngay cả võ tướng đầu óc không đủ dùng nhất, cũng có thể hiểu được đối phương phái ra mười vạn đại quân là có ý đồ gì, làm sao có thể lui binh đơn giản như vậy?

Lúc này, nhị hoàng tử thay mọi người hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Vì sao?”

Có một vị cường giả thần bí, chỉ dựa vào một kiếm đã khiến mười vạn đại quân lui bước.”

Thời điểm Lý Kiến Vũ nói ra những lời này, trong ánh mắt đều lộ vẻ kiêng kỵ thật sâu.

“Cái này.”

Liên quan đến những cường giả trong giới tu hành, chư công trong triều cũng đã nghe nói qua.

Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói có vị cường giả nào có thực lực như vậy, chỉ bằng một kiếm đã có thể bức lui mười vạn đại quân.

Điều này đã phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với những người trong giang hồ kia, ở trong mắt bọn họ, mặc cho thực lực cá thể ngươi cường đại hơn nữa, thì cũng không cách nào chống lại quân đội.

Quân đội quân trận là lợi khí trấn áp những cao thủ giang hồ này.

Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.

Lý Kiến Vũ cảm thấy phẫn nộ cũng không phải mười vạn đại quân Bắc Man tấn công tới, mà là ai tiết lộ tin tức.

Để cho bọn họ dám kết hợp mười vạn binh lực tấn công vào lúc này.

“Yên lặng!”

Thái giám vung roi, khiến quần thần ngừng nghị luận.

“Kế tiếp có hai chuyện cần phải sắp xếp.”

“Chuyện thứ nhất, phái binh cướp thành trì bị Bắc Man chiếm lĩnh.”

“Chuyện thứ hai, phong thưởng cho vị cường hào thần bí kia.”

Mà lúc này, tảo triều cũng kết thúc trong hai chuyện thảo luận này.

Bất quá một ít quan lớn triều đình đều hiểu được, còn có chuyện thứ ba, hoàng đế vẫn chưa có nói.

Tin tức này là ai tiết lộ ra ngoài?

Mười vạn đại quân, không có khả năng đột nhiên hưng khởi, mà là cần thời gian chuẩn bị.

Hơn nữa, còn là ở ngay thời điểm mẫn cảm như vậy.

Bắc Cương lại liên quan đến Nhị hoàng tử, người mà tất cả mọi người đều coi trọng.

Việc này gió nổi mây phun.

Triều đình có sóng biến hoá kỳ lạ.

Khi tin tức này truyền đến dân gian, tất cả mọi người nghị luận nhiều nhất chính là cường hào thần bí này là ai?

Nhất Kiếm tiên nhân quỳ, đánh lui mười vạn quân.

Được vô số võ lâm nhân sĩ thổi phồng.

Thậm chí còn có người thảo luận, có phải là mấy vị cường hào nổi danh giang hồ hiện nay hay không?

Đạo Tông.

Đột nhiên có một đạo sấm sét chém xuống giữa ban ngày.

Một vị lão đạo khuôn mặt cháy đen, quần áo bị tổn hại, khóe miệng chảy ra máu tươi, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ: "Cường giả thần bí này rốt cuộc có lai lịch gì?”

Tiến hành tính quẻ lại bị thiên địa cắn trả.

Nếu có người ở đây, tuyệt đối sẽ khiếp sợ không thôi.

Thuật sĩ được xưng là đệ nhất Đại Chu, ngay cả hoàng đế cũng muốn lão cầu quẻ, nhưng hiện tại lại bị đánh chật vật như vậy.

Cùng lúc đó, trên bảng trăm danh kiếm trong thiên hạ cũng bị đổi mới, tất cả danh kiếm đều bị giảm xuống một bậc.

Bởi vì ở vị trí thứ nhất đã thuộc về một vị Kiếm khách dùng kiếm gỗ không rõ tên kia.

Bạn đang đọc Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch) của Tả Đích Thập Yêu Lạp Ngập
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 239

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.